Trên đường về, Chu Thuấn thường hỏi ta mấy ngày qua học thế nào rồi?
Có khi ta nói cũng tạm, có khi lại bảo là khó quá, nhiều quá, phức tạp quá.
Khi ta nói cũng tạm, Chu Thuấn sẽ cười tươi và xoa đầu ta, khen ta thông minh.
Khi ta nói khó, hắn sẽ bảo ta đừng bỏ cuộc, rồi ta trêu chọc hắn, hắn lại nghiến răng nghiến lợi gọi ta bằng cả họ tên.
Sau đó, trên đường về, ta nói: “Chúng ta không thể nói chuyện khác được sao?”
Hắn nói, mỗi ngày hắn chỉ có chút thời gian rảnh rỗi, nên chỉ muốn quan tâm đến việc này thôi!
Ta nói, vậy làm Hoàng đế thật nhàn nhã!
Rồi hắn đã kể cho ta nghe những điều mà phu tử giảng trong lớp… Ta hối hận vì đã lỡ miệng.
Chúng ta cứ đi mãi trên con đường đó, rồi bỗng nhiên trời đổ tuyết.
Sau đó, ta nhận được một gói quà từ Quản Quản, toàn là những thứ thú vị và độc đáo, mỗi món đều có lời giải thích chi tiết.
Còn có túi thơm và tất do mẫu thân ta may, mỗi thứ đều có năm cái, trông đẹp hơn trước rất nhiều.
Còn có một chiếc trâm vàng lớn do phụ thân ta tặng.
Họ đều chúc ta sinh thần vui vẻ.
Ta đã đến tuổi cài trâm, Thái hậu bận rộn chuẩn bị cho ta một buổi tiệc sinh thần rất náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, ta cuối cùng cũng gặp lại Triệu Dụ, nàng ngồi cách ta hơi xa, ta vẫy tay chào nàng.
Nàng mỉm cười và gật đầu chào lại, rồi không nhìn ta nữa.
Nàng ngồi đoan trang, nếu không phải đã từng chơi đùa cùng nàng suốt ba năm, ta sẽ nghĩ nàng vốn dĩ luôn đoan trang xinh đẹp như vậy.
Tại sao mọi người lại có nhiều mặt như thế?
Ta có nên có nhiều mặt không? Có lẽ là nên vậy!
Khi ta đang mơ màng nghĩ về những mặt mà mình có, thì tay bị vỗ nhẹ.
Ta quay đầu, thấy Thái hậu đang dịu dàng nhìn ta, bà đưa tay vuốt tóc mái trước trán ta, hỏi ta có chuyện gì sao?
Ta buột miệng nói không sao cả.
Rồi ta chợt nhận ra, mình cũng có một mặt nói một đằng, nghĩ một nẻo.
Trong buổi tiệc sinh thần của mình, ta đã lẻn đi sớm.
Ban đầu, ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thái hậu, lắng nghe mọi người bên dưới rôm rả trò chuyện, sau đó Ninh công công đến, thì thầm vào tai Thái hậu điều gì đó.
Rồi Ninh công công nói với ta: “Thẩm tiểu thư, Hoàng thượng tìm người.”
Ta liếc nhìn Thái hậu, bà dịu dàng gật đầu với ta, rồi ta liền theo Ninh công công ra ngoài.
Vừa ra ngoài, ta đã thấy Chu Thuấn mặc thường phục, ngồi trên xe ngựa.
Ta bước tới hỏi hắn: “Ngươi định làm gì vậy?”
Chu Thuấn đưa tay ra, nói: “Lên đây, ta đưa ngươi đến một nơi.”
Chu Thuấn đưa ta đến thành lầu trên tường thành.
Thật cao! Thật đẹp! Có thể nhìn thấy rất xa!
Có thể nhìn thấy phiên chợ gần đó dù đã đêm mà vẫn chưa tan, có thể thấy tửu lâu ở xa xa với việc buôn bán sầm uất, có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực của hàng vạn gia đình trong kinh thành.
Ta cảm thán: “Thật là tuyệt vời!”
Nhìn cảnh tượng vừa bình thường vừa không bình thường trước mắt, ta không kìm được mà quay sang nhìn Chu Thuấn. Chu Thuấn không quay đầu nhưng vẫn biết ta đang nhìn hắn, liền hỏi: “Thẩm Đường Chu, ngươi nhìn ta làm gì?”
Đôi khi, nửa đêm không ngủ được, ta ngồi dậy hóng gió, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy Thịnh Minh điện của Chu Thuấn, thường xuyên thấy đèn sáng suốt đêm.
Ta nói: “Chu Thuấn, ngươi thật sự là một Hoàng đế tốt.”
Hắn quay đầu lại, bốn mắt chúng ta chạm nhau.
Khóe miệng hắn cong lên, nói: “Tốt thế nào?”
Ta còn đang nghiêm túc suy nghĩ nên khen hắn thế nào, thấy ánh mắt hắn có phần trêu chọc, ta nói: “Đừng được đà lấn tới!”
Nụ cười trên môi hắn càng lớn hơn.
Hắn quay đầu không nhìn ta nữa, ngắm nhìn xa xăm, rồi ta nghe thấy hắn thở dài một hơi thật dài!
Một lát sau, hắn hỏi: “Thẩm Đường Chu, nếu ngươi không cần ở lại hoàng cung, ngươi muốn đi đâu?”
Ta suy nghĩ rất lâu rồi đáp: “Muốn đi thăm thú nhiều nơi trong những câu chuyện của phu tử. Muốn nhìn thấy miền Bắc phủ đầy băng tuyết, muốn đến phương Nam, nơi có mùa đông nhưng cũng ấm áp, muốn đến Giang Nam thủy hương, sống trong những ngôi nhà trên nước, còn muốn trở lại phủ tướng quân xem cây đào ta và Quản Quản trồng đã lớn chưa.”
Hắn đưa tay xoa đầu ta, nói: “Thẩm Đường Chu, sau khi ngươi đã ngắm hết cảnh đẹp của Đại Chu, có thể trở về kể cho ta nghe không?”
Ta nói: “Nếu ta đi xem hết, nhất định sẽ trở về kể cho ngươi nghe.”
Nói xong ta tự cười một mình!
Cười rồi ta bị sặc, hắn vỗ lưng ta, nói rằng ta đúng là một tài năng, có thể tự cười mà bị sặc.
Khi ta cảm thấy khá hơn, hắn hỏi: “Ngươi vui thế sao?”
Ta nói: “Ừ.”
Hắn lại im lặng.