Chu Từ Thâm cau mày:
“Nói chuyện.”
Nguyễn Tinh Vãn thật sự không hiểu anh muốn làm gì, mấy giây sau mới cười hai tiếng:
“Ha ha, Chu tổng thật là biết nói đùa, đã ly hôn rồi còn lưu lại phương thức liên lạc làm gì? Để hẹn sau này đến thăm mộ của nhau à?”
Chu Từ Thâm: “…………………….”
“Hơn nữa, anh cũng chặn tôi trên WeChat rồi. Không phải anh đang cố gắng thanh toán triệt để mọi chuyện với tôi sao?”
Chu Từ Thâm khẽ mím môi, khoảng thời gian đó, cô ngày nào cũng gửi tin nhắn ly hôn cho anh, nội dung tin nhắn ngoài ly hôn ra thì vẫn chỉ là ly hôn, khiến anh vô cùng khó chịu.
“Tôi không có ý đó.”
Nguyễn Tinh Vãn rất nhanh đã thỏa hiệp:
“Được rồi, là tôi đã hiểu lầm anh, nhưng điều này không gây trở ngại cho việc chúng ta chặn nhau. Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi, hai bên đều vui vẻ.”
Chu Từ Thâm có chút không kiên nhẫn:
“Nói ba câu đều không rời hai chữ ly hôn, em muốn ly hôn đến vậy sao?”
Nguyễn Tinh Vãn dừng một chút, nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Chu tổng, có phải anh đã quên rồi không, sáng nay chúng ta đã làm xong thủ tục ly hôn rồi, chứng nhận ly hôn vẫn còn đang trong túi của tôi.”
Chu Từ Thâm lông mày nhíu sâu hơn, ngón tay thon dài khẽ cử động, từ từ buông tay cô ra.
Nguyễn Tinh Vãn cụp mắt xuống, liếc nhìn trên cổ tay hằn một vòng tròn đỏ, tên đàn ông khốn nạn đi bắt trộm hay sao, dùng sức lớn tới như vậy.
“Chu tổng, nếu như không còn chuyện gì, tôi đi trước nhé……………….”
Chu Từ Thâm lạnh nhạt nói:
“Nếu như em hối hận rồi, tôi có thể cân nhắc cho em thêm một lần nữa cơ hội.” Nguyễn Tinh Vãn: “?”
“Về việc ly hôn.”
“Cám ơn, không cần.”
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn nói xong, liền rời đi không hề dừng lại.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã cảm nhận được một ánh thù hận từ bên tường. Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt làm ngơ, rồi bỏ đi.
Sau khi xuống lầu, Nguyễn Tinh Vãn hỏi Bùi Sam Sam thông tin liên lạc của nhân viên mà Thư Tư Vi quay hôm nay, rồi trực tiếp gửi bản ghi âm qua đó.
Cô vốn đã không phải người tốt gì, lần này cô cũng không phải vì rảnh rỗi nhàm chán mà đến nói chuyện phiếm với Thư Tư Vi.
Các món nợ cần phải tính, nhất định cũng sẽ không ít.
Nửa tháng sau, dòng sản phẩm “Mối tình đầu” chính thức ra mắt, phản ứng của thị trường rất tốt, mọi người đều thúc giục các mẫu khác nhanh chóng ra mắt.
Nguyễn Tinh Vãn đã đến châu báu Thành Quang để họp vài lần, cô vẫn là như trước, một tháng có thể ra mắt ba sản phẩm, nhưng ý định của Lâm Tư là chưa cần phải vội vàng, mỗi sản phẩm đều có nhu cầu thị trường của nó, chỉ cần tiếp tục có các mẫu mới ra mắt thị trường là được.
Hiện tại vấn đề cấp bách trước mắt là buổi trình diễn thời trang quốc tế vào tháng tới.
Châu báu Thành Quang là bên đảm nhiệm buổi trình diễn này, Nguyễn Tinh Vãn lại là nhà thiết kế của Thành Quang, nếu buổi trình diễn này được tổ chức hoàn hảo, các thiết kế của cô sẽ có cơ hội rất lớn xuất hiện trên sân khấu, điều đó có nghĩa là, các thiết kế của cô cũng sẽ được quốc tế công nhận..
Nhưng bởi vậy, Nguyễn Tinh Vãn ngoài việc thiết kế các mẫu tiếp theo của loạt “Mối tình đầu”, còn cần chịu trách nhiệm thiết kế toàn bộ trang sức cho buổi trình diễn này, toàn bộ khối lượng công việc cũng tăng lên gấp nhiều lần.
Cũng may Lâm Tư cử một trợ lý đến giúp cô, cô chỉ cần đưa ra bản vẽ thiết kế, mọi việc tiếp theo với người mẫu thời trang và việc lựa chọn chất liệu trang sức liên quan đến buổi diễn đều do trợ lý đảm nhiệm.
Nhìn thấy cô mỗi ngày làm việc gần như thâu đêm, Bùi Sam Sam có chút lo lắng:
“Tinh Tinh, cậu như thế này có mệt quá không? Cậu còn đang mang thai đó.”
Nguyễn Tinh Vãn sờ sờ bụng, cười nói:
“Tên nhóc này gần đây rất ngoan, cơ bản không có làm khó mình, không sao đâu.”