Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 24: C24: Chúng ta sẽ sống ở bên ngoài



“Không vội, mẹ cứ để em ấy ngủ thêm một lát nữa.”

Sáng sớm lúc Khương Hoa mở cửa ra thì Cố Vân Dực đã ở bên ngoài, anh mặc áo khoác ngoài, nét mặt ấm áp hiền lành.

Bà liếc nhìn đồng hồ, từ bỏ ý định đánh thức con gái mà đi vào bếp trước.

Khi chuông báo thức vang lên Khương Thanh Vũ đã đánh răng xong, cũng đã thu dọn hành lý gọn gàng, căn phòng vốn chứa đầy những đồ vật nhỏ dường như trở nên trống trải hơn, đặc biệt là khi sắp xếp lại những chú gấu bông luôn được đặt trên giường, căn phòng càng trở nên xa lạ.

Cảm giác hụt hẫng tối qua lại dâng trào, chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có một ngày cô phải rời xa nơi cô đã sống từ nhỏ đến lớn.

“Buổi trưa…”

Ngoài cửa có người đang nói chuyện, trợ lý của Cố Vân Dực đã tới, đây là lần đầu cô gặp mặt người đàn ông tên Trần Đông này.

Khương Thanh Vũ gật đầu chào anh ấy, Trần Đông nhìn cô gái thanh tú đứng sau lưng ông chủ, giữa hai người có một mùi vị mập mờ khó nhận thấy. Điều này khác xa với cảm giác xa cách khi họ gặp nhau lần trước, anh ấy lập tức hiểu ra Cố Vân Dực đã thắng trận chiến này rồi.

Quả không hổ danh là ông chủ, người có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, giải quyết chuyện chung thân đại sự cũng thật mạnh mẽ và dứt khoát.

Bài đăng trên vòng bạn bè mà ông chủ hôm kia như sét đánh ngang tai đối với cả tập đoàn.

Không chỉ nhân viên trong công ty mà cả những người bên ngoài cũng bị sốc, tất cả đều đang đồn đoán về lai lịch của vị phu nhân này.

Trong lòng Trần Đông thầm cho ông chủ một like, từ nay về sau anh ấy lại càng thêm ngưỡng mộ ông chủ của mình.

Trần Đông liếc nhìn Cố Vân Dực, sự dịu dàng trong mắt của ông chủ sắp tràn cả ra ngoài, anh ấy lễ phép lên tiếng: “Xin chào bà chủ.”

“…”

Cố Vân Dực rất hài lòng, Khương Thanh Vũ thì như chết lặng tại chỗ, hai má cô đỏ bừng như máu, còn Khương Hoa thì lặng lẽ nhìn đi nơi khác để cố nhịn cười.

Chẳng lẽ anh ấy đã nói sai rồi sao, không phải là bà chủ thì là gì?

Mãi cho đến khi Cố Vân Dực vỗ vào vai anh ấy, dùng khẩu hình nói hai từ xấu hổ, lúc này anh ấy mới hiểu, thì ra đây chính là tình thú giữa ông chủ và bà chủ.

Nỗi nhớ nhà đã hoàn toàn bị cuốn trôi sạch sẽ, trái tim vừa nãy còn có chút chua xót chỉ còn lại nhịp đập loạn xạ.

Cố Vân Dực cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, thật ra vừa rồi anh biết Trần Đông muốn nói gì, sở dĩ anh không ngăn cản là vì muốn dời đi lực chú ý của Khương Thanh Vũ.

Dẫu sao thì từ sáng đến giờ mặt mày cô đã rất ủ rũ, ai không biết còn tưởng rằng anh đến cướp dâu.

Anh muốn nói với cô là lúc nào cô muốn về nhà thì cứ về, miễn là cô không cảm thấy phiền thì mỗi tuần về một lần cũng được. Hoặc nếu cô muốn sống ở Nam Thành thì anh cũng có thể đi lại giữa hai nơi.

Nhưng mà không thể được, trên thực tế là bệnh tình của Khương Hoa đang ngày càng trầm trọng hơn, sớm hay muộn cũng sẽ đến ngày phát bệnh, bà không muốn trong thời gian này lại có thêm một người chịu đựng đau khổ cùng mình.

Ăn sáng xong, Trần Đông chất đồ của Khương Thanh Vũ lên xe để đi đến sân bay.

Thấy Khương Thanh Vũ cứ nhìn chăm chú theo bước chân rời đi của Trần Đông, Cố Vân Dực bèn đi tới phía sau cô.

“Em yên tâm, ở thủ đô sẽ có người đến đón rồi đưa đồ về tận nhà.”

Thế giới của người giàu thực sự có rất nhiều điều tiện lợi, bởi vì kết hôn với Cố Vân Dực nên Khương Thanh Vũ mới cảm nhận sâu sắc được điều này. Trước đây mỗi lần ra ngoài hoặc là cô không dám mang theo nhiều đồ, hoặc là tự mình xách đi ký gửi, còn bây giờ thì cô chẳng cần lo lắng gì cả vì đã có người đi gửi đồ rồi, cứ như có phép thuật vậy.

“Trên đường đi nhớ cẩn thận, lúc nào tới nơi nhớ gọi điện thoại cho mẹ.” 

Khương Hoa đứng trong khoảng sân nhỏ đã sống bao năm qua vẫy tay tạm biệt cô. Xe đã chạy đi xa, bóng dáng của mẹ cô cũng hóa thành một chấm đen nhỏ.

Suốt cả dọc đường Cố Vân Dực liên tục nói chuyện với cô, ban đầu Khương Thanh Vũ có vẻ ủ rũ nên cô đáp lời không nhiều, đến khi sắp tới sân bay tâm trạng mới khá hơn đôi chút.

Đêm qua cô ngủ không ngon, bởi vì suốt đêm cứ mãi suy nghĩ về căn nhà của cô. Máy bay cất cánh không bao lâu thì có một cái đầu nhỏ tựa vào vai Cố Vân Dực.

Trong suốt chuyến bay, anh cố gắng không động đậy cơ thể, lúc hạ cánh cũng đỡ lấy cơ thể lắc lư của cô. Khi cô mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ đã là vùng đất phương bắc lạnh giá.

Mùa xuân ở phương bắc đến rất muộn, cây cối ở Nam Thành đã xanh tươi từ lâu nhưng ở thủ đô thì khác, những cành cây cao to vẫn còn trụi lủi, chỉ có chút sắc xanh đậm của tùng bách tô điểm cho cả bức họa nhợt nhạt.

Trước khi ra khỏi sân bay, Cố Vân Dực đã bảo Khương Thanh Vũ mặc thêm áo khoác, chiếc áo này là do anh chuẩn bị, là một chiếc áo khoác dài màu trắng có kiểu dáng giống như chiếc áo khoác màu đen anh đang mặc.

“Về nhà trước, ông nội đang đợi chúng ta.”

Nghe đến chữ “nhà”, tâm tình của Khương Thanh Vũ liền trầm xuống, nỗi nhớ nhà cô cố gắng che đậy giờ lại dâng trào.

Nhìn khuôn mặt không vui của cô, Cố Vân Dực khẽ cau mày, cô bé này thật là đa sầu đa cảm, sau này anh phải làm sao để nói với cô về chuyện của Khương Hoa đây, đúng thật là đáng lo.

“Cố Vân Dực.”

“Hửm?”

Khương Thanh Vũ không vui nói: “Nhà anh có rất nhiều người, phải không?”

“Không nhiều lắm, trong nhà cũ chỉ có ông nội, chú hai và thím hai.”

Khương Thanh Vũ mím nhẹ đôi môi mỏng, hai cánh môi như cánh hoa hồng mím chặt vào nhau.

Thật ra điều cô muốn hỏi là họ có phải kiểu người khó tính không, cô đã quen với sự tự do, không muốn bị gò bó. Nhưng mà cô vẫn phải thuận theo nguyện vọng của mẹ, vì dù thế nào đi nữa bà cũng phải đến thủ đô để chữa bệnh. Hơn nữa, bọn họ mới vừa kết hôn mà đã ở trước mặt ông nội Cố nói chuyện ra ở riêng thì có vẻ cũng không hay cho lắm.

“Chúng ta không sống ở nhà tổ, anh và em sẽ sống ở bên ngoài.”

Khương Thanh Vũ thả lỏng hơn đôi chút, hoàn toàn không để ý tới ý tứ khác trong lời nói của Cố Vân Dực.

Nếu anh sống bên ngoài thì cô cũng sẽ sống bên ngoài, trong một ngôi nhà chỉ có hai người.

Cố Giang đã ngồi chờ ở phòng khách từ sớm, còn thay một bộ đồ mà ông ấy cho là đẹp nhất để đợi cháu dâu của mình.

Dương Huệ lén lút kéo tay áo Cố Chính Minh, ông ấy cau mày ra hiệu cho vợ mình không được làm phiền ông cụ vào thời điểm này. Người phụ nữ nháy mắt rồi quay người bước ra ngoài, ông ấy cũng đi theo ra ngoài.

“Cô gái đó là ai mà khiến bố coi trọng quá vậy? Em cứ tưởng bố yêu quý Vân Dực như thế thì sẽ tìm cho nó một người vợ môn đăng hộ đối, không ngờ lặn lội đường xa chỉ để tìm một người như vậy.” 

“Em bớt nói lại đi, chỉ cần ông cụ thích là được. Vân Dực cũng không nói gì, em còn ở đây ý kiến làm gì.”

Người phụ nữ bĩu môi, dáng vẻ thướt thả quay về phòng. Bây giờ không thể ở ngoài phòng khách được nữa, nếu nói gì không nên nói lại khiến ông cụ không vui.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, hai mắt Cố Giang sáng lên.

Cửa xe vừa mở, Khương Thanh Vũ thu lại ánh mắt đánh giá chung quanh, trước mắt cô là một ông cụ khỏe khoắn.

“Ông nội.”

“Ông Cố.”

Người đầu tiên lên tiếng là Cố Vân Dực, tiếp theo là Khương Thanh Vũ.

Đã nhiều năm rồi cô chưa đến thủ đô, nhưng cô vẫn nhớ Cố Giang, một ông cụ hiền lành tốt bụng, giống y hệt ông nội cô.

Cố Giang có một chút tâm tư, thực ra ông ấy muốn nghe Khương Thanh Vũ gọi là ông nội. Nhưng mà chuyện này không thể nóng vội, thân thể ông khỏe mạnh, ông có thể đợi được.

“Thanh Vũ, trưởng thành rồi trông xinh đẹp hẳn ra, bao nhiêu năm rồi ông không gặp cháu nhỉ?”

“Cũng đã 5-6 năm rồi ạ.”

Lần cuối cùng gặp nhau là khi cô còn học cấp 3, lúc đó ông ngoại cô vẫn còn sống.

“Đây là chú hai và thím hai của Vân Dực.”

Khương Thanh Vũ lễ phép chào hỏi hai người bọn họ, cũng đã là buổi trưa rồi nên Cố Giang không ôn lại chuyện cũ nữa, dẫn cô tới ngồi vào bàn ăn.

“Tiểu Hoa thế nào rồi?”

Cố Giang biết bệnh tình của Khương Hoa, nhưng không dám hỏi thẳng trước mặt Khương Thanh Vũ.

Cố Vân Dực khẽ mỉm cười, “Dì ấy vẫn khỏe ạ.”

Cố Giang lại không cảm thấy yên tâm, lúc này mà nói vẫn khỏe thì chắc hẳn là tình trạng không được tốt lắm.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.