Quý Hoài Kiến đương nhiên là hiểu những lời cô nói, nhưng người mà mình thích đã bao nhiêu năm như vậy, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Chuyện Nguyễn Tinh Vãn đã từng kết hôn, anh có thể thuyết phục bản thân mình coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại cô vẫn đang mang thai đứa con của Chu Từ Thâm, là một người đàn ông, anh làm sao có thể không để ý được cơ chứ.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh đều nhịn không nổi mà muốn gặp cô, muốn ở bên cạnh cô.
Quý Hoài Kiến nói:
” Anh sẽ thu xếp ổn thỏa tất cả, sau đó mới đến tìm cô ấy.” Đợi sau khi Quý Hoài Kiến rời đi, Bùi Sam Sam mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này vừa hay điện thoại của Lâm Tư gọi đến, hỏi cô Nguyễn Tinh Vãn đang nằm ở phòng nào, cô liền trực tiếp xuống lầu đón Lâm Tư.
Sau khi Bùi Sam Sam đi được hai phút thì cửa phòng bệnh lần nữa được mở ra.
Chu Từ Thâm nhìn người phụ nữ với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, vẻ lạnh lùng trong mắt cuối cùng cũng vơi bớt đi vài phần, đôi chân dài của anh bước tới, ngồi trên ghế sô pha cạnh giường bệnh.
Nhìn chằm chằm cô một lúc, anh trầm giọng nói:
“Nguyễn Tinh Vãn, lúc nhìn thấy tôi ký giấy ly hôn, em có phải cảm thấy rất đắc chí không?”
Đắc chí vì cô đã thành công lừa được anh thêm một lần nữa, đắc ý vì một lần nữa cô cuối cùng cũng có thể qua lại với Quý Hoài Kiến một cách quang minh chính đại.
Người trên giường bệnh không hề có phản ứng gì, cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Chu Từ Thâm lại nói:
“Em là tảng đá à? đá kết hôn với tôi ba năm rồi, mà vẫn nhớ mãi không quên được anh ta.”
“Tôi rốt cuộc là đã có lỗi với em ở chỗ nào?”
Quần áo, túi xách, giày dép trong tủ của cô luôn là hàng mới nhất theo mùa, khi ra ngoài đều có tài xế đón đưa. Dù đi đâu mua gì cô cũng có thể tính tiền trực tiếp vào tài khoản của anh.
Ngoài việc không cho cô tiền, chi phí ăn uống và quần áo của cô chưa bao giờ thiếu cái gì cả. Tầm mắt của Chu Từ Thâm đặt lên trên đôi môi không còn chút m.á.u nào của cô, anh nhớ lại cảnh Quý Hoài Kiến dịu dàng chăm sóc cô cách đó không lâu, đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, một cơn tức giận dâng trào trong lồng ngực.
Anh nhéo cằm cô, trước khi chiếm tiện nghi còn không hề khách khí đẩy hết trách nhiệm lên người cô:
“Nguyễn Tinh Vãn, tất cả đều là do em tự chuốc lấy.”
Bùi Sam Sam sau khi đón Lâm Tư quay trở lại, đến cửa phòng bệnh đang định vặn tay nắm cửa thì nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng bên trong qua tấm kính trên cửa, ngay tức khắc trừng to đôi mắt, tên đàn ông khốn nạn này, vậy mà lại dám lợi dụng người khác khi đang gặp khó khăn.
Lâm Tư đi theo phía sau cô cũng nhìn thấy, trước khi cô kịp mở miệng hét lên thì đã nhanh tay bịt kín miệng cô.
Lâm Tư kéo Bùi Sam Sam lùi ra xa vài bước, sau khi cách phòng bệnh một khoảng nhất định rồi mới hỏi:
“Nguyễn Tinh Vãn và Chu tổng rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Trước đây Lâm Tư cũng giống như những người khác, đều nghĩ rằng sở dĩ Chu Từ Thâm quan tâm Thịnh Quang chu đáo như vậy trong khoảng thời gian này là vì muốn lót thảm cho Thư Tư Vi.
Nhưng hôm nay khi nghe được trợ lý của Chu Từ Thâm nói, cộng thêm những gì vừa nhìn thấy.
Sự thật đã chứng minh, điều này hoàn toàn khác với những gì anh ta đang nghĩ.
Bùi Sam Sam mất tự nhiên sờ lên miệng, cười khô khan, biết mình giấu không được nữa, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra ở bên trong.
“Chính là………………… Chu tổng thực ra là chồng cũ của Tinh Tinh, họ vừa ly hôn vào tháng trước.”
Lâm Tư: “…………………………..”
Bây giờ mọi thứ cuối cùng đã được kết nối lại.
Tại Sao Chu thị lại cử một đội quan hệ công chúng tới sau khi Nguyễn Tinh Vãn xảy ra chuyện? Tại sao Chu thị lại tự nhiên gửi quà cho các nhiếp ảnh gia và nhà thiết kế của Thành Quang? Tại sao Chu thị lại giao việc tổ chức buổi trình diễn quan trọng này cho Thành Quang?
Chuyện này một chút cũng không hề liên quan gì tới Thư Tư Vi.
Một bên khác.
Chu Từ Thâm không hề nhẹ nhàng cắn lên môi Nguyễn Tinh Vãn, sau đó lại cạy đôi môi của cô ra, tiếp tục dùng lực mạnh hơn khiến cô đau tới mức nhíu mày, anh mới từ từ buông tha cho cô, ngồi trở lại lên sô pha.