Tần Hạo bực bội bởi cô nàng nhiều chuyện này. Anh tức giận nói: “Cô thích làm gì thì làm, dù sao có hay không có cô cũng vậy cả thôi!”
“Woa, sao anh dữ thế. Tôi đi chẳng phải là được sao!”, Oanh Oanh ấm ức nói.
Sau khi nói với Thẩm Giai Oánh và Oanh Oanh thì Tần Hạo suy nghĩ và nói thêm với Lâm Vũ Nghi một tiếng.
“Hôm nay về sớm một chút đi, đừng tăng ca nữa!”
Lâm Vũ Nghi kinh ngạc, sau đó nói: “Có chuyện gì không?”
“À, là chuyện liên quan tới chị gái Lâm Vũ Hân của cô!”, Tần Hạo cho rằng chuyện cần nói thì vẫn phải nói nên gợi ý trước luôn.
Lâm Vũ Nghi nghe thấy vậy thì không hỏi thêm nữa. Cô gật đầu.
Sau khi tan làm, Tần Hạo lái xe chở Thẩm Giai Oánh. Oanh Oanh lái xe chở Yên Yên và Lâm Vũ Nghi. Họ cùng đi về biệt thự của Lâm Vũ Hân.
Đây là lần đầu tiên mấy người họ tới nơi này với vẻ trịnh trọng như vậy. Thẩm Giai Oánh không phải tới lần đầu nhưng cô vẫn căng thẳng. Giống như bồ nhí đi tìm vợ cả vậy.
Tần Hạo cảm thấy hơi bực bội. Lâm Vũ Hân không có ở đây, có nhất thiết phải vậy không!
Trong bốn cô gái thì Oanh Oanh phổi bò nhất. Cô chẳng coi đây là chuyện gì quan trọng. Yên Yên thì hơi kích động, khiến Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ. Lẽ nào, cô nhóc này thật sự có tình ý với mình sao? Nếu không, tại sao lại bận tâm tới việc anh mời cô tới nhà như vậy chứ?
Người khiến anh nghĩ không thông nhất chính là Lâm Vũ Nghi. Sao cô ấy cũng có vẻ căng thẳng như vậy nhỉ? Đây là nhà cô ấy cơ mà!
Bốn cô gái ngồi chen chúc trên ghế sô pha. Lâm Vũ Nghi vẫn có vẻ hiểu chuyện bèn rót nước cho ba cô gái kia, thể hiện vị trí chủ nhà của mình.
Sau đó cả bốn người đều nhìn Tần Hạo, đợi anh lên tiếng.
“Hôm nay gọi mọi người tới đây là muốn nói với mọi người một chuyện!”
Tần Hạo sắp xếp lại suy nghĩ. Mặc dù anh không muốn nhắc tới Lâm Vũ Hân trước mặt mọi người nhưng lại không thể không nói.
“Liên quan tới Lâm Vũ Hân!”
“Chị gái tôi sao? Rốt cuộc chị ấy làm sao?”, Lâm Vũ nghi nghe thấy bèn vội vàng hỏi.
Thẩm Giai Oánh cũng căng thẳng nhìn.
Tần Hạo nhìn bốn cô gái trước mắt và nhất thời cũng thấy bùi ngùi.
Thế sự khó lường. Thật không ngờ, anh về nước chưa được bao lâu mà đã có tới mấy cô gái ở bên cạnh. Mặc dù hiện tại cũng mới chỉ có Thẩm Giai Oánh đã xác định mối quan hệ với anh.
Bây giờ anh tự chất vấn lương tâm rằng có thật sự anh không nghĩ tới những cô gái khác hay không?
Đương nhiên là có chứ!
Khoảng thời gian này, anh sống bên cạnh mấy cô đây, tình cảm phức tạp không thể dùng một lời mà giãi bày hết được.
Oanh Oanh, cô gái xinh đẹp với hai mặt tính cách lại tỏ vẻ chẳng ra sao với anh. Làm gì có chuyện anh không biết dụng ý thật sự sau lớp mặt nạ đó!
Nói về cô em Lâm Vũ Nghi, nếu không phải do cô chị Lâm Vũ Hân ngáng giữa hai người thì có khi cô ấy sớm đã có quyết định quan trọng của đời mình rồi.
Còn Yên Yên. Nếu như không bị người khác nhắc nhở thì có khi Tần Hạo cũng không biết rằng cô gái ngoan ngoãn này cũng nảy sinh tình cảm với mình.
Còn cả Từ Mộng Kiều – người mà lâu lắm rồi anh không liên hệ. Không biết cô ấy đã quên mình chưa?
Bọn họ đều tốt. Tần Hạo cảm thấy bản thân dù vứt bỏ ai cũng không cam lòng. Anh thừa nhận mình là một người đàn ông vô lại.
Tần Hạo định thần lại: “Hiện tại Lâm Vũ Hân gặp rắc rối. Tôi phải đi giúp cô ấy. Vì vậy, tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian. Gọi mọi người tới là để nói rõ. Trong thời gian tôi không có ở đây, mọi người hãy chăm sóc tốt lẫn nhau!”
Anh tưởng khi mình nói vậy thì ít nhất bốn cô gái cũng sẽ hỏi rất nhiều điều.
Nhưng không ngờ cả bốn người đều chìm vào im lặng.
Mỗi người đều có suy tư riêng.
Lâm Vũ Nghi đang nghĩ, rốt cuộc chị đang gặp rắc rối gì? Tại sao lại không có thông tin gì chứ.
Thẩm Giai Oánh thì suy nghĩ phức tạp hơn. Người đàn ông của mình, cuối cùng cũng đi tìm người phụ nữ kia, còn mình chẳng thể ghen tuông mà còn cảm thấy áy náy. Vì vậy, cô không ca thán bất cứ gì khi Tần Hạo đi giúp Lâm Vũ Hân.
Bản thân Oanh Oanh không quá bận tâm tới chuyện này. Thẩm Giai Oánh không nói nhiều thì đương nhiên cô cũng không lên tiếng.
Trước mặt Thẩm Giai Oánh và em gái Yên Yên, cô vẫn là một kẻ rách việc, nói năng chẳng ra đâu vào đâu như vậy. Nhưng khi có Lâm Vũ Nghi thì cô tỏ ra rất đứng đắn.
Yên Yên cảm thấy lời nói của mình không có trọng lượng. Trong trái tim Tần Hạo, vị trí của cô chiếm phần nhỏ nhất nên cô không có dũng khí lên tiếng.
Vì vậy, bốn người chìm vào yên lặng một hồi lâu.
Đương nhiên Tần Hạo không biết điều đó. Thấy lời mình vừa nói ra đã khiến mấy cô gái im lặng thì anh cuống cuồng: “Mọi người có gì muốn nói không? Nói thẳng đi, không sao đâu!”
Thế nhưng cả bốn người đồng loạt lắc đầu.
Tần Hạo bỗng ngây người.
Thẩm Giai Oánh cảm thấy nếu không nói gì thì có khi Tần Hạo sẽ cảm thấy khó chịu. Thế là cô nói: “Anh đi đi. Bọn em sẽ xử lý ổn chuyện của công ty. Yên tâm đi!”
“Ừ, dù sao có hay không có anh thì cũng vậy!”, Lâm Vũ Nghi đồng tình, tiện thể nhìn người quản lý phủi tay với vẻ khinh bỉ.
Oanh Oanh cũng gật đầu: “Anh yên tâm đi đi. Tốt nhất đừng quay lại. Tới lúc đó, mấy người chúng tôi sẽ chia tài sản của anh. He he!”
Vừa dứt lời, thấy ba người còn lại nhìn mình với ánh mắt kỳ dị thì Oanh Oanh nói: “Làm sao? Mọi người không đồng ý à? Vậy thì thôi, coi như tôi không nói gì!”
Yên Yên ngoan nhất. Thấy mặt Tần Hạo tối sầm bèn nói: “Anh Tần yên tâm. Chúng tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho mình!”
Như vậy Tần Hạo mới thở phào. Xem ra, đã vượt qua được cửa ải này rồi.
Sau khi giao lại vài việc vặt, Tần Hạo bèn lái xe đưa ba người Thẩm Giai Oánh về nhà. Trên đường đi, ai cũng im lặng. Dường như, sự ly biệt đã ngay trước mắt, chẳng ai còn tâm trạng để gây sự nữa.
Đến ngay cả một người hoạt bát như Oanh Oanh thì lúc này cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Sau khi đưa ba cô gái về, Tần Hạo lại gọi điện cho Long Tứ, dặn dò sơ qua, nhờ cậu ấy nói với các thành viên của chiến đội Long Hồn sau khi anh đi.
Cả mấy người Thẩm Giai Oánh thì cũng nhờ bọn họ chăm sóc.
Trước mặt thì không ai dám động bọn họ nhưng sợ rằng có vài kẻ đê tiện không biết điều có ý đồ xấu xa với mấy cô nàng xinh đẹp này.
Dặn dò xong, Tần Hạo thở phào. Anh lái xe tới một quán rượu ở trung tâm thành phố, và tìm thấy Diệp Thanh Trúc ở một góc.
Hôm nay Diệp Thanh Trúc thay đổi cách ăn vận trở thành một cô gái thời thượng đoan trang, nho nhã và phóng khoáng. Đúng hình tượng nữ thần.
Nếu không phải vì đã rành bản tính của cô ấy thì Tần Hạo sẽ cảm thấy đây chính là một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa nho nhã, một vẻ đẹp mang phong cách cổ điển vùng Giang Nam.
Nhìn đám khách khứa trong quán rượu thi thoảng lại nhìn trộm cô là biết.
Tần Hạo không nói gì chỉ ngồi xuống đối diện và kêu phục vụ đưa thêm một bộ chén đũa. Anh cầm đũa rồi bắt đầu ăn.
“Tìm em có việc gì? Lại muốn à?”
Diệp Thanh Trúc vừa nho nhã ăn đồ ăn vừa nói giọng điệu khiến người khác cạn lời. Tần Hạo không phản kháng, chỉ hỏi: “Chẳng phải em có tới mấy cô gái sao, sao cứ phải tìm anh giải quyết vấn đề sinh lý thế. Lẽ nào, là vì anh đẹp nhất à?”
– ——————-