Ai biết được lời của Tống Lâm có thật hay không, biết đâu đó chỉ là chiêu trò để tôi lơ là phòng bị rồi có âm mưu với tôi thì sao?
Tôi không dám dễ dàng tin tưởng anh ta.
“Em là người vô tội,” anh ta chỉ nói vậy.
Tôi dĩ nhiên biết mình là người vô tội, một cô gái trẻ trung xinh đẹp lại gặp phải chuyện rắc rối và đáng sợ như thế.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh nghiêm túc nói với Tống Lâm, “Vì anh biết tôi vô tội, nên tôi có một việc muốn nhờ anh, hy vọng anh có thể đồng ý.
”
“Em cứ nói đi.
”
Tôi vốn định lập tức cắt đứt quan hệ với Tống Lâm, nhưng giờ tôi cần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra với Đồng Tranh, tôi cần sự giúp đỡ của anh ta.
Tôi nói, “Tôi có việc quan trọng muốn trò chuyện riêng với Đồng Tranh, anh có thể giúp chúng tôi sắp xếp không? Hôm nay tôi và cô ấy đã xảy ra một số hiểu lầm, tôi nghĩ cô ấy có thể không muốn gặp tôi.
”
“Có liên quan đến chuyện ở phòng tiệc hôm đó đúng không?” Anh ta hỏi.
“Ừ, đúng vậy.
” Tôi không giấu diếm, chuyện tối hôm đó anh ta cũng biết, không cần thiết phải che giấu.
Đôi mắt Tống Lâm thoáng qua một tia khác lạ, nhưng phút chốc đã biến mất.
“Được, tôi đồng ý.
” Tống Lâm chỉ do dự hai giây rồi đồng ý yêu cầu của tôi.
Tôi mỉm cười, “Vậy xin cảm ơn đàn anh Tống Lâm trước.
”
Tống Lâm và tôi trao đổi thông tin liên lạc, à, chỉ là thêm bạn trên WeChat, anh ta nói khi sắp xếp xong sẽ thông báo cho tôi qua WeChat.
Khi rời đi, tôi còn tặng Tống Lâm hai cái bánh bao thịt lớn để bày tỏ lòng cảm ơn của mình.
Sau khi giải quyết xong việc này, tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc gặp Đồng Tranh, tâm trạng tôi lại trầm xuống.
Dù tôi đã hiểu mối liên hệ giữa Đồng Tranh và cảm xúc đó, tôi nên xử lý thế nào?
Tôi phải suy nghĩ kỹ, dựa vào những tin đồn mà Tô Vĩ Vĩ đã kể cho tôi và những cơn ác mộng trong mấy ngày qua, phần lớn là liên quan đến bạn nữ mà Đồng Tranh đã bắt nạt thời trung học.
Suốt cả ngày, tôi cứ cảm thấy không tập trung, đầu óc toàn là những chuyện về Đồng Tranh và cách xử lý nếu xảy ra sự cố.
Vào lúc sáu giờ chiều, tôi nhận được tin nhắn từ Tống Lâm, anh ta nói đã hẹn được Đồng Tranh, ở một nhà hàng Âu không xa trường, chỉ cần đến đó là được.
Sau khi cảm ơn, tôi do dự một chút trên nút xóa bạn, nhưng cuối cùng vẫn không xóa Tống Lâm, dù sao hôm nay anh ta cũng đã giúp tôi, cùng lắm sau này không liên lạc nữa là được.
Thời gian hẹn là tám giờ tối.
Khi tôi xuất hiện tại phòng riêng của nhà hàng, đã thấy biểu cảm của Đồng Tranh cứng lại.
Tối nay cô ta ăn mặc rất đẹp, với váy dài màu trắng và tóc đen thẳng, toát lên vẻ thần tiên thuần khiết, khi thấy tôi đến một mình, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất.
“Sao lại là cô?” Đồng Tranh mở to mắt, tức giận nhìn tôi.
“Sao lại không thể là tôi?” Tôi hỏi lại.
Tôi phát hiện một vấn đề, đó là khi phản ứng của Đồng Tranh càng mãnh liệt, thì cảm xúc ngột ngạt kia lại càng bình tĩnh.
Khi Đồng Tranh càng vui vẻ, cảm xúc đó lại càng mãnh liệt.
Vì vậy rất tiếc, tôi chỉ có thể khiến cô ta không vui thôi.
Tôi mỉm cười nói với Đồng Tranh, “Cần phải cảm ơn đàn anh Tống Lâm nhiều lắm, nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, thì sao cô lại ở đây chờ tôi?”
Quả nhiên, khi tôi nói vậy, cảm xúc của Đồng Tranh lại trở nên kích động.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, “Cô còn nói rằng cô và anh Tống Lâm không có quan hệ gì! Anh ấy đã giúp cô như thế rồi, mà cô vẫn bảo không có quan hệ gì? Nói đi, cô và anh ấy rốt cuộc là quan hệ gì?”
Tôi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, “Cô cũng đã nói rồi, anh ấy đã giúp tôi như vậy, cô nói chúng tôi sẽ có quan hệ gì?”
“Cô!” Đồng Tranh lại tức giận đến nghẹn lời, cô ta chỉ tay vào tôi, “Cô hẹn tôi ra đây là để khiến tôi tức giận?”
Thực ra không phải vậy.
Tôi chỉ muốn biết một số chuyện, đang do dự không biết mở lời thế nào, thì bỗng nhìn thấy sau lưng Đồng Tranh, có một hình bóng mờ ảo xuất hiện!
Hình bóng đó nửa trong suốt, là một cô gái thấp bé hơn Đồng Tranh, mặc bộ đồng phục trường học xanh trắng đã bị bạc màu, mái tóc dày che khuất trán, lưng có vẻ hơi còng, cả người tỏa ra vẻ tự ti.
Nhìn thấy cô gái nửa trong suốt đó, tôi nuốt nước bọt, lòng tôi căng thẳng vô cùng.
Cô gái đó chỉ lẳng lặng nhìn Đồng Tranh, ánh mắt đầy hận thù.
Nhưng Đồng Tranh dường như hoàn toàn không cảm nhận được, cô ta tiếp tục nói với tôi, “Tiết Cảnh Dao, tôi khuyên cô đừng trêu chọc tôi, gia cảnh của tôi không phải người bình thường như cô có thể so sánh được, nếu tôi muốn đối phó với cô, bốn năm đại học của cô sẽ không dễ dàng!”
Tôi chăm chú nhìn vào hình bóng mờ ảo phía sau Đồng Tranh, ánh mắt hận thù của cô ấy dường như sắp tràn ra ngoài sau khi nghe những lời của Đồng Tranh!
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, đối mặt với tình huống này, tôi hoang mang trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Bây giờ bên cạnh tôi không có ai cứu giúp, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình! Càng sợ hãi thì càng phải bình tĩnh.
Vì vậy, sau khi nghe lời của Đồng Tranh, tôi chỉ do dự một chút rồi bình tĩnh nói, “Cô nói ‘không dễ dàng’, ý là sẽ khiến tôi giống như người đang nằm ở bệnh viện tư nhân Vân Hải đúng không?”
“Là đè đầu tôi xuống bắt tôi uống nước ớt bẩn, hay là bảo người khác xé rách quần áo tôi và quay video đồi trụy?”
“Đồng Tranh, những việc cô làm không phải không ai biết, muốn người không biết trừ khi mình không làm, gần đây cô không cảm thấy có gì không đúng sao?”
Vừa dứt lời, hình bóng mờ ảo phía sau Đồng Tranh nhìn về phía tôi, cô ấy nghiêng đầu, đôi mắt trắng bệch chăm chú nhìn tôi.
Chỉ trong nháy mắt, gương mặt và đôi mắt đó đã xuất hiện ngay trước mặt tôi, như thể dịch chuyển tức thời.
Hơi thở của tôi lập tức bị ngắt quãng, vào thời điểm này, nếu tôi có chút yếu đuối về tinh thần, có lẽ sẽ bị gương mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện trước mặt làm cho sợ đến mức ngã quỵ ngay tại chỗ.
Lông mi của tôi giờ cũng đang run rẩy.
Tuy nhiên, lời tôi nói đã khiến Đồng Tranh hoàn toàn choáng váng, sắc mặt cô ta lúc này còn trắng hơn cả gương mặt của hình bóng mờ ảo, môi cô ta cũng không còn màu sắc.
“Cô, cô đang nói gì vậy?”
Tôi cắn răng cố lờ đi ánh mắt đang đánh giá mình, cứng rắn nói với Đồng Tranh, “Tôi đang nói gì, cô không tự biết sao? Tôi biết rất rõ những việc cô làm khi học trung học, đừng tưởng rằng cô thay đổi thành phố học tập thì có thể xóa bỏ những việc cô đã làm.
”
Hừ! làm sao tôi không rõ chứ?
Tôi bị ác mộng quấy rối mỗi ngày, mỗi đêm đều cộng cảm với cô gái bị bắt nạt trong giấc mơ, những chuyện xảy ra với cô ấy giống như xảy ra với tôi vậy.
Làm sao tôi lại không rõ?
Giọng của Đồng Tranh lúc này run rẩy, “Không, không thể nào, cô làm sao biết được, cô không thể biết!”
Cô ta mở to mắt, nhìn tôi với vẻ sợ hãi và ngây dại, giống như hình bóng bên cạnh cô ta.