Chốn Đào Nguyên

Chương 6: Lời thề



Tôi là bạn của loài người, được sinh ra vì họ và không bao giờ phản bội họ.

***

Triệu Lữ dẫn một nhóm người đứng trên nóc công sự nhìn ra ba chiếc xe đang chạy đến giữa màn khói bụi mịt mù.

Toàn xe của Sở An sinh Xã hội, ngoài chiếc xe đầu tiên, hai chiếc sau đều là xe chở hàng của kho.

Đội xe của Sở An sinh rời thành phố không phải là chuyện lạ lùng gì, tuy xung quanh ngoại thành được bức tường thiên nhiên bảo vệ, nhưng để đảm bảo cư dân được an toàn 100% thì công ty vẫn sẽ lắp đặt đủ loại công trình phòng ngự, và do Sở An sinh tiến hành bảo trì định kì.

Tóm lại cư dân thành phố Mây có thể chết vì đói khát vì bệnh tật vì đòn roi, song không được phép chết vì ngoại xâm.

Vô cùng nguyên tắc.

Có điều đoàn xe hôm nay hơi khác thường, vì chúng đang lái thẳng đến công sự của họ.

Tuy không nói thẳng ra nhưng đội dọn xác không chịu quá nhiều ràng buộc, và họ phải trả giá bằng cách trở thành hồi chuông báo động đầu tiên của thành phố Mây – đơn vị đầu tiên phát hiện ra nguy hiểm, và cũng là lực lượng đầu tiên đối mặt với cái chết.

Ngoài lưới bảo vệ lúc Rừng Rậm giáng xuống, nhóm công nhân dọn xác không được thành phố Mây bảo vệ bằng bất cứ cách nào khác nữa, công sự xây trên dốc đá cheo leo cách xa ngoại thành – căn cứ của họ trông hệt những ngôi mộ nổi bật hoặc lẩn khuất, người sống chớ gần.

“Anh Thời về đấy hả?” Hồ Tiểu Lĩnh kích động lắm, “Mấy chiếc xe kia! Đang đưa anh Thời về đấy hả?”

“Mong không phải vậy,” Triệu Lữ cau mày, “đình đám đón đưa thế này chẳng tốt lành gì.”

“Thế chắc đón đội trưởng Tiêu đấy,” Hồ Tiểu Lĩnh suy nghĩ khác đi ngay, hắn nhìn Tiêu Lỗi cầm ống nhòm chăm chú dõi về phương xa, “đến đón cậu nhờ!”

“Tôi mới tới có ba hôm thôi!” Tiêu Lỗi nói.

“Mới ba hôm á?” Triệu Lữ bảo, “Lần đầu tiên thời gian để lại dấu ấn sâu sắc đến thế trong lòng tôi.”

Đằng sau có người hay tin nhào ra hóng hớt, vừa chạy vừa la: “Xe của Sở An sinh à? Chắc không phải đưa anh Thời về đâu, làm sao mà họ đưa anh Thời về được, vậy Rắm Nổ sắp đi rồi hả?”

Đích đến của đoàn xe quả thực là công sự, chiếc xe đầu tiên không lên nổi bèn dừng dưới chân dốc, hai chiếc xe tải đi sau bắt đầu chạy lên dốc đá.

“Họ đang làm gì vậy?” Triệu Lữ nhảy xuống nóc công sự, nổ máy xe thồ xác bên cạnh.

Các thành viên đứng sau nhảy cả lên thùng xe và lái xuống dốc, lướt qua xe tải cũng không thèm chú ý, chỉ nhắm thẳng đến chiếc xe đã đỗ mà không ai xuống kia.

Mỗi Tiêu Lỗi chạy bộ đuổi theo gõ cửa xe tải: “Dừng xe! Chuyện gì đây? Trong này chứa gì?”

“Cậu não rỗng à!” Hồ Tiểu Lĩnh không kềm nổi phải ngoảnh lại, “Ở đây sao mà dừng! Dừng để trượt về chân dốc hả!”

Xe của Triệu Lữ đã xuống đến chân dốc, cửa sổ ghế phụ lái của chiếc xe nọ hạ xuống, người ngồi bên trong không thò đầu ra nhưng hắn vẫn thấy rõ là Lý Phong.

“Sở An sinh muốn gì?” Triệu Lữ nhảy xuống xe lao đến gõ cửa.

“Đừng có học cái thói bất kính với Ban Quản trị thành phố của Khưu Thời.” Lý Phong nói.

“Anh ấy đâu?” Triệu Lữ hỏi, “Các anh tới đây làm gì?”

“Cậu ta trên chiếc xe tải đầu tiên ấy.” Lý Phong bảo.

“Gì cơ?” Triệu Lữ thảng thốt, ngoảnh phắt đầu lại liếc hai chiếc xe tải đã sắp đến công sự, “Trong xe còn gì nữa?”

“Dặn cậu ta tỉnh lại thì liên lạc với tôi,” Lý Phong nói xong xoay sang bảo tài xế, “về tổng bộ.”

“Đệt cụ nhà mày!” Triệu Lữ nhảy đổng lên chui cả nửa người vào xe tóm cổ áo Lý Phong, “Ý mày là gì? Khưu Thời sao rồi! Đám chó tụi mày!”

“Buông tay ra,” Lý Phong nhìn hắn, “Khuôn phép tí đi.”

“Mẹ mày, tao…” Triệu Lữ chưa kịp nói hết đã bị Hồ Tiểu Lĩnh đứng sau kéo ra khỏi xe.

Xe của Lý Phong đánh lái nửa vòng rồi chạy về hướng đường hầm.

“Sao vậy?” Hồ Tiểu Lĩnh hỏi.

“Về công sự,” Triệu Lữ lại nhảy về xe thồ xác, “anh Thời trên xe tải ấy.”

Khưu Thời nằm trong công sự to và sâu nhất, nơi này vẫn luôn bỏ trống, nhưng giờ đã được gấp rút thu dọn thành phòng bệnh của anh sau chưa đầy nửa tiếng.

Đúng thế, Khưu Thời đang hôn mê nằm trên giường bệnh, theo bệnh án thì bị thương không nhẹ.

Và hai chiếc xe tải kia chất đầy thiết bị y tế với thuốc thang cần dùng, thậm chí cả tủ cấp đông cũng được chuyển đến cùng, mẹ kiếp.

Trừ các thành viên không thể rời chỗ gác ở hai công sự tuyến đầu, những thành viên còn lại đều đứng quanh phòng bệnh của Khưu Thời quan sát nhóm người mặc đồng phục nhưng không có bất cứ kí hiệu cơ quan gì ra vào chuyển đồ.

Ngoài đồ dùng y tế ra, trong số những thứ được chuyển xuống khỏi xe có cả đồ trợ cấp cho họ. Thường thì bọn ấy chẳng nhả đồ trợ cấp một cách thoải mái và chủ động thế đâu.

Cùng với bốn chiếc rương to nặng chẳng biết đựng gì được đặt ở một công sự khác, mấy người mặc đồng phục chỉ bảo rương có mật mã, Khưu Thời phải đích thân mở mới được.

“Anh bảo tôi là Khưu Thời bị bắt đi điều tra chuyện của quán rượu Đá Lớn mà?” Tiêu Lỗi gọi Triệu Lữ ra góc, “Sao giờ lại về kiểu ấy?”

“Làm sao tôi biết được!” Triệu Lữ bực bội.

“Chẳng lẽ họ lại giở trò tra tấn,” Tiêu Lỗi vô cùng giận dữ xoay người bước đi, “để tôi liên lạc với Giám đốc Lý…”

“Cậu gượm đã,” Triệu Lữ kéo cậu ta lại, “anh ta bảo Khưu Thời tỉnh lại thì liên lạc với anh ta, không giao nhiệm vụ gì cho cậu hết.”

Tiêu Lỗi không nói nữa mà ra tảng đá gần đấy ngồi.

Nhìn nhóm Hồ Tiểu Lĩnh mở cánh cửa được nguỵ trang giống đến nỗi cậu ta cũng đinh ninh là một tảng đá dưới mặt đất ra, bên trong là một đống mối nối điện trông có vẻ được câu thẳng từ nội thành đến.

“Tôi không ngờ chỗ các anh có cả hàng ngon thế này.” Tiêu Lỗi nói.

“Thứ này có từ xưa nhưng bao nhiêu năm nay không động đến,” Triệu Lữ vô cớ nghe ra đôi phần lạc lõng trong giọng cậu ta, suy cho cùng thì đây cũng là đội trưởng đặc phái nên hắn không kháy nữa, “bọn tôi cứ nghĩ chừng khi thành phố bị phá huỷ mới có dịp dùng, ai ngờ giờ đã phải sử dụng.”

Tiêu Lỗi hơi ủ rũ vì mình là nhân viên công tác được Sở An sinh Xã hội phái đến mà từ đầu tới cuối chẳng biết gì: “Có khi thành phố lại sắp đi đời thật.”

Triệu Lữ cười phá lên: “Nghĩa là tôi khỏi phải báo cáo cấp trên hằng ngày nữa, chứ không câu này của cậu chắc chắn sẽ được tôi thọc lại.”

Tiêu Lỗi thở dài.

Khưu Thời tỉnh lại vào nửa đêm, vừa mở mắt ra đã thấy bốn năm gương mặt chặn kín tầm nhìn lên của mình.

“Gì thế này.” Anh nhắm tịt mắt lại.

Rồi nghe thấy giọng của Triệu Lữ: “Còn nói được thì chắc vẫn ổn, mấy người ra ngoài trước đi.”

Sau một loạt tiếng bước chân, Khưu Thời mở mắt ra lần nữa, chỉ còn Triệu Lữ ngồi bên giường anh.

Anh quan sát tình hình căn phòng: “Ổn phết đấy chứ, cống cả bao nhiêu thứ thế này. Có sắp xếp thêm hai nhân viên sang theo dõi máy móc với thay thuốc cho anh không?”

“Họ bảo có thể trực tiếp điều khiển máy móc từ nội thành, không có vết thương hở nên khỏi thay thuốc,” Triệu Lữ nói xong vòng ngay về chủ đề chính, “sao lại bị thương?”

“Đá Lớn có người máy sinh hoá.” Khưu Thời nói.

“Mẹ kiếp!” Triệu Lữ nén giọng mắng một câu, “Em đoán thể nào cũng dính đến thứ ấy mà! Mỗi đám cảm nhiễm làm sao khiến ngoại thành mất tích lắm người thế kia, bọn nó lấy đâu ra bản lĩnh ấy!”

“Ừ.” Khưu Thời đáp, tin đồn khu lân cận thành phố Mây có người máy sinh hoá đâu phải mới xuất hiện, suy nghĩ của Triệu Lữ cực kì hợp lí, không phải do anh tiết lộ.

“Còn làm gì khác nữa?” Ngón tay Triệu Lữ khoanh một vòng quanh phòng, “Lý Phong bố trí bao nhiêu là thứ và cống cả đồ trợ cấp, với gã thì dù anh có bị giết bởi bọn người máy sinh hoá cũng chẳng bõ cái giá này mới phải?”

Khưu Thời bật cười.

“Bên kia còn vài rương cài mật mã nặng lắm,” Triệu Lữ bảo, “em nghĩ là vũ khí, công nhân dọn xác được phép dùng vũ khí rồi cơ đấy?”

“Không nhờ anh thì đám người máy ấy chuồn cả rồi, Lý Phong nợ anh những thứ này.” Khưu Thời tiện mồm bốc phét, ra hiệu cho hắn chỉnh lại giường để anh ngồi dậy.

“Thôi đi,” Triệu Lữ nói vậy nhưng vẫn chỉnh giường ngay, “em xem bệnh án rồi, anh gãy cả đống xương, nên nằm nghỉ thì hơn.”

Khưu Thời vừa nghĩ đến đống xương gãy này lại phải cau mày.

“Không sao, đỡ nhiều rồi, trình độ y tế ở nội thành thuộc cái vũ trụ khác rồi, trải nghiệm thử mới thấy ổn thật.” Anh sờ ngực mình, lúc trốn khỏi bệnh viện vẫn đau gần chết nhưng từ khi tỉnh khỏi cơn hôn mê ở đường hầm khu Đất Rừng thì không quá đau nữa.

“Thế à,” Triệu Lữ thở dài, “thì trải nghiệm này phải đánh đổi bằng mạng sống mà.”

Khưu Thời im lặng.

Đường hầm khu Đất Rừng.

Anh liên tục mộng mị sau khi hôn mê, giấc mơ rất lộn xộn, có người máy sinh hoá, có Hình Tất, có cả khung cảnh ngoài con đường hầm khu Đất Rừng.

Từng vạt rừng nhuộm màu đen nhẻm.

Như vừa kinh qua đám cháy.

Nhưng hết thảy cây cối đều lành lặn, thân cây, cành cây, lá cây, tất cả lành lặn.

Lúc có gió lướt ngang, chúng vẫn khe khẽ rung rinh và xào xạc vui tai với cánh rừng xanh thẳm xung quanh.

Nhắm mắt lại thì là tiếng gió thoảng dễ chịu.

Mở mắt ra.

Là khung cảnh quái lạ mà Khưu Thời chưa thấy bao giờ.

“Là cảm nhiễm.” Lý Phong bảo anh.

Khưu Thời khá thiếu kiến thức về lĩnh vực này, với tuổi đời của anh thì chuyện thời ấy đã quá xa xưa, chỉ có thể xem là truyền thuyết nửa thật nửa giả.

Anh chỉ biết hiện tượng cảm nhiễm đến từ một loại vật chất không rõ, có người bảo ngọn nguồn là cơn mưa thiên thạch mang tính huỷ diệt ấy, người khác lại đồn căn nguyên là hố đen khoan sâu xuống lòng đất kia.

Bất kể nó đến từ đâu, cảm nhiễm là một tiến trình không thể đảo nghịch đối với loài người, con người như đánh mất linh hồn sẽ từ từ chết đi trong điên cuồng.

Khưu Thời nghĩ “mất linh hồn” nghe ảo diệu quá, đám người cảm nhiễm trông như bị thứ gì đấy thao túng hơn, khi thì lang thang, khi thì tấn công, khi thì tập hợp, thoạt như có mục đích nhưng lại không đoán được mục đích ấy là gì.

Chỉ là họ không để đám người cảm nhiễm này được dịp thể hiện nhiều trạng thái hơn, bởi giế t chết ngay lập tức là cách làm thường thấy và cũng là lựa chọn an toàn nhất.

Cây cối bị cảm nhiễm là điều Khưu Thời chưa từng chứng kiến.

Chúng không thể di chuyển và không có tính công kích… So ra thì sức uy hiếp phải thấp hơn đám người cảm nhiễm có thể lang thang khắp chốn mới đúng, sao lại bảo là mối nguy?

“Đây là Sào Huyệt.” Lý Phong nói cực kì ngắn gọn.

Khưu Thời chỉ thấy nghẹt thở.

“Có tất cả bốn vạt rừng đen cảm nhiễm giống thế,” Lý Phong nói, “mảng rừng cậu đang nhìn thấy bây giờ không phải là nơi có diện tích lớn nhất, nhưng nó cách thành phố Mây gần nhất.”

Khưu Thời đón lấy ống nhòm của Lý Phong rồi nhìn xuống dưới.

Để ngăn rừng đen tiếp tục xâm thực về phía thành phố Mây, dưới kia đã đắp một bức tường phòng hộ thật dài.

“Tạm thời bọn tôi chưa có năng lực để tiêu huỷ rừng cảm nhiễm,” Lý Phong nói, “chỉ đành dốc hết sức ngăn cản người hoặc động vật cảm nhiễm tràn vào thành phố Mây.”

Ở độ cao này không nghe được âm thanh bên dưới, chỉ trông thấy máy móc và công nhân bé xíu đang lui tới. Bên tai là tiếng gió reo vui, dưới kia là khung cảnh bận rộn nhỏ nhoi mà bất lực.

“Nhóm công nhân kéo từ ngoại thành vào dạo này ở đây hết nhỉ,” Khưu Thời hỏi, “họ có bị cảm nhiễm không?”

“Đúng,” Lý Phong nói, “với khoảng cách này thì không thể nào thoát được cảm nhiễm.”

Khưu Thời đã hiểu tại sao họ tuyển công nhân vào nội thành lại yêu cầu độc thân với trả lương cao như thế, và cả lý do không bao giờ thấy số người ấy trở về.

“Đưa tôi đến xem những thứ này làm gì?” Khưu Thời hỏi, “Và chuyện này dính dáng gì tới đám người máy sinh hoá xâm nhập gần đây?”

“Người máy sinh hoá miễn nhiễm,” người đàn ông luôn im lặng chợt lên tiếng, “một số người máy cộng sinh với chúng.”

“Thì liên quan gì đến tôi?” Khưu Thời cau mày xoay người cất bước, “Đưa tôi về công sự.”

“Bây giờ thì chưa thật,” Lý Phong nói, “chừng cậu khoẻ lại thì sẽ có liên quan.”

Khưu Thời ngoảnh lại nhìn y: “Nếu tôi không muốn dính vào thì sao?”

“Được chứ, tí nữa xe sẽ tiễn thẳng cậu vào tù,” Lý Phong bảo, “tháng ngày còn lại của cậu sẽ không rời nơi đấy nửa bước.”

“Đệt cụ nhà mày nhé Lý Phong, mày giết tao luôn bây giờ đi,” Khưu Thời nói, “mày mà để tao sống rời khỏi đây thì tao sẽ xổ hết ra với Lý Đầu To.”

“Cậu không tiết lộ đâu,” Lý Phong bảo, “nếu tiết lộ thì cậu không còn là cậu nữa.”

Khưu Thời thấy tim mình nghẹn lại và đầu thì váng vất, lúc ấy chắc tức quá mới ngất đi.

Thực ra trong mấy năm quen biết Lý Phong, quan hệ giữa cả hai chỉ có ngầm trao đổi chút ít vật tư bản đồ hoặc hàng ngon kiếm được từ những nạn dân đã mất, anh không hiểu tại sao Lý Phong lại khẳng định chắc nịch như vậy.

Điều khiến Khưu Thời tức tới ngất lại là, quả thật anh sẽ không xì chuyện này ra.

Anh không có tình cảm đặc biệt với thành phố này, anh không chào đời ở đây và thậm chí chỉ sống ở ngoại thành một thời gian ngắn, thế giới của anh là núi đồi hoang vắng ngoại ô, là khu rừng không đặt chân vào được đằng xa, là mặt đất chưa bao giờ bằng phẳng dưới chân…

Nhưng anh quen rất nhiều người sống cũng từng thấy rất nhiều người chết, anh biết sau lớp vỏ bọc đẹp đẽ của nơi này là vô vàn đen tối lẫn bất công, nhưng đây cũng là chốn dung thân duy nhất của rất nhiều người, là hy vọng duy nhất trong lòng vô số người vẫn đang trốn chạy ngoài kia.

Một khi mối nguy ấy bị phát hiện, chẳng mấy chốc hỗn loạn sẽ phá huỷ miền đất bảo hộ này mà chẳng cần đến cảm nhiễm hay người máy sinh hoá.

“Đã đỡ chưa? Lý Phong bảo anh tỉnh rồi thì liên lạc với anh ta, ngoài ra tụi Hồ Tiểu Lĩnh đã kiểm sơ đồ trợ cấp,” Triệu Lữ ra ngoài một chuyến rồi về “phòng bệnh”, “chuyến này làm vố hậu hĩnh thật đấy, phải lâu lắm anh mới cần ăn xin tiếp.”

“Thứ nên có thì vẫn phải xin, không để Sở An sinh hời miếng nào được,” Khưu Thời bảo, “khoản này không phải là khoản thường kiếm.”

“Mấy cái rương mật mã kia,” Triệu Lữ nhìn anh, “có mở không ạ?”

“Lát mở.” Khưu Thời nói.

“Thế tí nữa em kêu người kéo sang.” Triệu Lữ nói.

“Anh qua đấy là được,” Khưu Thời đăm chiêu, “cậu có đến Đá Lớn sau khi chuyện đã rồi không?”

Triệu Lữ im lặng đi ra nhìn quanh, khép cửa rồi sán lại bên giường khẽ bảo: “Mấy cái xác là do em với Tiểu Lĩnh dọn…”

“Biết tung tích của ông cụ không?” Khưu Thời hỏi ngay.

“Không,” Triệu Lữ nói, “lúc anh tới cụ có đấy không?”

“Có, bị người máy sinh hoá tóm gọn.” Khưu Thời cau mày, “Nhưng khi ấy vẫn còn sống.”

“Lạ nhờ?” Triệu Lữ nói, “Anh có thấy hơi lạ không, em đã xem qua vết thương của mấy người dưới trệt lúc dọn xác, toàn một đòn vào ngực hoặc đầu nát cả xương mà chẳng hề do dự, tại sao chúng không giết ngay một người tàn tật như ông cụ chứ?”

Phân tích ra thì lạ thật đấy, Khưu Thời nhìn Triệu Lữ, đầu óc tên này thi thoảng lại nảy số một lần, anh mong Triệu Lữ có thể nảy số thêm lần nữa.

“Kính già yêu trẻ?” Triệu Lữ nói.

“Đệt mẹ anh mà là lão ấy thì giờ có chết cũng phải bò từ hang vứt xác ra tát cho chú bạt tai.” Khưu Thời bảo.

“À đúng rồi!” Triệu Lữ hô nhỏ, “Còn một chuyện lạ nữa, anh lên lầu hai rồi nhờ? Lúc đấy tình trạng lầu hai như nào?”

Khưu Thời nhíu mày suy nghĩ cả buổi: “Có vẻ giống hệt bình thường, không thay đổi gì.”

“Lúc bọn em đến đó thì thấy một cái va li đã soạn sẵn đồ, cụ ấy không dưng lại soạn va li làm gì?” Triệu Lữ bảo, “Em mở ra xem thử thì thấy toàn ve chai.”

“Để đâu rồi?” Khưu Thời hỏi.

“Cầm theo rồi,” Triệu Lữ nói, “em giấu ở chỗ cả nhóm hay cất đồ bên cạnh hang xác ấy, chỉ sợ rắc rối nên không mang về đây.”

Khưu Thời vỗ vai hắn: “Đầu óc vẫn xài ngon nhớ.”

“Thì có chút đỉnh gọi là.” Triệu Lữ gật gù.

Lý Phong đến Viện Bảo tàng, vào tới kho vũ khí hạng nặng sau ba lớp kiểm tra an ninh. Trong phòng thí nghiệm đã có vài người chờ sẵn, ngoài Cục trưởng Trương, Viện trưởng Ngô và một nhân viên tổ thí nghiệm ra thì còn ba người nữa.

Cấp dưới của ngài Long và Tướng quân, đại diện cho công ty và quân đội.

Chờ mỗi y thôi.

Mục tiêu khống chế Hình Tất đã hoàn thành, các bên muốn kiểm nghiệm “thành quả” trước khi cho hắn chính thức chấp hành nhiệm vụ.

“Đủ người rồi,” Cục trưởng Trương hắng giọng lùi về bên Lý Phong, “bắt đầu được rồi đấy Viện trưởng Ngô.”

“Kế hoạch này đã được chuẩn bị rất lâu, các vị đã nắm hết nội dung chi tiết, hạng mục thành công lẫn thất bại đều được ghi chép lại,” Viện trưởng Ngô đi ra giữa phòng thí nghiệm, “nên tôi không giới thiệu lại nữa, hôm nay chủ yếu triển lãm tính cách và tư duy để các vị có cái nhìn trực quan về Hình Tất.”

“Ý ngài là?” Người của công ty hỏi.

“Giao tiếp bằng ngôn ngữ,” Viện trưởng Ngô nói, “trên thực tế mọi người chưa từng tiếp xúc với tiềm vệ, hôm nay cho các vị trải nghiệm một lần.”

Lý Phong nghe vào cứ thấy quái đản thế nào, nhất là khi nhìn sang Hình Tất đứng trong lồ ng thuỷ tinh.

Trạng thái của Hình Tất đã khác trước.

Không phải là do hắn mặc đồng phục của Cục Phòng thủ Đô thị hay đang ở tư thế đứng.

Khác với “công cụ không có suy nghĩ, mục tiêu mang Khưu Thời về” bị cưỡng chế trước kia, Hình Tất như đã được cởi bỏ một loại ràng buộc nào đó, Lý Phong không biết phải diễn tả cảm giác đột ngột thừa ra trên nền áp lực nặng nề này thế nào.

“Bắt đầu được rồi.” Viện trưởng Ngô bật một công tắc trên bàn điều khiển.

Đôi mắt buông rủ của Hình Tất chầm chậm giương lên, quét qua từng gương mặt bên ngoài.

“Bây giờ hắn đã nhìn thấy chúng ta.” Viện trưởng Ngô nói, “Cũng nghe được âm thanh ngoài lồ ng, chào hỏi mọi người đi Hình Tất.”

“Chào buổi chiều.” Hình Tất cất tiếng, khẽ nhướng mép phải.

Vẫn chất giọng hơi khàn, vẫn vài con chữ giản đơn chậm rãi, vẫn đầy áp lực.

Nhưng Lý Phong rốt cuộc đã biết chính xác thay đổi nằm ở đâu.

Đôi mắt từng không chứa bất cứ cảm xúc nào của Hình Tất thình lình sắc bén hẳn, ánh nhìn chừng lơ đễnh đảo qua lại như rét buốt.

Da gà da vịt Lý Phong nổi đầy cả tay.

“Giới thiệu sơ về mình đi.” Có người lên tiếng sau phút im lặng ngắn ngủi.

“Tư liệu có viết.” Hình Tất nói.

“Anh dựa vào đấy đọc một đoạn thì sao?” Người nọ bảo.

Lý Phong biết những câu hỏi này đều có mục đích, cơ mà nghe hơi thiểu năng.

“Chẳng ra sao,” Hình Tất nhìn gã, “đến cả tủ lạnh nhà anh cũng biết đọc.”

Người nọ cười cười.

“Anh nghĩ mình có khác rô-bốt không?” Lại thêm người hỏi.

“Hỏi câu nào ý nghĩa hơn đi,” Hình Tất nói, song vẫn trả lời ông ta, “nếu tôi không khác gì rô-bốt thì sao phải đứng đây.”

Nhóm người nọ nhỏ giọng trao đổi với Viện trưởng Ngô, Viện trưởng Ngô vừa giải thích trạng thái tư duy của Hình Tất khi giao tiếp, vừa trình bày các lý do dẫn đến thay đổi về số liệu giám sát.

“Anh có khác gì loài người không?” Lý Phong chợt hỏi.

Mọi người gần đấy sửng sốt xoay sang nhìn, Cục trưởng Trương cau mày, ánh mắt ngập tràn khát vọng gi ết chết y.

Lý Phong hỏi thế là trái luật, y chỉ đến góp mặt cho đủ số trong lần “triển lãm thành quả” này, đứng đấy nghe thôi là được. Thế mà y vẫn mạo hiểm hỏi dù có thể sẽ bị phạt.

Nếu đáp án hôm nay không khiến công ty và quân đội hài lòng thì sẽ phải “điều chỉnh” và “giao lưu” lại lần nữa, nhưng họ hết thời gian rồi, y buộc phải nhanh chóng chuẩn chỉnh đạt được câu trả lời mà ngài Long và Tướng quân muốn nghe.

Hình Tất không đáp ngay, hắn chậm rãi đi đến mép lồ ng rồi tựa khuỷu tay vào kính, thả lỏng người chứ không đứng thẳng tắp nữa.

“Con người chỉ dùng được một lần,” hắn nói, “còn tôi thì có thể tái sử dụng.”

Trong phòng im bặt.

“Anh cho rằng quan hệ giữa mình và loài người là gì?” Lý Phong hỏi tiếp.

“Tôi,” giọng của Hình Tất từ tốn mà rõ ràng, “là bạn của loài người, được sinh ra vì họ và không bao giờ phản bội họ.”

Chừng nghe Hình Tất cất lên câu này, Lý Phong cứ ngỡ mình đã du hành xuyên thời gian.

Đấy là lời thề thuở ban sơ của người máy sinh hoá.

Tôi là bạn của loài người, được sinh ra vì họ và không bao giờ phản bội họ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.