Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài

Chương 37: Cục Cưng Bé Nhỏ



Vốn dĩ Hướng Hoa Dương muốn dẫn mọi người cùng đánh nhau với mấy thanh niên trai tráng trong thôn, nhưng đột nhiên Dịch Trạch Duyên xuất hiện, bọn họ liền ngừng lại, ai cũng bị thương ít nhiều.

Con trai thứ hai nhà trưởng thôn, cũng chính là người vừa chỉ vào Lâm Thanh Thanh, nghe Dịch Trạch Duyên nói xong liền tức đến nổ phổi: “Cô ấy là của tao.”

Anh ta nói xong liền quay sang cầm dao chạy về phía Dịch Trạch Duyên, nhưng còn chưa kịp chạm vào quần áo Dịch Trạch Duyên, còn cách mấy bước nữa thì Dịch Trạch Duyên bước đến vặn lấy cổ tay anh ta, rắc một tiếng, dao phay rơi xuống đất, người đàn ông kêu lên thảm thiết như bị chọc tiết, sau đó lập tức bị ném xuống đất, anh ta ôm cánh tay đau đớn lăn vài vòng trên mặt đất.

Nhìn tay anh ta, có thể nhận ra Dịch Trạch Duyên đã vặn gãy cánh tay này.

Trưởng thôn thấy con trai mình bị đánh thành như vậy, lập tức giận tím người, cầm một cái quốc muốn bổ vào Dịch Trạch Duyên và người vệ sĩ. Nhưng ông ta còn chưa đến gần, đột nhiên người vệ sĩ lấy một khẩu súng từ trong ngực ra, bắt một phát lên trời.

Bùm!

Dường như trong khoảnh khắc đó, thế giới bỗng yên tĩnh lại. Cơ thể trưởng thôn giống như bị giữ chặt, động tác giơ cuốc cứng nhắc hạ xuống, một lúc lâu không dám nhúc nhích. Những người khác cũng sợ hãi choáng váng, cho dù thôn này phong bế [1], nhưng họ cũng đã từng nhìn thấy súng.

[1] phong bế: đóng cửa, khép kín

Tiếng súng vừa vang lên, mấy người vệ sĩ khác cũng lấy súng từ ngực ra hung ác hướng về mấy người kia.

“Tôi không muốn làm khó các người, tôi chỉ muốn đưa phu nhân của tôi đi, các người còn ý kiến gì không?”

Người dân trong thôn vừa rồi còn ngang ngược dã man, lúc này không một người nào dám lên tiếng.

Dịch Trạch Duyên nói với Lâm Thanh Thanh: “Đến đây.”

Lâm Thanh Thanh cảm thấy chồng mình thật đẹp trai, đẹp trai giống như một vị thần vậy, khi cô cần anh liền xuất hiện, anh chính là thần hộ mệnh của cô.

Lâm Thanh Thanh vô cùng kích động, vội vàng chạy về phía anh, trong mắt, trong lòng đều là Dịch Trạch Duyên.

Dịch Trạch Duyên ôm eo cô hỏi: “Sợ à?”

Anh hỏi rất hờ hững, thậm chí còn như đang nói đùa, hiển nhiên không coi những người trước mặt này ra gì. Nhưng Lâm Thanh Thanh vừa mới bị bọn họ khống chế nên thật sự rất sợ. Bây giờ nhìn thấy người đàn ông này, sự bình tĩnh, tự tin của anh khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.

Cô lắc đầu cười với anh: “Hiện giờ không sợ.”

Dịch Trạch Duyên kéo tay cô, không coi ai ra gì rời đi, mấy người vệ sĩ anh đưa tới cũng bảo vệ cho mấy người khác rời đi. Người dân trong thôn e sợ súng trong tay bọn họ, không một người nào dám tiến lên.

Sau khi xuống núi, Lâm Thanh Thanh Thanh liền đi báo cảnh sát. Sau khi báo cảnh sát xong liền lo lắng hỏi Dịch Trạch Duyên: “Trên người vệ sĩ của anh có súng, không sao chứ?”

“Khi còn ở trong quân đội anh có lập công, cũng coi như có cống hiến cho quốc gia, cho nên vệ sĩ bên cạnh anh có chứng nhận sử dụng súng, không sao đâu.”

Lâm Thanh Thanh thở phào một hơi. Cảnh sát hỏi một chút rồi đưa người dân trong thôn đi, mấy người quay hình cũng nhao nhao rời đi. Thấy không còn chuyện gì, Lâm Thanh Thanh cũng cùng Dịch Trạch Duyên trở về.

Lúc này, Lâm Thanh Thanh mới có cơ hội hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”

Dịch Trạch Duyên ôm cô vào trong ngực, đưa tay vén tóc mái của cô sang một bên: “Anh không yên tâm về em, cho nên muốn đến xem.”

Anh sẽ không nói cho cô, bởi vì anh biết cô và Hướng Hoa Dương cùng đi chung đoàn nên mới theo đuôi đâu. Nhưng anh lại vô cùng biết ơn cơn ghen đó, nó đã khiến anh chạy tới kịp thời, nếu không hậu quả chắc chắn không thể tưởng nổi.

Chuyến đi này khiến Lâm Thanh Thanh kinh hãi không hề nhỏ. Sau khi trở về, cô cảm thấy mệt mỏi như tan biến hết, tắm rửa xong rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau Mộc Tùng mới trở về. Đến phòng làm việc, chuyện đầu tiên mà Lâm Thanh Thanh làm chính là đi tìm anh ta. Khi cô nhìn thấy Mộc Tùng, anh ta đang ngồi trong phòng làm việc ngẩn người.

Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, tinh thần dường như không tốt lắm.

Lâm Thanh Thanh ngồi đối diện anh ta, cẩn thận hỏi: “Sao rồi? Cô gái kia là Mạnh Điềm sao?”

Mộc Tùng quay đầu nhìn cô, sửng sốt mấy giây mới nhận ra là Lâm Thanh Thanh, cười khổ một tiếng nói: “Là cô ấy.”

Nghe anh ta khàn giọng nói khiến Lâm Thanh Thanh giật nảy cả mình.

“Vậy chuyện là thế nào? Chị ấy bị đám người kia lừa đến đó sao?”

Mộc Tùng lắc đầu, Lâm Thanh Thanh thấy vậy tâm trạng không khỏi nặng nề hơn.

“Bọn họ đều phủ nhận bắt cóc Mạnh Điềm, chỉ nói là lúc đầu nhặt được cô ấy trên đường, khi nhặt được cô ấy thì ngón tay đã bị đứt, người cũng trở nên điên điên dại dại. Bọn họ không chê cô ấy, còn để con trai cưới cô ấy làm vợ.”

Lâm Thanh Thanh nghe vậy liền tức giận: “Vậy Mạnh Điềm nói sao?”

“Cô ấy có thể nói gì? Cô ấy đã ngốc nghếch, chỉ biết cười ngây ngô.”

“…” Lâm Thanh Thanh cảm thấy không đúng lắm: “Nhưng khi chúng ta ở trong thôn, rõ ràng những người đó đều nhắm vào các cô gái mà.”

Mộc Tùng cười trào phúng: “Bọn họ chỉ thừa nhận muốn cướp tài sản, không thừa nhận muốn cướp người.”

“…”

Vốn dĩ Lâm Thanh Thanh còn tưởng những người thôn dân ngu ngốc dã man này không hiểu pháp luật, xem ra là cô đánh giá bọn họ quá thấp rồi.

Bọn họ rất xảo quyệt, hơn nữa còn biết cách để luồn lách pháp luật.

Tội cướp bóc không nặng, hơn nữa còn chưa cướp được, cho nên bọn họ cũng không bị trừng phạt quá nặng.

“Vậy phải làm sao? Không có cách nào để đòi lại công lý sao? Mạnh Điềm đâu rồi? Mạnh Điềm cũng đi về theo bọn họ sao? Ba mẹ chị ấy nói gì?”

Mộc Tùng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, hôm nay ánh nắng rất đẹp. Đột nhiên anh ta cười lên, nhưng nước mắt lại lăn dài: “Còn có thể làm gì? Ba mẹ của cô ấy đã sớm cho là cô ấy không còn nữa, cũng đã có con khác, bây giờ ngay cả đi nhận con gái bọn họ cũng không đi. Mạnh Điềm đã gả cho thằng đàn ông chó chết kia, còn có con rồi. Không có chứng cứ chứng minh Mạnh Điềm bị bọn họ lừa đến đó, bọn họ muốn đưa cô ấy đi, không ai có tư cách để nói.”

“Nói cách khác, cuối cùng bọn họ không bị trừng phạt gì sao?”

Mộc Tùng nhắm mắt không nói gì.

Lâm Thanh Thanh biết, lúc này Mộc Tùng khó chịu hơn bất cứ người nào, bạn gái mình nhớ nhung nhiều năm trở thành như vậy, nhưng anh ta lại chẳng thể thay đổi được gì.

Lâm Thanh Thanh không quấy rầy anh ta nữa, vỗ vai Mộc Tùng rồi đi ra.

Dịch Trạch Duyên vừa đến văn phòng một lúc thì Hoắc Nhất gõ cửa nói: “Tổng giám đốc, lễ tân điện thoại đến, nói là tiểu thư Lương Hân tìm anh.”

Dịch Trạch Duyên cởϊ áσ khoác treo lên móc áo, không quay đầu nói: “Nói cho lễ tân, trực tiếp đuổi đi là được.”

Hoắc Nhất hơi khó xử, muốn nói rồi lại thôi, Dịch Trạch Duyên thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy?”

Hoắc Nhất nói: “Tiểu thư Lương Hân nói cô ta có việc muốn nói với tổng giám đốc, là liên quan đến phu nhân… và bạn trai cũ của phu nhân.”

Dịch Trạch Duyên dừng lại, ánh mắt từ từ quét về phía Hoắc Nhất. Hoắc Nhất rùng mình một cái, yên lặng cúi đầu xuống.

“Để cô ta lên đây.”

Hoắc Nhất thở phào một hơi, chuyển lời mấy chuyện này sợ thật, nhưng chỉ cần có liên quan đến phu nhân, anh ta không dám sơ suất.

Khi Lương Hân đi vào văn phòng, Dịch Trạch Duyên đang bận rộn trên bàn làm việc. Khi đến đây, Lương Hân bị sự to lớn và xa hoa của tập đoàn Dịch Thành làm kinh hãi, lúc này ngồi đối diện Dịch Trạch Duyên lại càng cẩn thận hơn.

Cô ta thận trọng nói: “Dịch tổng.”

Dịch Trạch Duyên không thèm ngẩng đầu lên: “Có gì cứ nói thẳng, tôi còn bận nhiều việc.”

Lương Hân bồn chồn, điều chỉnh lại hơi thở để làm mình bớt khẩn trương một chút, sau đó đặt tấm ảnh trên tay xuống trước mặt anh. Dịch Trạch Duyên đảo mắt nhìn, cuối cùng mới buông tập tài liệu trong tay xuống cầm ảnh lên nhìn.

Là ảnh chụp chung của Lâm Thanh Thanh và Hướng Hoa Dương trên một con đường nhỏ ở thôn. Không biết hai người họ nói gì, Hướng Hoa Dương còn kéo tay Lâm Thanh Thanh.

“Tại sao lại đưa những hình ảnh này cho tôi xem?”

Anh hỏi rất tự nhiên, thậm chí khóe miệng còn vương ý cười, nhưng Lương Hân cũng không dám thả lỏng, cẩn thận sắp xếp từ ngữ, nói: “Ảnh này là tôi vô tình chụp được. Mặc dù Thanh Thanh là chị kế của tôi, nhưng vì đạo lý hơn tình thân, Dịch tiên sinh vừa tốt vừa ưu tú như vậy, nhưng Thanh Thanh lại giấu anh đi gặp bạn trai cũ, trong lòng tôi cảm thấy bất bình thay Dịch tiên sinh, không muốn Dịch tiên sinh chẳng hay biết gì, cho nên liền đưa những tấm ảnh này cho Dịch tiên sinh xem.”

Lương Hân lén quan sát biểu cảm của Dịch Trạch Duyên, nghe thấy cô ta nói vậy, biểu cảm của anh không thay đổi nhiều. Lương Hân không nắm chắc được trong lòng người đàn ông thâm sâu khó lường này đang nghĩ gì, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.

Sau một lúc trầm mặc, Dịch Trạch Duyên nói: “Gần đây tập đoàn Dịch Thành mới ra mắt một loại rượu mới, cô có muốn làm người phát ngôn không?”

Lương Hân không dám tin quay sang nhìn anh, liền thấy hai tay Dịch Trạch Duyên giao nhau trên bàn, tư thế nghiêm túc, dường như không phải đang nói đùa.

“Thật.. thật sao?” Cho dù kiềm chế bằng mấy nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự vui vẻ khi nói.

“Đương nhiên, đây là phần thưởng cho cô.”

Từ phòng làm việc của Dịch Trạch Duyên đi ra, Lương Hân cảm thấy bước chân nhẹ bẫng. Trước giờ rượu của Dịch gia rất uy tín, việc chọn người phát ngôn cho rượu nhà họ cũng vô cùng nghiêm ngặt, nhất định không được có scandal, mà quan trọng là phải nhận được nhiều giải thưởng lớn.

Nhưng bây giờ, cô ta lại trở thành người phát ngôn cho sản phẩm mới của Dịch Thành, giá trị con người tăng lên gấp bội, Lương Hân phấn khích suy nghĩ, hơn nữa chiều nay Dịch Trạch Duyên còn nói cô ta có thể tới ký hợp đồng.

Xem ra nước đi này là đúng. Có thể nhận ra, Dịch Trạch Duyên rất để ý đến chuyện của Lâm Thanh Thanh và Hướng Hoa Dương, nếu không thì đã không dùng tấm thẻ bạc lớn như thế để ban thưởng cho cô ta.

Lương Hân nhìn tập đoàn đồ sộ trước mặt, nhắm mắt lại giang hai tay ra, làn gió thổi tới, cô ta hài lòng mỉm cười.

Người như Lâm Thanh Thanh không xứng được hưởng những thứ tốt như thế này.

Dịch Trạch Duyên tiện tay ném những hình ảnh này lên bàn. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thanh Thanh.

Lâm Thanh Thanh đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm Mạnh Điềm, Nhiễm Nam đưa cô ấy đến Bắc Thành để kiểm tra cơ thể.

Sau khi nghe xong, Dịch Trạch Duyên thuận miệng hỏi một câu: “Ở bệnh viện nào?”

“Ở bệnh viện trực thuộc đại học T.”

Dịch Trạch Duyên nghe xong, lông mày khẽ nhăn lại, không phải Hướng Hoa Dương đang làm việc ở đó sao?

Dịch Trạch Duyên im lặng một lúc rồi nói: “Em đợi anh, anh đến đón em. Anh với em cùng đi.”

Lâm Thanh Thanh không thể hiểu nổi. Cô đến bệnh viện thăm Mạnh Điềm là thay Mộc Tùng đi thăm, Boss lớn Dịch Trạch Duyên trăm công ngàn việc không phải đi làm sao?

Một lát sau, Dịch Trạch Duyên đến, sau đó hai người cùng đi đến bệnh viện. Khi đi vào phòng bệnh, chỉ có một mình Nhiễm Nam ở đó chăm sóc, bởi vì có quan hệ với Hướng Hoa Dương, cho nên Mạnh Điềm được xếp một mình một phòng.

Mạnh Điềm nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy Dịch Trạch Duyên, Nhiễm Nam hơi sửng sốt, có lẽ cũng rất kinh ngạc, không hiểu sao boss lớn Dịch Trạch Duyên cũng đến, nhưng lại không hỏi nhiều.

“Tình hình sao rồi?” Lâm Thanh Thanh hỏi.

“Không tốt lắm, xương sườn gãy mất một cây, hai ngón tay cũng bị đứt mất, răng bị rụng mất mấy cái, còn có nhiều bệnh phụ khoa nữa.”

Lâm Thanh Thanh nghe xong, lòng cô càng nặng trĩu: “Vậy tiếp theo phải làm thế nào? Phải đưa chị ấy trở về sao?”

Nhiễm Nam nói: “Không còn cách nào, dù sao cô ấy cũng là con dâu nhà kia, ngay cả ba mẹ cô ấy cũng không tới nhận, càng không có khả năng quan tâm cô ấy. Mặc dù Mộc Tùng và cô ấy đã từng ở bên nhau, nhưng vẫn chưa kết hôn nên cũng không có trách nhiệm với cô ấy, không thể quan tâm cô ấy được. Với cả những vết thương trên người cô ấy đều là vết thương cũ, không thể chứng minh là do bọn họ đánh.”

Lâm Thanh Thanh đi qua ngồi trên giường Mạnh Điềm. Sắc mặt cô ấy vẫn vàng vọt như nến. Mặc dù tóc được buộc gọn gàng nhưng vẫn giống như cỏ khô. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị tra tấn thành nông nỗi này, Lâm Thanh Thanh vừa tức vừa thương.

Y tá đi vào để thu tiền khám bệnh. Lâm Thanh Thanh không muốn Nhiễm Nam tốn kém nữa, dù sao cô cũng là bà chủ của Mộc Tùng, cho nên đi theo nộp tiền cho y tá.

Dịch Trạch Duyên không đi cùng, anh ở lại trong phòng bệnh, hỏi: “Bác sĩ đã giám định tình trạng tinh thần cho cô ấy chưa?”

Nhiễm Nam nói: “Đã giám định rồi, là bệnh tâm thần phân liệt.”

“Đã vậy thì có thể chữa trị bệnh tâm thần cho cô ấy để chứng minh.”

Nhiễm Nam nói: “Nếu làm thật, về sau nếu cô ấy bình thường trở lại, muốn nói về hoàn cảnh của mình, lời nói của cô ấy sẽ không có hiệu lực pháp lý, bởi vì không người nào chịu tin vào một người điên.”

Dịch Trạch Duyên giơ tay nhìn đồng hồ, ngón tay chậm rãi miết mặt kính: “Mặc dù như thế, nhưng chứng minh bệnh tâm thần cũng coi như bảo vệ cô ấy phần nào, ví dụ như, cho dù cô ấy gϊếŧ người cũng không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Nhiễm Nam chấn động, quay sang nhìn Dịch Trạch Duyên, dường như anh chỉ thuận miệng, cười nói: “Tôi còn muốn đi tìm một người bạn, lát nữa Thanh Thanh đến đây cô nói với cô ấy một tiếng giùm tôi.”

Anh nói xong liền rời đi, nhưng một lúc lâu sau Nhiễm Nam vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Nhiễm Nam cúi đầu nhìn cô gái trên giường, cô ấy không nhìn ra cửa sổ tiếp nữa, lúc này chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Nhiễm Nam ngồi xuống bên cạnh Mạnh Điềm, dịu dàng nắm chặt tay cô ấy, giống như đang dỗ một đứa trẻ: “Một lát nữa tôi sẽ đi xin cấp giấy chứng minh bệnh tâm thần cho cô.” Nhiễm Nam sờ đầu cô ấy: “Mộc Tùng vẫn luôn chờ cô.”

Cô gái cúi thấp đầu, dường như cơ thể cứng lại, sau đó từ từ, từ từ nhìn Nhiễm Nam…

Lâm Thanh Thanh nộp tiền xong liền đến bên giường bệnh ngồi với Mạnh Điềm một lúc, sau đó cùng Dịch Trạch Duyên rời đi.

Buổi chiều, Lương Hân đúng hẹn đi vào tập đoàn Dịch Thành, giám đốc kinh doanh của đoàn Dịch Thành phụ trách ký hợp đồng với cô ta. Giám đốc kinh doanh thấy cô ta chỉ tới một mình thì rất kinh ngạc: “Lương tiểu thư là người đại diện đến ký hợp đồng cùng chúng tôi sao? Công ty quản lý của cô không biết sao?”

Lương Hân nói: “Đây là hợp đồng riêng của tôi, không thông qua công ty quản lý.”

Giám đốc kinh doanh nhắc nhở: “Nếu về sau có tranh chấp về hợp đồng, Lương tiểu thư phải cần người đại diện.”

Lương Hân nói: “Không sao, anh yên tâm.”

Hiện giờ cô ta chỉ ký hợp đồng với một công ty nhỏ, chuyện nghệ sĩ ở bên ngoài ôm việc riêng công ty vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, rất nhiều người đều lén ký hợp đồng riêng, mà không chỉ một người làm như vậy, huống chi đây là kết quả mà cô ta cố gắng mới nhận được, sao phải trích phần trăm cho công ty?

Giám đốc kinh doanh đưa hợp đồng cho Lương Hân, Lương Hân nhìn thấy tiền công của người phát ngôn thì giật cả mình, năm ngàn vạn đấy!!! Đây chính là tiền công phát ngôn của nữ minh tinh tuyến một đấy!!

Có thể tưởng tượng Lương Hân phấn khích cỡ nào.

Nhưng cô ta cũng là nghệ sĩ lão luyện, tập đoàn Dịch Thành trả một khoản tiền lớn như vậy đương nhiên phải có sự ràng buộc với người phát ngôn.

Người phát ngôn cần phải có hình tượng thanh nhã, trong lúc làm người phát ngôn không được dính scandal, nếu không phải bồi thường gấp mười lần cho bên A.

Lương Hân nhíu mày nhìn chữ bồi thường gấp mười, giám đốc kinh doanh liền giải thích: “Lương tiểu thư cũng thấy phí người phát ngôn rồi đấy, công ty chúng tôi rất hào phóng, đương nhiên cũng phải có điều kiện ràng buộc. Nếu Lương tiểu thư cảm thấy không thể tiếp thu được, công ty chúng tôi là công ty có nhân tính, đương nhiên sẽ không cưỡng ép.”

Dù sao sau khi ra mắt cô ta cũng chưa có scandal nào, huống chi phí phát ngôn là năm ngàn vạn, bằng rất nhiều quảng cáo cô ta quay, hơn nữa làm người phát ngôn của tập đoàn Dịch Thành, giá trị bản thân cũng rất cao. Lương Hân cắn răng ký tên mình lên.

++

Trong căn phòng rộng rãi, một chiếc ghế sofa dài đặt ở góc bên trái của căn phòng. Lúc này, Dịch Trạch Duyên đang ngồi trên sofa, cầm một quyển sách đọc, bên cạnh là một chiếc đèn để bàn đang bật.

Lâm Thanh Thanh rửa mặt xong liền nằm xuống ghế sofa, gối lên đùi Dịch Trạch Duyên. Nghĩ đến hoàn cảnh của Mạnh Điềm, trong lòng cô vẫn tức không chịu nổi, nói với Dịch Trạch Duyên: “Anh nói xem, pháp luật không thể trừng trị được bọn họ, vậy ông trời có thể trừng trị bọn họ không? Có câu nói rất hay, ác giả ác báo, lưới trời tuy rộng nhưng khó lọt.”

Dịch Trạch Duyên lật một trang sách, không chớp mắt nói: “Cái gì mà ác giả ác báo, lưới trời tuy rộng, chẳng qua chỉ là lấy cớ để an ủi bản thân thôi. Trên đời này làm gì có chuyện viển vông, mỗi người nắm trong tay vận mệnh của chính mình, chỉ mình mới có thể giúp mình mà thôi.”

Lâm Thanh Thanh ngồi dậy nhìn người đàn ông trước mặt. Anh dựa lưng vào ghế sofa, ngón tay thon dài cầm sách, từ từ lật xem, cách anh nói chuyện rất hờ hững, tùy ý, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm nhận được sự tự tin chắc chắn trong đó. Anh chính là người không tin vào số trời sắp đặt và ma quỷ, chỉ tin số mệnh nằm trong tay mình mà thôi.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh rất đẹp trai, rất quyến rũ.

Dịch Trạch Duyên nhìn cô, thấy cô ngơ ngác nhìn mình cười, mặt anh nóng lên một chút. Anh nghiêng đầu đi, ho nhẹ một tiếng: “Sao vậy?” Anh dùng mắt ra hiệu vào đùi mình: “Không nằm?”

Lâm Thanh Thanh đưa hai tay xoay mặt anh đối diện với mình, lông mày anh khẽ nhíu lại, nhưng không hề ảnh hưởng đến độ đẹp trai của anh. Tỷ lệ mỡ trong người Dịch Trạch Duyên rất ít, cho nên dưới lòng bàn tay cô là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy nhưng lại dịu dàng như nước.

Anh đẹp trai quá.

Dịch Trạch Duyên cảm thấy khó hiểu, cô cứ bưng mặt anh nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt cười gian manh, không biết đang nghĩ gì.

Bị cô nhìn khiến Dịch Trạch Duyên mất tự nhiên, nhưng anh không muốn cô nhìn thấy biểu cảm rõ ràng của mình, liền đưa tay ôm lấy eo Lâm Thanh Thanh, bế cô ngồi lên đùi mình, hỏi cô: “Sao lại nhìn anh như vậy, nhìn thấy mặt anh nở hoa à?”

Lúc này Lâm Thanh Thanh mới lấy lại tinh thần. Cô cảm thấy càng ngày mình càng mê trai, thỉnh thoảng lại mê muội cái khuôn mặt này. Cô không biết tại sao mình lại trở nên như vậy, vốn dĩ cô không phải người mê trai mà.

Lâm Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, để mình đứng đắn một chút: “Được rồi, em không quấy rầy anh đọc sách nữa.”

Cô chuẩn bị tuột khỏi người anh, nhưng anh lại không buông tay. Lâm Thanh Thanh đưa mắt dò hỏi, Dịch Trạch Duyên liền ôm cô, để cơ thể của cô sát vào mình hơn một chút, sau đó mới nói: “Em muốn đi đâu?”

Mặt anh gần trong gang tấc, khi anh nói chuyện hơi thở phả vào chóp mũi cô, giọng nói từ tính hỏi cô, không ngờ lại quyến rũ như thế.

Lâm Thanh Thanh nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh nói: “Em hơi đói, muốn đi lấy đồ ăn.”

Lúc này Dịch Trạch Duyên mới buông cô ra. Một lát sau, Lâm Thanh Thanh trở lại, trên tay cầm một cái thạch. Dịch Trạch Duyên nhìn thấy thạch trong tay cô liền sửng sốt.

Tại sao lại là thạch?

Lâm Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh anh, dùng thìa xúc thạch ăn. Dịch Trạch Duyên đưa tay che miệng ho một tiếng, hỏi cô: “Ăn thạch ngon không?”

Lâm Thanh Thanh gật đầu không cần suy nghĩ.

Dịch Trạch Duyên không nhịn được nhìn cô chằm chằm, liền thấy một miếng thạch mềm mềm trơn trơn từ từ trượt vào miệng cô, không hiểu sao trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh đêm đó cô coi miệng anh như là thạch mà cắn, cơ thể Dịch Trạch Duyên nóng lên.

Lâm Thanh Thanh thấy anh nhìn mình chằm chằm, liền hỏi: “Anh muốn ăn sao?”

Dịch Trạch Duyên nói: “Không ăn cái vị này.”

“Còn có vị đào, có muốn không?”

“Không muốn.”

“Vậy anh muốn vị gì?”

“Vị nước miếng của em.”

“…”

Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, anh đã duỗi cánh tay ra, ôm eo cô bế cô lên đùi mình, sau đó cúi đầu hôn xuống môi cô, không cho cô cơ hội phản ứng đã đưa đầu lưỡi tham lam tiến vào. Miếng thạch Lâm Thanh Thanh vừa xúc vào còn chưa kịp nuốt xuống đã bị anh dùng lưỡi cướp lấy.

Lâm Thanh Thanh thấy yết hầu anh nhấp nhô hai lần, đem thạch nuốt xuống.

Lúc này Lâm Thanh Thanh mới lấy lại được tinh thần, lập tức cảm thấy buồn nôn: “Anh… anh làm gì vậy? Tại sao anh lại còn ăn, anh không thấy ghê sao?”

Dịch Trạch Duyên cúi đầu nhìn cô cười, không biết có phải do cướp được thạch trong miệng cô khiến anh vui không, nụ cười của anh không thèm che giấu sự vui vẻ. Anh nói: “Hôn lưỡi nhiều lần như vậy, cũng không biết đã nuốt bao nhiêu nước bọt của đối phương, lúc này lại còn giả vờ gì chứ?”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Lâm Thanh Thanh nhìn người đàn ông anh tuấn khí chất trước mặt này, cô thật sự không ngờ những lời này sẽ phát ra từ miệng anh.

“Nhã nhặn lịch sự, thanh tao khí chất như Dịch tiên sinh lại nói chuyện hạ lưu [2] như vậy sao?”

[2] hạ lưu: bị ổi, đê tiện

Dịch Trạch Duyên không để bụng, thậm chí còn tỏ vẻ đương nhiên: “Chẳng phải em thích anh hạ lưu à?”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Lâm Thanh Thanh cảm thấy cái đuôi nhỏ của mình như bị người ta giẫm phải, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

“Không biết tại sao lại coi miệng anh như thạch, chẳng lẽ miệng của anh cũng thơm ngọt giống như thạch à?”

Lâm Thanh Thanh nghe vậy liền mơ màng, vẻ mặt ngây ngốc hỏi anh: “Em coi miệng anh như thạch lúc nào?”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Hỏng, lỡ miệng rồi. Đêm hôm đó, trong mơ cô cắn môi của anh, không hề biết gì. Nhưng lúc này cô đã là người của anh, Dịch tiên sinh không cần chột dạ, liền nói rõ sự thật: “Lúc ở Kỳ Châu, em nằm mơ coi miệng anh như là thạch, vừa cắn vừa m.út.”

Kỳ Châu? Còn có chuyện này?

Lâm Thanh Thanh cảm thấy không đúng lắm: “Em nhớ hôm đó tiểu Uyên không thoải mái nên chúng ta ngủ cùng nhau, hai chúng ta ngủ còn cách tiểu Uyên, sao em có thể coi miệng anh như thạch mà cắn chứ?”

Dịch Trạch Duyên ho một tiếng nói: “Là ngày đầu tiên chúng ta đến Kỳ Châu.”

“Ngày đầu tiên?” Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một chút: “Không phải ngày đầu tiên anh không trở về phòng sao?”

“Có về.”

“…”

“Nhưng không ngủ, về sau lại đi, cho nên em mới tưởng anh không về.”

“…”

Lâm Thanh Thanh híp mắt nhìn anh. Dịch Trạch Duyên nói rất bình tĩnh, giống như đang kể lại sự thật cho cô nghe, nhưng Lâm Thanh Thanh cũng không ngu.

“Không phải anh nhân lúc em ngủ liền hôn trộm em chứ?”

Không thể nghi ngờ, cái đuôi nhỏ của Dịch Trạch Duyên bị đạp một cái, nhưng nét mặt anh vẫn rất bình tĩnh tự nhiên: “Khi đó anh làm gì có lá gan đi hôn em, sợ em ghét, anh còn không dám tới gần em nữa là.”

Mặc dù anh nói rất bình tĩnh, nhưng Lâm Thanh Thanh lại nghe thấy mùi vị tổn thương trong giọng nói của anh.

Dịch Trạch Duyên cũng không muốn nói chuyện này với Lâm Thanh Thanh, sợ cô cảm thấy anh lợi dụng lúc cô gặp khó khăn, không phải là chính nhân quân tử.

Mặc dù không cuống lên nhưng anh vẫn không yên tâm, hai mắt chăm chú nhìn nét mặt cô.

Chỉ hi vọng cô không coi anh như ngụy quân tử vô sỉ hạ lưu, nhân lúc cô ngủ liền hôn trộm mà xa lánh anh, mặc dù anh chính là người như vậy.

Không ngờ sau khi im lặng một lúc, đột nhiên hai tay cô che mặt anh, ngón tay nhẹ nhàng xoa môi anh, hỏi: “Vậy lúc đó em cắn có đau không?”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Không trách anh nhân lúc cô ngủ mà làm chuyện xấu, lại còn đau lòng hỏi anh bị cắn có đau không.

Dịch Trạch Duyên cảm thấy lục phủ ngũ tạng như được móng vuốt mềm mại của một con mèo nhỏ vu.ốt ve, vô cùng dễ chịu. Cảm giác ngọt ngào tràn ngập khắp người anh, ngay cả yết hầu cũng nóng hầm hập.

Không biết nên dùng từ nào để diễn tả, anh liền ôm cô sát vào ngực mình, tâm tình vô cùng vui vẻ, cả người nóng hầm hập khiến giọng anh khẽ run.

“Không đau.”

Cục cưng bé nhỏ, cô đúng là cục cưng bé nhỏ của anh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.