Nguyễn Tinh Vãn tuyệt vọng nhắm mắt lại, đây chính là Tu La Tràng gì đó phải không.
Thấy Chu Từ Thâm đ ến, Chu An An thu liễm hơn một chút, đồng thời lại cảm thấy có người chống lưng cho cô ta, càng thêm làm càn:
“Anh họ, anh nên trông chừng Nguyễn Tinh Vãn, cô ta bây giờ không biết xấu hổ thành cái dạng gì rồi.”
Ánh mắt Chu Từ Thâm không có độ ấm quét về phía Nguyễn Tinh Vãn.
Quý Hoài Kiến đứng chắn trước mặt cô trước khi ánh mắt của Chu Từ Thâm quét đến.
Chu Từ Thâm cười lạnh nói: “Quý công tử làm gì vậy?”
Quý Hoài Kiến bị anh hỏi, không biết nên trả lời như nào.
Anh ta đến bây giờ vẫn ở trong chuyện Nguyễn Tinh Vãn đã kết hôn, hơn nữa đối tượng còn là Chu Từ Thâm còn chưa tỉnh lại.
Nguyễn Tinh Vãn đưa tay, chậm rãi đẩy Quý Hoài Kiến đang che ở trước mặt sang một bên, cười gượng hai tiếng, giải thích nói:
“Không có gì đâu, chỉ là bạn cũ, gặp lại nên chào hỏi mà thôi. Nếu mấy vị không có chuyện gì, thì tôi đi trước đây.”
Nguyễn Tinh Vãn vừa đi được vài bước, liền bị người giữ lấy cổ tay.
Cô phản ứng nhanh, lập tức nôn khan một cái.
Cái tay kia liền nhanh chóng thu lại.
Lần này Nguyễn Tinh Vãn chạy trốn nhanh chưa từng thấy.
Trong xe, Bùi Sam Sam đang nhắm mắt nghe nhạc, thấy cửa xe đột nhiên bị mở ra: “Nhanh như vậy đã xong rồi à? Mình còn tưởng mấy người sẽ nói chuyện rất lâu cơ đấy.” .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân |||||
Nguyễn Tinh Vãn mệt mỏi nói: “Đừng nhắc nữa, Chu An An quen biết anh ấy, Chu Từ Thâm cũng tới, may mà mình chạy nhanh, nếu không hôm nay phải để mạng lại chỗ này rồi.”
Bùi Sam Sam nhíu mày nói: “Chu An An? Chính là cái người…..” Cô ấy nói đến một nửa liền không nói nữa, nhưng Nguyễn Tinh Vãn hiểu ý của cô ấy, nhẹ nhàng gật đầu.
“Lúc đó sau khi xảy ra chuyện cô ta liền trốn sang nước ngoài, bây giờ cũng không biết xấu hổ quay lại, đúng là không sợ bị báo ứng.”
Nguyễn Tinh Vãn lại nôn một chút, lấy một quả mơ từ trong túi ra nhét vào miệng: “Sam Sam, tới bệnh viện một chuyến đi.” “Cậu….nghĩ xong rồi hả?”
……..
Bác sĩ kiểm tra cho Nguyễn Tinh Vãn xong liền nói: “Tất cả đều bình thường, sở dĩ lần này cô nôn nghén dữ dội như vậy, cũng liên quan tới thân thể, bình thường ăn uống thanh đạm một một chút, đi bộ nhiều chút, nôn nghén có thể giảm bớt một chút.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu, bác sĩ lại nói: “Mấy cái khác thì không có vấn đề gì cả, tròn 12 tuần đến siêu âm lại là được.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Ra khỏi văn phòng bác sĩ, Bùi Sam Sam vội vàng đi tới: “Tinh Tinh, sao rồi.”
“Bác sĩ nói tất cả đều bình thường.”
Bùi Sam Sam nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nghĩ tới cô muốn hỏi không phải là vấn đề này, nhưng thấy sắc mặt của Nguyễn Tinh Vãn không tốt lắm, cũng không dám hỏi nhiều nữa.
“Vậy chúng ta về thôi.”
Trên đường trở về, Bùi Sam Sam nhận được điện thoại của bên tạp chí, nói tổng số lượng tiêu thụ đã đột phá 100 vạn, chủ biên Lâm nói tiệc mừng tối nay Nguyễn Tinh Vãn là vai chính, hỏi cô đi đâu rồi.
Bùi Sam Sam nói: “Cô ấy có chút không khỏe, tôi đưa cô ấy về nhà rồi, cô nói với tổng biên tập Lâm một tiếng, tiệc mừng công chúng tôi không đi được.”
Cúp điện thoại xong, Bùi Sam Sam quay đầu nói với Nguyễn Tinh Vãn: “Tinh Tinh, cậu vẫn ổn chứ?”
Nguyễn Tinh Vãn tựa đầu lên kính xe, cũng không biết đang nghĩ gì, nghe vậy một hồi lâu mới hồi thần lại, im lặng một lúc mới nói:
“Mình muốn giữ đứa bé này lại.”
Vừa rồi nằm trên giường bệnh, cô nhìn thấy chấm nhỏ bằng hạt đậu tương trên màn hình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác rất kỳ lạ.