“Lily, chị làm sao vậy?”
Jessica nhìn Lily vẻ mặt đầy oán giận có chút tò mò lại làm sao.
“Bọn Potter lại đến dây dưa với chị sao?”
“Không, không phải.”
Biểu tình của Lily có chút mất tự nhiên.
Nhìn xem xung quanh có người không, cô kéo Jessica đến một góc hành lang.
“Chị làm sao vậy?”
Jessica có chút khó hiểu, ngoại trừ cái nhóm Marauder kia thì còn có ai có thể biến Lily thành như thế này.
“…Là Sev.”
Lily uể oải nói.
Vẻ mặt tươi cười hàng ngày của cô hôm nay cũng không thấy đâu.
“Cậu ấy vẫn không thể bỏ được phép thuật Hắc ám.”
“Vậy nên hai người lại cãi nhau sao?” Jessica cũng không biết nói gì thêm.
Lại là cái vấn đề này! Chỉ trong gần hai tháng qua, cô đã chứng kiến rất nhiều lần hai người chỉ vì vấn đề này mà cãi nhau inh ỏi cả lên.
Tuy vậy, cô vẫn chưa thể hiểu nổi.
Chuyện này thì có gì đáng để hai người cãi nhau đâu.
Không phải chỉ là một dạng bùa chú phép thuật có uy lực tấn công mạnh thôi sao? Tại sao Lily cứ coi nó như một thứ gì đó…, xấu xa rồi ngăn cản Snape?
“Lily, chị nghĩ rằng anh Snape là người xấu sao?”
“Tất nhiên là không.
Sev chắc chắn không phải là người xấu, chỉ là…!chỉ là phép thuật Hắc ám đang cố dụ dỗ cậu ấy thôi.”
“Ôi Merlin! Lily, chị thật sự lớn hơn em bốn tuổi và là một một phù thủy gốc Muggle sao?”
Jessica giả vờ giật mình rồi nhìn Lily bằng một ánh mắt kì lạ.
“…!Ý em là sao?”
Lily có chút mê man.
Phải biết rằng trước giờ Jessica chưa từng nói chuyện với cô về vấn đề này.
Hơn nữa, mấy lần nói về phép thuật Hắc ám, cô và Sev luôn cố tình tránh nói trước mặt Jessica bởi vì cô cho rằng để một cô bé mới 11 tuổi nghe thấy mấy cái này thì sẽ không tốt cho quá trình trưởng thành.
“Chị Lily này, chị biết mấy thứ như súng lục, xe tăng, đại bác linh tinh, đúng không?” Jessica hỏi.
Cô thật sự khó hiểu vì sao Lily lại không thể hiểu rõ những vấn đề này.
Chẳng lẽ sống ở thế giới Phép thuật thời gian dài sẽ khiến đầu óc con người ta bị thoái hóa đi sao?
“Đương nhiên…” Lily do dự một chút rồi trả lời.
Hình như đã cô hiểu ra điều Jessica sắp nói.
“Ý em là phép thuật Hắc ám và những thứ đó giống nhau, đều là một loại công cụ sao?”
“Đúng vậy! Chị thật thông minh!”
Jessica cao hứng vỗ tay bốp một phát.
Trên mặt cô không khỏi nở một nụ cười tươi, hở tận tám cái răng.
“Ban đầu, chúng ta không thể phân biệt những công cụ là tốt hay xấu lập tức.
Đó còn tùy vào mục đích sử dụng của từng người là khác nhau.
Em không cho rằng anh Snape là một người xấu, chị cũng không coi anh ấy là người xấu, vậy chị còn lo lắng cái gì?”
“Không, Jessica.
Em không hiểu đâu.”
Nghe Jessica nói xong, Lily chẳng những không trút được gánh nặng mà vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
“Nếu phép thuật Hắc ám thật sự đơn giản chỉ là một công cụ, chị cũng không muốn Sev học nó.
Nhưng mà…”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Jessica, Lily lắc đầu.
Cô khẽ cắn môi, ánh mắt cũng lộ ra tia mê man.
“Hồi trước, chị cũng nghĩ giống như em vậy.
Lúc đó, chị cho rằng phép thuật Hắc ám cũng giống mấy loại súng ống, vũ khí quân sự bên Muggle chỉ là một loại công cụ nên cũng không ý kiến Sev nghiên cứu nó.
Nhưng lâu dần, tiếp xúc với phép thuật càng nhiều, chị lại phát hiện hóa ra phép thuật Hắc ám không đơn giản như vậy…”
Tựa nhẹ lên tường, Lily nghiêng mình, nhìn về phía bóng đổ của những cột trụ to của tòa thành.
Cô trầm mặc trong chốc lát rồi mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu tràn đầy lo lắng.
“Một ít thâm ảo(?) cùng phép thuật Hắc ám cao cấp, nó khiến người sử dụng cần trả một cái giá lớn…!Lấy ví dụ như lời nguyền Hành hạ đi.
Câu thần chú đấy yêu cầu người thi chú phải coi thường mạng sống hoặc có sở thích tra tấn người khác thì mới sử dụng được.”
“Chị sợ Snape sử dụng phép thuật Hắc ám mà trở nên như vậy sao? Em nghĩ chị nên nói cho anh ấy suy nghĩ và cảm xúc thật sự của chị.
Chứ chị cứ một mực chỉ trích phép thuật Hắc ám sẽ chỉ kích thích anh ấy nhúng sâu vào hơn thôi.”
“…Có lẽ em nói đúng.
Chị nên làm như vậy thật.”
Trầm mặc suy nghĩ một lúc, Lily phấn chấn tinh thần lên chút, gương mặt cũng có chút nét cười.
“Cảm ơn em Jessica.
Đúng thật chị cũng không muốn cãi nhau với Sev chút nào.”
“Không có gì đâu ạ.
Hai anh chị cãi nhau, em ở giữa cũng khổ lắm ó.” Jessica nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
“Thôi, em đi trước nhé chị Lily.
Em phải đi tìm thầy Hiệu trưởng Dumbledore có chút chuyện.”
“Em có cần chị đưa em đến phòng Hiệu trưởng không?” Hiện tại, Lily đã khôi phục lại vẻ lạc quan như cũ.
Jessica nghe xong thở dài, trong đôi mắt xanh lam có vài phần bất đắc dĩ: “Chị Lily, em đã đến Hogwarts đây gần hai tháng rồi.
Sao chị lại nghĩ em có thể lạc đường chứ? Em thương tấm lắm đấy~”
“Phụt, rồi, rồi, chị biết rồi.
Em là Jessica Possible.” Lily không nhịn được cười, vừa nói vừa búng trán Jessica.
Đưa tay vuốt lại tóc mái, Jessica tạm biệt lần nữa rồi nhìn Lily đi về phía Đại sảnh đường.
Hiển nhiên, hiện tại, chị ấy muốn lập tức đi tìm Snape giải thích rõ ràng.
Thế mới đúng là Lily mà!
Nhìn Lily rời đi, Jessica cũng cất bước đi lên cầu thang hướng về phía văn phòng thầy Hiệu trưởng.
Nhân tiện, cầu thang chưa chuyển đi cô phải nhanh lên không tí nó lại di chuyển sang chỗ khác thì chết! Với lại cô cũng còn rất nhiều việc, không thể tốn nhiều thời gian đứng đấy ngẩn người được.
————————————————–
Trong văn phòng Hiệu trưởng Hogwarts, Jessica may mắn được một lần nữa ở riêng cùng với Bạch phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại – Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore.
Căn phòng rất ấm áp, ngọn lửa trong lò sưởi cháy lách tách cháy, phượng hoàng Fawkes thì ngồi trên một cái giá, tò mò oai đầu nhìn Jessica.
Xem kĩ thư đề nghị của giáo sư Slughorn trong tay, Dumbledore có chút trầm ngâm.
Trong những năm gần đây, cũng có không ít học sinh xin thầy được làm công ở Hogwarts nhưng học sinh năm nhất như Jessica lại là lần đầu tiên.
Trộm liếc quan sát Dumbledore trầm ngâm, Jessica có chút khẩn trương ngồi đợi thầy Hiệu trưởng đưa ra phán quyết.
Cô không dám quấy rầy thầy ấy suy nghĩ đâu!
Đột nhiên, phượng hoàng Fawkes vỗ cánh bay lên, đậu lên đầu vai Jessica, thân thiết dụi đầu vào mặt cô.
Jessica có chút thụ sủng nhược kinh.
Cô không dám nghĩ rằng có một ngày sẽ được gặp loài động vật thần bí trong truyền thuyết như phượng hoàng, thậm chí còn thân cận với nó như này.
Sờ túi áo, Jessica vui mừng phát hiện thế mà vẫn còn giữ một mẩu bánh* hiếm khi làm thành công của bác Hagrid.
(*Đoạn này trong CV viết là hoa sinh mà mình không biết là gì nên dịch bừa là mẩu bánh.
Bạn nào biết thì nói cho mình với )
Do dự một chút, cô xé nhỏ miếng bánh ra, đặt trong lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt Fawkes chờ mong.
Dù Dumbledore đang tự hỏi trong lòng nhưng vẫn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Jessica.
Tuy nhiên, trước những hành động đấy của cô, phù thủy râu bạc này cũng không định ngăn cản mà còn hứng thú quan sát tiếp.
Nếu có bất cứ ai vào phòng Hiệu trưởng lúc này chắc chắn sẽ bất ngờ.
Dù sao thì Jessica là học sinh Slytherin đầu tiên vào văn phòng ông mà có thể tùy ý hành động như này.
Fawkes cúi đầu nhìn mẩu bánh đã được xé nhỏ, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Jessica mới nể tình ăn một chút.
Thấy vậy, Jessica cười thật tươi.
Cô thật sự rất thích con phượng hoàng này, đặc biệt là bộ lông của nó.
Không biết cô có thể xin thầy Hiệu trưởng hai sợi lông của nó để gửi về tặng cho Antony và Winny không nhỉ?
“Trò Jones, ta đã xem qua thư đề cử của giáo sư Slughorn.
Thầy ấy có nói con rất cần một phần công việc.
Tuy rằng trong thư đã kể hết tất cả nhưng ta vẫn muốn nghe suy nghĩ thực sự của con.”
Nghe thấy thầy Dumbledore nói chuyện, Jessica vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, bộ dạng như cô học sinh bị thầy giáo bắt gặp ăn vụng trong lớp vậy.
Cô bắt đầu lên dây cót chuẩn bị cho cuộc nói chuyện nghiêm túc với thầy Hiệu trưởng.
Nhưng hình như Fawkes đang đậu trên vai cô lại không muốn vậy.
Nó không bộ dáng gì là muốn dời đi.
Thôi thì kệ nó vậy!
“Là như này, thưa thầy Hiệu trưởng Dumbledore.
Chắc thầy cũng đã biết, điều kiện nhà con không được tốt lắm.” Jessica trần thuật lại một lần nữa lý do muốn tìm công việc ở Hogwarts.
Cô nói vô cùng bình thản, không còn vẻ khẩn trương như lúc mới vào nữa.
Cô cũng không có vẻ gì là bất an, không muốn kể cho ai biết về vấn đề kinh tế gia đình mình.
Dù sao thì mấy lời kiểu này cô đã nói nhiều lắm.
Chủ yếu là để mời khách nhận mình làm.
“Tuy rằng trường Hogwarts có trợ cấp cho học sinh khó khăn nhưng con không muốn quá ỷ vào nó.
Hơn nữa, con cũng muốn mua vài món quà nhỏ từ thế giới Phù thủy về cho người nhà nên cũng phải kiếm chút tiền mới được.”
“Nhưng trò Jones, con có thể làm được gì nào? Thứ cho ta nói thẳng, con mới 11 tuổi, vẫn còn quá nhỏ.” Dumbledore đan hai tay vào nhau, ánh mắt hiền lành lấp ló sau cặp kính bán nguyệt.
“Hơn nữa, thế giới Phù thủy và thế giới Muggle không giống nhau.
Đa phần công việc ở đây rất nguy hiểm, không hợp với những học sinh năm nhỏ.
Có lẽ từ năm ba trở lên con có thể được nhận làm vài việc gì đó.”
“Nhưng thưa thầy Dumbledore, thầy chỉ nói là đa phần chứ không phải tất cả.
Chắc hẳn vẫn phải có một số việc phù hợp cho con làm chứ ạ? Cho dù không thể giúp các giáo sư nhưng mấy việc như lau hành lang, quét dọn tòa thành linh tinh con vẫn làm được mà.” Jessica ngẩng đầu lộ ra một nụ cười ngọt xin làm quen thuộc với Hiệu trưởng Dumbledore.
“Lúc ở nhà, con thường hay nhận dọn nhà với sửa sang lại gara, bãi cỏ lắm ạ.” Cô nói thêm.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Nhưng mấy việc này không thích hợp với cô bé nhỏ nhắn như con cho lắm.” Dumbledore lắc đầu.
Nhưng, hình như nhớ ra chuyện gì đó, thầy lập tức nói với Jessica đang ỉu xìu trước mặt.
“Ta nghĩ con có thể giúp thủ thư Pince xử lý chuyện ở thư viện.
Mà ta có nghe giáo sư Sprout khen con học thảo dược khá giỏi, chắc bà ấy sẽ rất vui lòng nhờ con giúp một số việc gì đó.”
“Thật vậy ạ!? Con cảm ơn thầy, thầy Dumbledore.”
Jessica hưng phấn nhảy dựng lên.
Điều nay làm cho Fawkes đang đậu trên vai cô vô cùng bất mãn.
Mổ nhẹ vào tai Jessica, phượng hoàng Fawkes liền bay về giá của mình, quay mông về phía cô.
“Hình như Fawkes rất thích con thì phải.
Ta chưa từng thấy nó thân cận với ai ngoài ta như thế đâu.” Dumbledore cười tủm tỉm nhìn Jessica và Fawkes nói.
“Dường như mấy loài động vật rất thích con…” Jessica ngại ngùng cười nói.
“Trước giờ cũng vậy á thầy.
Hồi còn ở nhà, mấy con chó cũng khá thích chơi với con.
Đó cũng là lý do vì sao mà con hay nhận được yêu cầu dắt chó đi dạo hơn người khác…!Nhưng con tưởng đây cũng là một trong những khả năng của phù thủy ạ?”
“Không.
Ta nghĩ đây là khả năng riêng của con đấy.”
Dumbledore lắc đầu, giọng điệu vô cùng hòa ái.
Nhìn đồng hồ ma pháp trên bàn, ông liền đứng dậy.
“Ta nghĩ đã đến bữa tối, chúng ta phải nhanh đến Đại sảnh đường mới được.
Ta còn nghe gia tinh nói điểm tâm hôm nay sẽ có pudding.
Ta rất thích món đó.
Nếu bây giờ không đi nhanh sẽ hết đấy.”
Mói xong, Dumbledore nháy mắt với Jessica rồi chậm rãi rời khỏi phòng Hiệu trưởng.
Thấy vậy, Jessica cũng vội vàng theo ngay sau.
Cô cũng không quên quay lại vẫy tay tạm biệt Fawkes đang tự giận dỗi một bên.
Lúc này, tâm trạng của cô đang rất sung sướng đến mức muốn bay lên.
Đối với cô lúc này, còn có cái gì vui vẻ hơn là tìm được việc làm chứ?.