Nhìn Jessica khóc thành một đoàn trong lòng mình, Snape có thể cảm nhận được một cỗ bi thương thật sâu.
Giống như một ngọn lửa đầy nhiệt tình, hy vọng bị một người nào đó không chút lưu tình hất một chậu nước lạnh dập tắt vậy, vô cùng tuyệt vọng và đau thương.
“Thật xin lỗi…”
Khóc một lúc lâu, cảm xúc của Jessica đã ổn định lại phần nào.
Xoa xoa đôi mắt khóc đến đỏ hoe, cô ngượng ngùng buông Snape ra, giọng có chút khàn khàn nói: “Em thất thố rồi, rất xin lỗi…”
Đối với lời xin lỗi của Jessica, Snape không có trả lời lại mà chỉ sửa lại tà áo choàng đã bị cô khóc đến ướt một mảng rồi đi về phía nồi vạc.
Độc dược màu tím trong vạc sôi bốc lên một làn sương mỏng che hết khuôn mặt Snape khiến Jessica không thể nhìn rõ sắc mặt anh.
Cô cảm thấy thật bất an.
“Nếu Jones tiểu thư đây đã bình tĩnh lại thì có thể kể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Âm thanh trầm ổn, mang theo chút đặc trưng của Snape từ phía nồi vạc truyền đến tai Jessica.
Sau khi tắt lửa, thiếu niên tóc đen mới xoay người lại, ôm ngực nhìn Jessica.
Nghe được câu hỏi của Snape, mắt Jessica lại đỏ lên, cặp mắt xanh ngập nước, dường như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Khụt khịt cái mũi, cô cố trấn áp cái cảm xúc vừa lắng xuống một chút lại muốn bùng lên của mình, tuy nhiên giọng điệu vẫn như cũ mang theo tia nức nở, rất giống như đứa trẻ bị bắt nạt chạy về cáo trạng với bố mẹ, đều mang theo ý lên án.
“Là Brandbane, cậu ta phá hủy hết kẹo của em rồi…” Jessica đem tất cả chuyện vừa xảy ra kể hết cho Snape.
“Mấy cái đấy em định gửi về cho Antony và Winny…”
Nói xong, Jessica lại nhịn không được bật khóc lần nữa.
Cô tựa vào trên bàn, chôn đầu vào hai tay, nức nở nói tiếp: “Em đã hứa sẽ tặng kẹo về cho hai đứa…!nhưng hiện tại lại mất hết rồi.
Em nên nói gì với hai đứa nó giờ, chắc bọn nó sẽ tủi thân lắm…!Em đã thất hứa với bọn nó mà!”
Đứng bên cạnh yên lặng nghe, lông mày Snape theo từng lời kể của Jessica mà này càng khóa chặt hơn.
Sau khi cô kể hết xong, mặt thiếu niên tóc đen chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, âm trầm.
“Xem ra, đầu óc Jones tiểu thư đã bị đống kẹo ngọt ăn vào phá hủy hết rồi, chứ không tại sao hôm nay tự dưng lại để cho một người lạ đến gần mình vậy.
Tôi còn tưởng cô phải biết bản thân là nam châm hút xui xẻo mạnh đến mức nào rồi chứ.
Không phải lúc nào cô cũng may mắn tránh khỏi được đâu.”
Tức giận Jessica không có chút tinh thần cảnh giác gì, nọc độc của Snape không chút lưu tình phun trực tiếp lên người cô.
Vào lúc anh định giáo huấn cô nhóc ngu ngốc này tiếp thì lại đột nhiên không nói gì nữa.
Hiện tại, Jessica đang quy quy củ củ ngồi trên ghế, ngửa đầu nghe Snape dăn dạy.
Khuôn mặt cô lúc này rất giống động vật nhỏ bị thương, vô cùng vô tội và ủy khuất.
Hơn nữa, vì lúc nãy mới khóc xong, chẳng những hai má Jessica đỏ bừng mà ngay cả cái mũi nhỏ cũng nhiễm sắc hồng.
Đôi mắt xanh ướt át cũng lộ ra vẻ đáng thương hề hề, thiếu điều viết lên mặt em là người bị hại đáng thương, sao anh nỡ lòng nào mắng em vậy.
Cho nên, tuy không biết vẻ mặt hiện tại của Jessica là thậy hay là giả, nhưng nó đã phát huy hiệu quả tốt lắm, bởi vì Snape đã mềm lòng rồi.
Khẽ thở dài một cái, Snape vói tay vào túi áo choàng lấy ra mấy viên kẹo giống với loại đặt ở Đại sảnh đường đưa cho Jessica.
“Cho em sao?” Jessica ngây người một lúc, có chút chần chờ.
“Nếu cho em thì anh làm sao?”
“Tôi không thường ăn mấy loại đồ ngọt đến mức làm người ta mụ mị đầu óc này.”
Thấy Jessica không nhận lấy, Snape hừ lạnh một tiếng, đặt kẹo trước mặt bàn cô ngồi rồi mới lui về sau.
“Mấy viên kẹo này vốn là chuẩn bị cho nhóc nhưng vừa rồi nghĩ nhóc không cần nên…”
“Cảm ơn anh, Snape.”
Jessica tươi cười cảm ơn Snape.
Lung tung lau nước mắt trên mặt đi, cô đem kẹo cất vào trong túi áo.
“May mà vừa nãy anh không lấy ra, bằng không bây giờ cái gì cũng không còn thật.”
Snape gật đầu, không nói chuyện.
Thật ra trong lòng anh cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà vừa nãy anh có nhặt mấy viên kẹo, hiện tại xem ra, chúng thực sự có tác dụng.
Dù sao, sau khi bữa tiệc kết thúc, kẹo trong các rổ bí đỏ sẽ bị gia tinh thu dọn hết, một viên cũng không còn.
Nói cách khác, cho dù bây giờ Jessica có chạy quanh Hogwarts một lần nữa cũng đừng mong thu được một viên kẹo.
À nếu cô có can đảm đi gõ cửa phòng các giáo sư một lần nữa thì khác.
“Đúng vậy, đáng tiếc thiếu chút nữa.”
Snape biết rằng mấy viên kẹo anh vừa tặng không thể nào so với số kẹo cô đã thu được tối nay.
Cô nhóc này đã chạy quanh Hogwarts mà! Đáng tiếc…! Ánh mắt Snape lạnh lại, cô nhóc năm nhất đáng thương Anna Brandbane đã bị anh nhớ kĩ.
“Thôi, không sao đâu.
Antony và Winny đều là những đứa nhóc hiểu chuyện, sẽ không vì không có kẹo mà khóc nhè đâu.” Jessica nhẹ nhàng nói nhưng trong giọng vẫn khó nén một tia tiếc nuối.
Dù sao thì lúc nãy cô đã thu nhiều kẹo đến vậy mà.
Nói không tiếc thì là nói dối.
Cơ thể Snape cứng đờ một lúc rồi lại khôi phục khuôn mặt trước sau như một của anh, xoay người đi về phía nồi vạc, đem độc dược đã hoàn thành đổ vào lọ.
“Mau đi rửa mặt đi nếu không muốn bị người khác chế giễu, Jones.” Snape không ngẩng đầu mà vẫn bận rộn công việc trong tay.
“Giờ giới nghiêm sắp đến rồi, chúng ta cần tranh thủ thời gian.”
“Dạ, vâng.”
Jessica như thuận lên tiếng, đứng dậy chỉnh trang lại bản thân.
Snape nói đúng, cô không thể xuất hiện trước mặt những người kia với bộ dạng ma chê quỷ hờn được, nhất là trước mặt con nhỏ Brandbane kia! Jessica nắm chặt tay, con nhỏ đó đã chính thức kết thù với cô rồi.
Cô sẽ cho nó biết ác ma Jessica này không dễ chọc đâu, nhất là khi nó muốn khiến cho Antony và Winny thất vọng.
Thù này không báo cô không phải Jessica Jones!
Sau khi thu thập tốt, Jessica theo đuôi Snape quay trở về phòng Sinh hoạt chung nhà Slytherin.
Lúc này đã gần tới giờ giới nghiêm, với lại do đã cuồng hoan cả tối, hầu hết học sinh đã về phòng nghỉ ngơi.
Dù sao thì ngày mai cũng không phải cuối tuần, họ vẫn phải đi học.
Tuy nhiên, vẫn có một số học sinh có thói quen ở phòng Sinh hoạt chung vào giờ này, ví dụ như Narcissa Black.
Bất quá, khi nhìn thấy Snape và Jessica đi về cùng nhau, chị ta cũng chỉ nhìn lướt qua chứ không có thắc mắc gì nhiều.
“Severus, nếu cậu đang rảnh rỗi thì nhớ mau cho Lucius câu trả lời thuyết phục.” Vào lúc Snape chuẩn bị đi vào khu ký túc xá nam sinh, nữ huynh trưởng Black thản nhiên nói một câu.
Nghe xong, Snape cũng gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thấy vậy, huynh trưởng Black cũng tiếp tục đọc tập san, không quan tâm đến người khác nữa.
Nghe thấy hết cuộc trò chuyện kì lạ gữa Snape và Black, Jessica cũng chả để tâm gì nhiều.
Hiện tại, cô mệt đến mức không thèm quan tâm chuyện người khác nữa rồi, mệt về cả thể xác và tinh thần.
Sau khi về phòng, rửa mặt xong, cô lập tức ngã lên giường ngủ.
————————————————–
Không thể không nói, thói quen sinh hoạt đúng thật là một cái gì đó vô cùng mạnh mẽ.
Tuy hôm qua Jessica mệt đến chết đi sống lại nhưng hôm nay cô vẫn đúng giờ rời giường.
Vừa ngáp vừa chậm rãi đi ra khỏi khu ký túc xá, Jessica bất ngờ nhìn thấy thứ gì đó đến mức ngẩn cả người.
Phòng Sinh hoạt chung vốn dĩ không một bóng người mọi ngày thế mà hôm nay lại có một người ngồi ở đó, hơn nữa còn là người cô có quen biết.
Tuy rằng người đấy đang ngồi cạnh lò sưởi cúi đầu đọc sách, cả gương mặt bị mái tóc đầy dầu che khuất nhưng Jessica liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ai.
Nhớ lại mọi ngày, Jessica cảm thấy hôm nay Snape xuất hiện ở phòng Sinh hoạt chung vào giờ này có chút bất thường.
Không muốn bị coi là tự luyến đâu nhưng cô nghĩ chắc hẳn có liên quan tới cô.
Vì vậy, Jessica tiêu sái đi đến, đứng bên cạnh Snape.
“…Ách, Snape, anh đang đợi em sao?” Jessica có chút do dự hỏi.
Cô cũng không chắc suy nghĩ của mình có đúng không.
“Jones tiểu thư, dậy sớm là một thói quen tốt.”
Snape không trả lời câu hỏi của Jessica mà đóng quyển sách đang xem lại, sải bước về phía cửa phòng Sinh hoạt chung.
Lúc sắp ra khỏi cửa, anh mới không kiên nhẫn dừng lại nói: “Theo kịp Jones.
Tôi không có nhiều thời gian đâu.”
“Hở?…” Jessica sửng sốt, vội vàng chạy theo sau Snape, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi Phòng sinh hoạt chung.
Bởi vì vẫn còn sớm, hành lang Hogwarts rất im lặng.
Số học sinh dậy sớm vào giờ này chưa đủ để khiến cả tòa thành huyên náo.
Yên lặng đi sau bóng dáng đen kia, Jessica chợt cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không gặp.
Từ sau khi rời nhà đến Hogwarts học, cô đã không thể cảm nhận cảm giác đó.
Giờ đây chợt cảm nhận lại, cô thấy được thả lỏng về cả tinh thần và thể xác.
Đi một lúc, Jessica đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Đây không phải đường đi tới Đại sảnh đường.
Nếu cô nhớ không nhầm, đây là đường mà đa phần học sinh nhà Slytherin đều không muốn đi, đường đến tháp nhà Gryffindor.
Tuy nhiên, lúc thực sự nhìn thấp bức tranh Bà béo trong truyền thuyết, cô vẫn không khỏi há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Cô không hiểu lắm, vì sao Snape lại dẫn cô đến đây?
“Đừng đứng ngốc ở nơi đó nữa, Jones.
Đừng nói là cô muốn chứng thực lại một lần nữa sự bất đồng giữa Slytherin và Gryffindor đấy?”
Snape một bên nhẹ giọng phun nọc độc một bên kéo Jessica đến mọt góc khuất.
Từ đây, hai người vừa có thể che giấu thân mình vừa quan sát được cửa nhà Gryffindor.
Sau đó chính là thời gian dài chờ đợi.
Hiển nhiên, số học sinh chăm chỉ dậy sớm của nhà Gryffindor cũng không nhiều.
Trong khoảng thời gian chờ đợi đấy, Snape cũng không nói gì nhiều mà lại lấy sách giáo khoa ra xem.
Jessica đứng bên cạnh cũng đành phải nhịn xuống lòng tò mò của mình mà không đi làm phiền anh.
Dù sao thì cô và Snape cũng là bạn bè, anh sẽ không hại cô đâu.
Ôm suy nghĩ như vậy, Jessica lẳng lặng đứng cạnh Snape tự hỏi một lúc rồi cũng mở sách giáo khoa ra chuẩn bị bài hôm nay.
Tối qua cô vừa về đã ngủ luôn, chưa chuẩn bị gì cả.
Vì tránh trở lại phòng Sinh hoạt chung nhiều lần, mỗi lần rời khỏi ký túc xá, cô đều mang hết sách giáo cần dùng trong một ngày.
Đứng đợi được một lúc, Jessica rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau bức tranh Bà béo truyền đến.
Thấy vậy, cô liền khép quyển sách trong tay lại, nghiêng đầu nhìn Snape đứng bên cạnh.
Mà thiếu niên tóc đen cũng giống Jessica ngẩng đầu khỏi quyển sách, ra dấu im lặng..