Chốn Đào Nguyên

Chương 21: Vùng đất phản bội



Chỉ cần người như Khưu Thời còn tồn tại, Hình Tất sẽ chịu để mình bị khống chế.

***

“Như này là bị thương rồi hả?” Lý Phong trỏ số liệu trên máy.

“Phải,” ngón tay Viện trưởng Ngô hơi mất khống chế, cứ gõ lia lịa xuống mặt bàn, “nhưng giờ đây đường truyền cực kì chập chờn, không đủ thông tin phản hồi để…”

Lý Phong cầm một quyển sách thật dày gần đấy dằn tay Viện trưởng Ngô lại.

Viện trưởng Ngô ngoảnh nhìn y.

“Vết thương này nghiêm trọng không.” Lý Phong vẫn đang nhìn số liệu, hỏi kĩ thuật viên ngồi trước máy, “có đủ để phán đoán là vết thương kiểu gì không?”

“Không nghiêm trọng lắm,” kĩ thuật viên trả lời, “trong tình huống không đủ dữ liệu thì có thể phán đoán đại khái là vết súng bắn, có ba vị trí trúng đạn, không phạm phải cơ quan quan trọng.”

“Là kiểu tự lành được đúng không?” Lý Phong hỏi tiếp.

“Đúng ạ.” Kĩ thuật viên gật đầu.

Hai phút sau đường truyền bị ngắt, máy không nhận được số liệu của Hình Tất nữa.

“Chết rồi à?” Lý Phong cau mày.

“Bị ngắt rồi,” kĩ thuật viên nói, “vượt quá cự li cho phép.”

“Giờ thì chúng ta đã biết cự li xa nhất tầm bao nhiêu rồi.” Lý Phong nói xong xoay người rời phòng thí nghiệm, vào văn phòng của Viện trưởng Ngô.

Viện trưởng Ngô cũng theo vào rồi đóng cửa lại: “Bây giờ tôi không biết mình nên lo cho Hình Tất hay Khưu Thời nữa.”

“Lo suông vô nghĩa lắm,” Lý Phong ngồi xuống sô pha, “bao nhiêu năm nay, thành phố Mây thủ chắc như trại giam cũng bởi ngoài kia là một thế giới tiền sử đầy rẫy nguy hiểm và không có luật lệ, họ ra đấy ắt phải gặp đủ thứ chuyện thôi.”

“Hình Tất là tiềm vệ cấp một hiếm có,” Viện trưởng Ngô trỏ đầu mình, “ý tôi là tư duy của hắn, mấy năm nay tôi đã tiếp xúc với rất nhiều cấp một mà hiếm gặp ai như hắn, mất thì tiếc lắm.”

“Thế gã Lâm Thịnh kia thì sao?” Lý Phong hỏi, “Tôi thấy ông hứng thú với hắn lắm mà.”

“Chưa dám kết luận nhưng năng lực rất mạnh,” Viện trưởng Ngô đáp, “toàn bộ đời thứ hai đều mạnh hơn đời thứ nhất, nhưng tư duy của Lâm Thịnh… công thức hoá hơn Hình Tất một chút.”

“Nói câu nào tai tôi hiểu được ấy.” Lý Phong bảo.

“Hắn không ‘người’ bằng Hình Tất.” Viện trưởng Ngô trả lời.

Với thể loại say mê người máy sinh hoá như Viện trưởng Ngô, một Hình Tất tiệm cận loài người hơn đương nhiên sẽ khiến ông thấy hứng thú hơn.

“Sao anh lại,” Viện trưởng Ngô nhìn y, “buộc Hình Tất phải bảo vệ Khưu Thời? Khưu Thời có khả năng miễn nhiễm nhưng chắc chắn không phải là người duy nhất, vả lại thuốc ức chế đã bước đầu có kết quả, cậu ta không…”

“Cậu ta là một kiểu chuẩn mực.” Lý Phong nói.

“Chuẩn mực của cái gì?” Viện trưởng Ngô hơi ngờ vực.

“Loài người.” Lý Phong đáp.

Viện trưởng Ngô há miệng, hồi lâu mới xác nhận lại: “Loài người?”

“Chúng ta rất khó phán đoán Hình Tất có trong tầm khống chế không, theo như ông nói thì hắn không phải là cấp một công thức hoá,” Lý Phong nói, “hắn có trong tầm khống chế không, có tuân thủ lời thề ban sơ không, tất cả đều được quyết định bởi cách hắn nhìn nhận loài người, về mặt cảm xúc thì Hình Tất nghiêng về phía loài người hơn.”

“Thế còn Khưu Thời?” Viện trưởng Ngô bảo, “Một công nhân dọn xác khôn lớn ở ngoại ô…”

“Ừ.” Lý Phong gật đầu.

Viện trưởng Ngô cau mày: “Ý anh là…”

“Ông, tôi, Trương Tề Phong, cả ngài Long và Tướng quân,” Lý Phong đáp, “theo góc độ của Hình Tất thì có lẽ chúng ta chưa đạt chuẩn ‘người’ đâu.”

“Ăn nói kiểu gì thế!” Viện trưởng Ngô hơi bất mãn, “Cái chuẩn mực gì kia, chỉ mỗi mình Khưu Thời là đạt chuẩn hả?”

“Đương nhiên không phải mỗi cậu ta, có điều chúng ta chắc chắn không đạt chuẩn thôi,” Lý Phong cười cười, “nhưng trong số những người đạt chuẩn, tạm thời không ai khác ngoài Khưu Thời là có khả năng miễn nhiễm, đồng thời có sức chiến đấu lẫn điểm yếu để chúng ta uy hiếp.”

“… Tôi luôn cãi không lại anh.” Viện trưởng Ngô bảo.

“Chúng ta cần vật chủ cộng sinh như Lâm Thịnh, cũng cần kiểu như Hình Tất,” Lý Phong đứng dậy, “tôi không biết phải làm sao để đảm bảo Lâm Thịnh trong tầm khống chế, nhưng chỉ cần người như Khưu Thời còn tồn tại, Hình Tất sẽ chịu để mình bị khống chế.”

Tiếng súng không hề dừng lại, nối tiếp lượt đầu là lượt thứ hai thứ ba, bùn lầy và đất vụn xung quanh bắn tung toé lên mặt, Khưu Thời thấy mắt mình sắp mở không ra rồi.

Ngoài lượt đầu tiên nhắm về phía họ, giờ đây đám người này không bắn họ nữa mà đang tỉa xung quanh.

Họ bị vây tại chỗ song anh vẫn không thấy ai trên bản đồ trước mắt, tầm bắn của chúng vượt quá phạm vi bản đồ.

Bây giờ không rõ mấy người này là ai, cũng không biết chúng định làm gì.

Nhưng Khưu Thời biết tốc độ của tiềm vệ cấp một không nhanh bằng đạn, giờ biết thêm cả chuyện tiềm vệ cấp một không chống đạn.

Hình Tất không chống được đạn, và ban nãy bét lắm đã cản hai viên cho anh.

Sợi thừng móc chân Khưu Thời trước đấy đã bị Hình Tất giằng về cắt một đoạn làm thòng lọng, kéo hai cái xác người máy gần họ nhất sang chắn sau lưng mình.

“Bị thương vào đâu rồi?” Khưu Thời hỏi.

Hình Tất không đáp mà duỗi tay sờ hông mình rồi khẽ nhíu mày, Khưu Thời toan lên tiếng, hắn đã nhẹ nhàng búng một đầu đạn ra.

Giữa một rừng tiếng súng, tiếng đầu đạn rơi xuống một hòn đá bé xíu mà rõ ràng.

“Sau lưng còn hai viên nữa,” Hình Tất nhìn anh, “không sâu lắm, tự lành được nhưng phải lấy đạn ra.”

“Đệt.” Khưu Thời nghiến răng chửi thề, không có thời gian để chần chừ, anh đưa tay sờ lưng Hình Tất.

Chẳng cần tìm, đầu ngón tay nhanh chóng chạm phải lỗ đạn.

“Anh chặn được cảm giác đau phải không?” Khưu Thời hỏi.

“Ừ.” Hình Tất đáp.

Thế sao anh không chặn?

Khưu Thời có thể nhận ra được từ cái nhíu mày vừa rồi của Hình Tất rằng hắn vẫn thấy đau, nhưng bây giờ anh không còn thời gian để lằng nhằng vấn đề này nữa.

Trên bản đồ, một hàng mười mấy chấm sáng đã lao từ núi đến đây với vận tốc cực nhanh, chắc chắn không phải chạy bằng chân.

Giờ đây họ không có công cụ, Khưu Thời gắng moi đạn từ vết thương trên lưng Hình Tất ra bằng tốc độ nhanh nhất, một viên.

Anh ngoảnh nhìn mới nhận ra đám người kia thế mà bay con mẹ nó từ trên trời xuống, trông như mười mấy con dơi khổng lồ vậy.

“Li kì quá nhờ.” Anh nghiến răng mau mắn khẩy đầu đạn thứ hai ra.

“Đánh dấu chỗ này lại,” Hình Tất nói, “lưu dân bình thường không thể sở hữu số vũ khí và trang bị ấy, có lẽ họ tìm được kho vũ khí trước kia.”

Trong tình huống này mà Hình Tất vẫn nghĩ được đến việc đánh dấu địa điểm nghi là kho vũ khí cho thành phố Mây, Khưu Thời chẳng biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình thế nào.

Tiếng súng đã ngừng, mười mấy người cầm súng quây họ vào giữa.

“Ngồi xổm, đặt súng xuống, giơ tay qua đầu.” Một người đàn ông đứng sau lưng lên tiếng.

“Bọn tôi chỉ đi ngang thôi, muốn vượt sông.” Khưu Thời vứt súng, giơ tay qua đầu cùng Hình Tất.

“Vượt sông?” Người đàn ông chậm rãi đi sang bên phải họ, “Vượt sông làm gì?”

“Đến Rừng Đông, nghe nói bên ấy tương đối an toàn.” Khưu Thời ngoảnh nhìn gã, nhờ tí chút ánh sáng hắt lên từ mặt sông, anh nhìn thấy một hàng mày đen rậm.

Mày Rậm im lặng hai giây rồi phá lên cười.

Cả đám cười theo.

Cánh tay Khưu Thời chợt đau nhói, anh rụt lại thì thấy một vết dao rạch đang rỉ máu trên cánh tay: “Cụ nhà mày!”

“Tên này là người!” Một cậu nhóc hô lên bằng chất giọng hãy còn non nớt.

“Quả nhiên không bắt nhầm!” Mày Rậm quát.

“Một con người, bắt cặp với một người máy sinh hoá,” một người phụ nữ nói, “lại còn đến Rừng Đông.”

“Đến Rừng Đông thì sao?” Khưu Thời hỏi.

“Vùng đất phản bội!” Cậu nhóc phỉ phui một tiếng.

Khưu Thời lia mắt liếc Hình Tất, Hình Tất cũng đang nhìn anh.

Vùng đất phản bội?

Cụm từ khó hiểu này như đang thầm nhắc họ lí do Rừng Đông mất liên lạc với thành phố Mây.

“Phản bội gì?” Khưu Thời hỏi, “Ai phản bội ai?”

“Mày chính là một thằng phản bội!” Cậu nhóc đột nhiên lao đến trước mặt Khưu Thời, vung mạnh thứ nó đang cầm vào mặt anh.

Khưu Thời ngửa người ra sau tránh đòn, thấy rõ đấy là một thanh đao dài dáng móc câu.

Móc rồi kéo, mục đích của thằng nhóc này rất rõ ràng, nó muốn chặt đầu anh.

Khưu Thời nhìn thấy nỗi thù hận hằn sâu đáy mắt nó, cảm giác này khác với đám trẻ anh thỉnh thoảng bắt gặp ở ngoại thành, vì thứ chứa trong mắt nạn dân đa phần là tuyệt vọng và tê dại.

Hai loại ánh mắt này, anh không biết cái nào rúng động hơn.

Đao móc chém hụt vẫn chưa thu về.

Sau khi lướt qua trước mắt Khưu Thời, đã bị Hình Tất bên cạnh đưa tay ghìm lại.

Cậu nhóc chưa kịp phản ứng, Hình Tất đã kéo đao về phía mình, đứa trẻ nắm chặt cán đao loạng choạng vài bước nhào ra trước mặt hắn.

Cùng lúc đó, Hình Tất đứng dậy, đẩy thẳng đao ra.

Trong tích tắc ấy Khưu Thời hơi ngộp thở, đầu óc trắng xoá như bị sét đánh.

Đừng giết đứa trẻ này.

Nhưng đứa trẻ này vừa định giết mình.

Thế giới này không còn bao nhiêu trẻ con nữa.

Nhưng nó ngập tràn thù hận và ham muốn giết người.

Cậu nhóc không chết, lưỡi đao liếm vào cổ nó rồi dừng lại.

Hình Tất đã xoay ra sau lưng nó, tay nắm tóc tay dứ đao, đao móc vững vàng dán ngay cổ họng nó.

Khưu Thời không chờ gì cả, anh bật ngay người dậy nhặt súng dưới đất lên đứng cạnh Hình Tất, giương súng nhắm vào người sau lưng hắn.

“Thả nó ra!” Một người phụ nữ giương súng run rẩy quát lên.

“Tránh đường.” Hình Tất buông lời.

“Không được!” Cậu nhóc gào lên bằng chất giọng bể tiếng, “Giết chúng!”

Đám người vây quanh không động đậy.

Hình Tất ngoảnh mặt, khẽ ghìm đao lại, cổ đứa trẻ bắt đầu rỉ máu.

“Không đau!” Cậu nhóc tức thì quát to, “Không được nhường đường!”

Mày Rậm cử động, vài người bước theo gã nhường ra một khoảng trống.

Hình Tất và Khưu Thời rút khỏi vòng vây của họ từ đấy.

Ngay lúc này, cậu nhóc nọ bỗng dúi mạnh cổ vào lưỡi đao.

Đ…

Khưu Thời chỉ kịp mắng thầm nửa chữ.

Hình Tất phản ứng rất nhanh, duỗi thanh đao trong tay ra trước cùng lúc với nó. Lưỡi đao rời khỏi cổ đứa trẻ, ngay sau đó, một hạt tròn màu bạc bay ra theo chiều duỗi tay của hắn.

Ánh sáng trắng cực mạnh bùng lên từ hạt tròn, thoắt cái tầm nhìn một màu trắng xoá kèm với tiếng rít bén nhọn văng vẳng bên tai.

Khưu Thời cầm súng đứng tại chỗ, thị giác và thính giác đồng thời biến mất khiến anh hơi choáng.

Nhẩm thầm đến số mười lăm, cảm giác ù tai vơi bớt, mắt đã có thể trông thấy vài cái bóng mơ hồ.

Cậu nhóc nọ bịt tai khuỵu trước mặt anh tầm hai mét.

Trước đấy nữa là mười mấy người đổ rạp dưới đất, và Hình Tất đang khom lưng nhặt vũ khí của họ.

Chết cả rồi?

Khưu Thời sải nhanh chân sang.

“Đánh ngất rồi,” Hình Tất khẽ nói, “lấy quần áo họ đi, chúng ta cần.”

“Ừ.” Khưu Thời ngồi xổm xuống ngay, chọn một người có vóc dáng suýt soát mình rồi lột bộ cánh dơi gã khoác bên ngoài ra.

Cậu nhóc nọ hết choáng, thấy người nằm la liệt dưới đất thì nhặt một khẩu súng gần mình nhất, vừa khóc vừa gào lao thẳng đến chỗ hai người.

Hình Tất gọn ghẽ đá văng súng đi.

Cậu nhóc xoay đầu ôm chân cắn phập vào đùi hắn.

Hình Tất nhíu mày, lại đạp nó ra.

Cậu nhóc lộn mèo hai vòng dưới đất, nhặt thanh đao móc của mình lên rồi gào thét xông về phía Hình Tất lần nữa, bị hắn đá thẳng vào ngực văng ra.

“Tháo đạn đi.” Hình Tất nói, “Để vũ khí lại cho họ.”

Khưu Thời nhanh chóng lột hai bộ đồ rồi tháo toàn bộ đạn trong vũ khí, ném hết đạn trên người họ xuống sông.

Anh biết Hình Tất không định giết những người này và cũng đã để lại vũ khí, nhưng để tránh trường hợp mình đang rời đi lại bị thằng nhóc kia cầm súng thọc cho một phát, anh phải xử lý sạch chỗ đạn.

Cậu nhóc nọ gần như điên cuồng lao mãi về phía Hình Tất, rồi lại bị Hình Tất liên tục đá và huých ra xa.

“Đi thôi.” Khưu Thời xử lý xong bèn bảo.

Cậu nhóc đã nhào đến trước mặt Hình Tất lần thứ bao nhiêu không biết, nhưng lần này Hình Tất không ngăn chặn một cách tuỳ ý nữa mà quét chân về phía cẳng chân của nó, cậu nhóc ngã xuống đất ôm chân, có vẻ đau lắm.

“Đừng tự tìm đường chết,” Hình Tất, “vô nghĩa lắm.”

“Tao chắc chắn sẽ giết được mày!” Cậu nhóc nhìn hắn chòng chọc.

Hình Tất im lặng, xoay đi tiếp cùng Khưu Thời.

“Tao chắc chắn sẽ cắm bọn mày lên chỗ cọc gỗ đằng kia!” Cậu nhóc gào lên sau lưng họ.

Khưu Thời dừng bước.

Anh ngoảnh nhìn cậu nhóc, xoay người đi đến trước cọc gỗ cắm người máy sinh hoá bên sông rồi đạp mạnh một cái, cọc gỗ vang tiếng nứt, anh bồi thêm một cú, cọc gỗ gãy đôi.

“Đồ phản bội!” Cậu nhóc gầm lên.

“Khưu Thời,” Hình Tất gọi giật Khưu Thời đang định đạp thêm, “đi thôi.”

Trên bản đồ trước mắt, những chấm sáng nọ dần ra khỏi phạm vi tầm soát, cũng không ai đuổi theo.

Khưu Thời lặng lẽ đi dọc bờ sông cùng Hình Tất.

Gió đêm lạnh lẽo phớt qua mặt nước.

Khưu Thời thấy mình đã bình tĩnh hơn bèn ngoảnh nhìn Hình Tất: “Vết thương của anh thế nào rồi? Có ảnh hưởng gì không?”

“Không đâu,” Hình Tất nói, “hai hôm là lành.”

Khưu Thời nhìn tay mình, đầu ngón vẫn phớt sắc đen lẫn đỏ đã khô: “Đây là máu à?”

“Ừ, có thể xem là máu,” Hình Tất nói, “nhưng ít lắm, khác với con người.”

“Đau không?” Khưu Thời hỏi.

“Đau.” Hình Tất nói.

Bấy giờ Khưu Thời mới hỏi câu nọ: “Tại sao?”

“Chẳng tại sao hết,” Hình Tất đáp, “chỉ muốn cảm nhận thôi.”

“Cảm nhận cơn đau à?” Khưu Thời nói.

“Ừ.” Hình Tất gật đầu.

“Có cần phải cải tiến mình đến mức biến thái như thế không?” Khưu Thời bảo.

Hình Tất phì cười.

Khưu Thời nhìn hắn, thở dài.

“Giờ chặn một lúc đi,” Khưu Thời nói, “đang phải lên đường, trên lưng cả hông toàn là vết thương, đi nhanh đau lắm.”

Hình Tất nhìn anh.

“Ngó tôi làm gì,” Khưu Thời bảo, “có muốn tôi cầm cái rương sang nhét anh vào rồi kéo lên núi cho anh cảm nhận một chút không.”

“Ghim dữ vậy.” Hình Tất nói.

“Tôi nhớ hết đấy.” Khưu Thời đáp.

Đi thêm một quãng, Hình Tất dừng lại.

“Mặt sông chỗ này hẹp nhất.” Hắn nói.

“Vượt từ đây chứ gì?” Khưu Thời nhìn bộ đồ trong tay rồi quan sát xung quanh, “Chẳng thấy mảnh bè nào, phải bay sang thật hả?”

“Rừng Đông hẳn đã bị người máy sinh hoá xâm nhập,” Hình Tất cúi xuống nhìn bờ sông, trỏ một khúc kim loại nhô ra khỏi bùn lầy, “bến thuyền bị dỡ mất rồi.”

“Để ngăn bờ đối diện tràn sang à?” Khưu Thời bước tới xem xét kĩ mới thấy đá bên bờ vẫn còn vết hằn kim loại, quả thực ở đây từng có thứ tương tự bến thuyền.

Xem ra muốn tìm thuyền qua sông là điều bất khả, Khưu Thời ngửa đầu nhìn trời rồi lại xoay sang nhìn quả núi.

“Lên núi thôi.” Hình Tất đi về phía núi.

“Bộ đồ này,” Khưu Thời vừa đi vừa ngoảnh nhìn mặt sông, “có bay qua nổi không? Đám người ban nãy cũng chỉ bay từ trên núi đến chỗ chúng ta là phải đáp xuống rồi.”

“Theo lý thuyết thì nổi,” Hình Tất nói, “chỉ cần đủ cao.”

“Ngọn núi này cũng chỉ cao hơn cổng đường hầm ngoại thành một chút thôi,” Khưu Thời bảo, “bên này thấp hơn chỗ hồi nãy.”

“Cái chiêu ước lượng bằng mắt này của cậu chắc cũng gọi là kém trong số loài người đấy nhờ.” Hình Tất nói.

Khưu Thời phì cười.

“Không bay thì chỉ còn đường bơi sang thôi.” Hình Tất nói.

“Đừng khích tôi.” Khưu Thời kêu.

“Hoặc chúng ta đốn củi làm bè.” Hình Tất nói.

Khưu Thời thở dài: “Bay thôi bay thôi.”

Dãy núi này nhất là chỗ khúc sông hẹp kia quả thực không cao nhưng vẫn hơn cổng đường hầm ngoại thành nhiều, cả hai tốn kha khá thời gian để trèo lên đỉnh núi.

May mà đỉnh núi không có cây cối gì, và hôm nay cực kì lộng gió.

Họ tìm được một vách núi rất dốc, nhảy từ đấy xuống hẳn có thể bay lên.

Giảm tải hết những gì có thể rồi cố định ba lô lại, cả hai thay áo cánh dơi vào.

Khưu Thời không sợ độ cao, nhưng người không biết bơi như anh nhìn ra mặt sông gần đấy thì vẫn hơi rén.

“Rơi xuống sông rồi anh có kéo tôi lên được không?” Khưu Thời hỏi.

“Được.” Hình Tất nói.

“Thôi được,” Khưu Thời nghiến răng, “ai nhảy trước đây?”

“Cậu trước.” Hình Tất đeo tai nghe lên, “Tai nghe.”

Khưu Thời liếc hắn một cái, cũng đeo tai nghe lên: “Sợ rồi hả?”

“Ngay bây giờ,” Hình Tất nói, “thuận gió.”

Khưu Thời cắn răng lao thẳng đi, đạp vào mép vực bật mạnh ra không trung.

Rồi bắt đầu rơi xuống.

“Cái đệt!” Anh quát một tiếng, vội giang tứ chi ra.

Gió tức khắc rót đầy vạt áo, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh bốc mình lên.

“Nâng người lên.” Giọng Hình Tất vang lên trong tai nghe giữa rừng gió lộng.

Khưu Thời khống chế cơ thể để mình song song với mặt đất, trong mắt và tai ngập ngụa những gió khiến anh gần như chẳng phân biệt được hướng lên hướng xuống nữa, ngay khi nhận thấy ngọn cây bên dưới sắp chọc vào mặt mình, rốt cuộc anh đã bắt đầu lướt thẳng đi.

“Hình Tất!” Anh quát.

“Đây.” Hình Tất cất tiếng, sau đó một bóng đen lướt qua trước mặt, “Theo nhé.”

“Mẹ anh chứ…” Khưu Thời trút đầy tiếng gió.

Mẹ anh chứ muốn theo là theo được hay gì?

Họ nhanh chóng rời dãy núi và lướt hết bãi đá, sau đó là bãi cát ven sông…

Chừng bên dưới lấp lánh sóng nước, Khưu Thời không khỏi nhắm mắt lại.

Cảm giác bay lượn trên không này vô cùng thoải mái, gió lùa qua tai, thậm chí nghe được tông cao thấp của tiếng gió vi vu.

Trên này không có bờ bến, dưới kia cũng chẳng có bến bờ.

Cả thế giới thoáng lặng đi.

“Khưu Thời.” Tai nghe vọng lại giọng Hình Tất.

“Hửm?” Khưu Thời đáp.

“Không bay qua nổi.” Hình Tất nói.

“Gì cơ?” Khưu Thời kinh hoàng nhìn mặt nước bên dưới.

“Canh góc cho chuẩn.” Hình Tất bảo.

“Canh cái góc mả mẹ gì?” Khưu Thời hỏi.

“Góc đáp xuống nước.” Hình Tất nói.

Vu Triết: Tiết dạy bơi sắp bắt đầu rồi, bạn Khưu Thời có học được không đây?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.