Quý Nhiên hướng về phía Quý Hoài Kiến trêu đùa:
“Thằng nhóc này, nói không chừng là đang đùa giỡn gì đây! Hoài Kiến, các em thấy thế nào?”
Quý Hoài Kiến nghe hai người nói chuyện mà cảm thấy đau đầu:
“Chị, em đi lấy xe.”
“Được rồi được rồi, đi đi, tụi chị ở đây đợi em.”
Đợi sau khi Quý Hoài rời đi, Quý Nhiên lại nói:
“Tri Ý còn em thì sao? em đã có dự định gì chưa?” Lâm Tri Ý nhướng mày:
“Em thì có dự định gì được ạ, loại tình cảm này có cưỡng cầu cũng không thể có kết quả.”
“Em đừng nói như vậy với chị, gần đây chị nghe nói Chu Từ Thâm đã ly hôn, nhà họ Chu đang có ý định sắp xếp lại cuộc hôn nhân mới cho cậu ta, lần trở về này của em, cũng là bởi nguyên nhân này đúng không?”
Lâm Tri Ý không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Cô ta và Chu Từ Thâm mặc dù không được coi là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng mối quan hệ của hai nhà vẫn rất tốt, tuổi của cô ta và Chu Từ Thâm cũng xấp xỉ nhau, vẫn luôn cho rằng bọn họ là lựa chọn phù hợp nhất của nhau.
Nhưng cô ta không bao giờ có thể ngờ rằng, Chu Từ Thâm vậy mà lại lặng lẽ kết hôn, người lấy về còn là một cô gái được bán cho Hoàng Hôn.
Lâm Tri Ý cũng vì vậy mà tức giận rất lâu, nhưng sau đó cô ta nghĩ lại và nhận ra việc một đứa con riêng kết đôi với một người phụ nữ bị bán giá rẻ là đúng đắn.
Vốn tưởng rằng cô ta sẽ quên hết mọi thứ ở đây khi ra nước ngoài, nhưng không có người đàn ông nào cô gặp tốt hơn Chu Từ Thâm cả, hơn nữa trong thời gian ba năm này, quyền lực của Chu thị rõ ràng đã rơi vào tay Chu Từ Thâm. Anh có quyền lực lại có ngoại hình, có đủ vốn để làm động lòng tất cả phụ nữ, những ánh hào quang này sớm đã che giấu đi thân phận con riêng của anh ta rồi.
Hơn nữa, trên thế giới này cũng có rất ít người biết chuyện anh là con riêng.
Bởi vậy khi vừa nghe tin anh li hôn, cô ta liền lập tức về nước.
Ba năm chờ đợi cuối cùng cũng chờ đợi được giờ phút này rồi……………………………………………..
Mười giờ tối
Khu kinh doanh tài chính sầm uất đã qua giờ cao điểm sau giờ tan sở, đường phố trông rộng rãi hơn rất nhiều.
Một bóng người nghiêng ngả lảo đảo bước ra từ trong góc và chạy thẳng về hướng tòa nhà cao nhất.
Theo sau ông ta là một nhóm người cầm gậy, chẳng bao lâu sau họ đã đuổi kịp, đẩy ông ta xuống đất, đ.ấ.m đá.
Chu Từ Thâm đi tới xe, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn trò hề phía trước cách đó không xa.
Lâm Nam hiểu ý, lập tức bước qua đó, đại khái hiểu được tình hình qua mấy câu nói của người bị đánh, khi quay lại, sắc mặt đã nghiêm túc hơn vài phần:
“Chu tổng, là ba của bà chủ.”
Dưới ánh đèn đường ấm áp, Chu Từ Thâm bước tới với đôi chân dài và nét mặt nghiêm nghị.
Trong đám người, Nguyễn Quân bị đánh ôm đầu thật chặt, chỉ có giọng nói đứt quãng truyền ra:
“Con rể của tôi là………………Chủ tịch Chu gia, tiền…………………………….”
Một đám côn đồ nhìn thấy có người tới gần, vốn là muốn uy hiếp, nhưng nhìn trang phục của đối phương, liền biết anh có lai lịch không tầm thường, phía sau còn có vệ sĩ, đều lùi lại nhường đường cho anh.
Nguyễn Quân nhìn thấy nắm đ.ấ.m giáng xuống trên người mình đột nhiên biến mất, ông ta vội vàng ngẩng đầu lên, phát hiện một đôi giày da màu đen dừng lại trước mặt, ông ta ngẩng đầu, liền mừng rỡ nắm lấy ống quần của anh:
“Đây chính là con rể của tôi, cậu ta có rất nhiều tiền, các người hỏi cậu ta lấy đi, bao nhiêu cậu ta cũng cho các người”
Chu Từ Thâm rũ mắt xuống, nhìn bàn tay đầy m.á.u của Nguyễn Quân, ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói:
“Tôi nhớ lần trước đưa tiền cho ông đã nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nguyễn Quân nào quan tâm tới những chuyện này, đứng dậy lau m.á.u và bụi trên mặt:
“Con rể, không phải là tôi không biết cậu có bao nhiêu tiền, chỉ là 50 vạn mà đã muốn đuổi tôi sao?”