Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 36



Đã gần trưa, bà Viên Linh khám xong cho bệnh nhân cuối cùng liền thấy y tá dìu Lý Khinh Diêu đi chầm chậm vào.

“Con sao đấy?” Bà Viên Linh hỏi.

“Không cẩn thận bị trật chân ạ.” Lý Khinh Diêu trả lời. “Trông cậy cả vào thần y Viên đây, tốt nhất là chữa cho con một ngày đi lại được, hai ngày chạy như bay mẹ nhé.”

“Con chỉ giỏi nằm mơ.” Bà Viên Linh ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thấy bùn dính trên mắt cá chân, bà nhăn mày nhăn mặt rút từ bên cạnh ra một đôi găng tay y tế đeo vào tay rồi cầm mắt cá chân của cô kiểm tra, bảo cô cử động, rồi lại xoa nắn, đau tới nỗi Lý Khinh Diêu la oai oái.

“Không sao, xương vẫn bình thường.” Trước đây, bà Viên Linh từng học qua bó xương, nắn xương và xoa bóp từ một vị thầy thuốc y học cổ truyền nên tay nghề thành thạo. Bà vừa dặn dò học trò của mình, vừa xoa bóp khai thông kinh mạch, cho tới khi Lý Khinh Diêu trào nước mắt bà mới buông chân cô ra và nói: “Được rồi, con muốn nhanh lành thì mẹ sẽ kê cho con vài thang thuốc ngâm chân và thuốc sắc uống, thêm cả thuốc mỡ bôi ngoài, kết hợp nhiều cách. Con biết cách dùng rồi đấy, vài hôm nữa là đỡ hơn nhiều. Nhớ, không được nhầm thuốc ngâm chân thành thuốc uống nữa đấy.”

“…Mẹ đừng nhắc đến chuyện này được không ạ?”

Học trò bà Viên Linh bưng hai món ăn đến, hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện.

“Thế mấy ngày tới con về nhà ở không?” Bà Viên Linh hỏi. “Chân con thế này cũng không leo cầu thang được.” Nhà cô có thang máy.

“Vâng ạ.”

Bà Viên Linh cầm đũa lựa đồ trong hộp cơm mấy lần nhưng không cho vào miệng mà hỏi cô: “Ban nãy Trần Phổ chở con tới à?”

“Vâng ạ.” Lý Khinh Diêu tập trung ăn, không ngẩng đầu lên.

Bà Viên Linh thở dài, nói: “Lần sau con bảo thằng bé tới nhà chơi.”

“Anh ấy không dám đâu.”

“Khổ thân thằng bé, mấy năm nay không ít lần nó đến cửa phòng khám của mẹ nhưng không vào, ngốc quá đi thôi. Chuyện của Cẩn Thành không phải trách nhiệm của nó, ngược lại, mình còn phải cảm ơn nó nhiều ấy chứ.”

“Ai mà chẳng hiểu lý lẽ, mẹ nói với anh ấy đi, nói với con có ích gì.”

Bà Viên Linh gắp thức ăn, âm thầm quan sát nét mặt của Lý Khinh Diêu, rất bình tĩnh, không chút thẹn thùng hay rạo rực của người con gái. Bà Viên Linh nói từ tốn: “Giờ Trần Phổ là cấp trên của con. Bố mẹ cũng chứng kiến thằng bé trưởng thành. Đẹp trai, khỏe mạnh, hồi trước mẹ hay bắt mạch cho nó lắm. Ngay thẳng, thông minh, lại còn sống tình cảm. Thằng bé cũng coi như có duyên với nhà mình. Dù sao con cũng chưa có bạn trai, hay là cân nhắc xem nhé?”

“Con không cân nhắc đâu.” Lý Khinh Diêu trả lời nhanh như cắt.

“Sao thế?”

Lý Khinh Diêu cười tủm tỉm, trả lời: “Anh ấy già quá, còn hơi đen nữa.”

Bà Viên Linh: “…”

“Già đâu mà già! Chênh năm tuổi gọi là già gì! Vừa tròn!” Bà Viên Linh cảm thấy gu thẩm mỹ của mình bị xúc phạm. “Nó cũng không đen, hơn nữa còn không biết hồi trước nó trắng cỡ nào đâu, do phơi nắng nhiều nên mới đen thôi, sau này chắc chắn trắng lại được. Con nhìn vóc dáng, gương mặt của thằng bé đi, lại còn là cậu ấm hiền lành thật thà, sau này con bảo nó đi hướng Đông, nó tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Đây quả là đối tượng tốt xách đèn lồng cũng khó mà tìm được!”

Lý Khinh Diêu đã ăn xong, cô đậy hộp cơm, mỉm cười: “Mẹ à, mẹ đừng lo chuyện của con và anh ấy nữa. Con tự có chừng mực.”

Bà Viên Linh tuy hơi nhụt chí, nhưng quyết không bỏ cuộc: “Nếu con không thích Trần Phổ, thì dạo này mẹ còn quen mấy cậu tiến sĩ y học cổ truyền vừa tốt nghiệp, chuyên môn rất giỏi. Trong đó có một cậu ngoại hình ưa nhìn, chỉ có vài nốt mụn, tính nết cũng rất ngoan ngoãn, con cân nhắc nhé?”

“Con cảm ơn, không cần đâu ạ.”

Sợ bị mẹ tiếp tục giục tìm bạn trai, Lý Khinh Diêu lập tức bắt xe quay về cục.

Bà Viên Linh đứng trước cửa sổ, nhìn theo bóng con gái dần xa. Họ trò đứng cạnh mỉm cười khuyên nhủ: “Cô ơi, Diêu Diêu xinh đẹp lại còn giỏi giang. Năm nay em ấy mới hai mươi tư tuổi, không vội đâu ạ.”

“Cô không vội ôm cháu, cô và bố con bé chưa nghỉ hưu. Cô chỉ…”

“Dạ?”

Bà Viên Linh rất dịu dàng, lại thở dài trong bất lực, cất lời: “Cô chỉ muốn nhìn thấy con bé có tri âm ở cạnh, trong lòng con bé đã khổ lắm rồi. Cô đã mất đi một đứa con, chỉ mong đứa con này sống bình an hạnh phúc.”

——

Khi Lý Khinh Diêu đến đơn vị, các thành viên trong đội đang bận tối mắt tối mũi, có người nhìn thấy mắt cá chân cô quấn băng, mùi thuốc mỡ nồng nặc còn hỏi thăm vài câu. Lý Khinh Diêu trả lời qua loa rồi ngồi xuống tập trung làm việc.

Chiều nay Trần Phổ không ở văn phòng, nói là bên chi đội gọi đi họp phối hợp.

Chạng vạng tối, thành viên trong đội đã tan làm gần hết, Lý Khinh Diêu vươn vai, vừa định xuống tầng thì Trần Phổ gọi điện: “Tôi vừa xong việc, em còn ở văn phòng không?”

“Còn ạ, sao vậy anh?”

“Em tự đi thang máy xuống đây, xe tôi đỗ dưới tầng.”

Trần Phổ họp ở Sở xong, lái xe về nhanh như bay mới kịp đón Lý Khinh Diêu. Anh sợ người khác nhìn thấy lại lời ra tiếng vào, nên lén lút đỗ xe tại một góc khuất sau cây cổ thụ trong sân.

Nhìn thấy Lý Khinh Diêu chống nạng đi ra, bước thấp bước cao, Trần Phổ vô thức muốn mở cửa xe đón cô, nhưng lại kìm lại. Anh không thể nào cõng cô ngay dưới lầu đơn vị, thế thì xuống xe hay không cũng không khác gì.

Nhìn mãi cho tới khi Lý Khinh Diêu đi đến bên xe, mở cửa ghế sau, bỏ nạng vào trong, anh mới thấy nhẹ lòng, dặn dò cô: “Lên xe từ từ.”

Lý Khinh Diêu ngồi vào xe đóng cửa lại, hỏi anh: “Mình đi đâu ạ?”

Trần Phổ khó hiểu nhìn cô: “Về nhà chứ đi đâu nữa.”

Lý Khinh Diêu vô cùng ngạc nhiên, bởi vì đi từ đơn vị đến hai tòa nhà họ sống cũng chỉ mất từ năm đến tám phút. Nhưng thái độ phục vụ của anh chàng này rất tốt, bà chủ Lý vô cùng hài lòng, dựa lưng vào ghế: “Cảm ơn anh, anh chu đáo quá à.”

Trần Phổ khởi động xe, bật cười: “Lẽ nào em định lặc lò cò về à? Việc nhỏ thôi.”

Nhấn ga một phát liền tới tòa nhà cô sống.

Lý Khinh Diêu vốn cũng định lấy vài bộ quần áo, về chỗ bố mẹ ở vài ngày. Mỗi sáng đi làm sớm chút, nhờ bố lái xe chở cô đi là được.

Trần Phổ dừng xe, đi vòng đến trước mặt cô, bình thản ngồi xuống: “Lên đây, đành chịu thôi, 6 tầng liền.”

Lý Khinh Diêu nhảy lên lưng anh, nếu anh không đứng vững thì đã bị cô va ngã rồi. Cô cười khúc khích, hai tay anh đỡ thật chắc, đứng dậy, cũng bật cười nói: “Em nhảy thế chả khác nào lợn rừng va phải cây.”

Lần đầu tiên Lý Khinh Diêu bị anh nói móc mà không biết trả miếng kiểu gì.

Trần Phổ bảo cô kẹp nạng vào dưới cánh tay anh rồi anh bước chầm chậm lên lầu.

Ráng chiều như cây cọ vẽ, quét từng lớp lên chân trời. Trong cầu thang tối mờ, lên tầng nào đèn cảm ứng tầng đó bật sáng. Mỗi bậc cầu thang đều đã cũ lắm rồi, hở rất nhiều chỗ, mặt tường bong tróc loang lổ, trên những bức tường còn nguyên dán rất nhiều quảng cáo. Trần Phổ không nói chuyện, cô cũng im lặng, chỉ là trong lòng cảm thấy khoảnh khắc này tựa như thước phim cũ tua chậm.

Đến cửa nhà, Trần Phổ thả cô xuống, Lý Khinh Diêu cười giả lả: “Hay anh vào trong ngồi một lát, làm ly cà phê?” Nhà cô có cà phê mới lạ.  

Trần Phổ khẽ xùy một tiếng, còn không buồn nói lời từ chối vô nghĩa. Anh đút hai tay vào trong túi, hỏi cô: “Mai em đi làm lúc mấy giờ?”

Lý Khinh Diêu ngẩn ra một lát, trả lời: “Bình thường là bảy rưỡi ạ.”

Trần Phổ gật đầu. “Đúng bảy rưỡi tôi đến đây.” Nói xong anh liền bước nhanh xuống tầng.

Sau khi vào phòng, Lý Khinh Diêu thấy thế này cũng được, dù sao mấy ngày nữa chân cô sẽ khỏi, lười dọn về nhà ở. Cô bèn gọi điện cho mẹ nói mình không về ở nữa. Bà Viên Linh hỏi cô lên tầng kiểu gì?

Lý Khinh Diêu im lặng một lát, cười nói lãnh đạo đơn vị thấy con đi cà nhắc tội quá nên bảo con mấy hôm nay cứ ngủ trong phòng trực bạn, khỏi phải lên xuống tầng cho tiện.

Bà Viên Linh nghe vậy cũng yên tâm.

Sau khi cúp máy bà Viên Linh, Lý Khinh Diêu cảm thấy Trần Phổ lại nợ cô một lần nữa. Vì anh mà cô phải nói dối với mẹ đấy, biết chưa? Đây là một sự hy sinh cực kỳ lớn, hy sinh cả uy tín và nhân phẩm của cô.

Thế là, Lý Khinh Diêu lại ngứa tay, gửi tin nhắn cho Trần Phổ, cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: [Đề nghị anh mấy ngày nay mỗi ngày phải tập thể hình thêm một tiếng, không thì cõng không nổi em đâu.]

Trần Phổ đang đặt đồ ăn, nhìn thấy tin nhắn, anh cười khinh, trả lời: [Tôi mà cần? Tôi một tay cũng ôm được em…] nhập tới đây, Trần Phổ mới thấy không ổn, ăn nói thế này hơi quá đà. Anh nhìn chằm chằm câu nói này vài giây, xóa hết đi, sửa lại: [Có treo thêm hai bao cát lên người tôi, tôi cũng vẫn cõng được em.]

Lý Khinh Diêu đọc xong liền phì cười, sau đó bỏ điện thoại sang bên cạnh.

Sau khi tắm rửa qua loa, Lý Khinh Diêu ra ngoài, cầm điện thoại lên phát hiện có hai tin nhắn wechat mới.

Là tin nhắn từ cậu bạn học cấp ba Mã Quân Hồng, hai người đã không liên lạc với nhau bảy năm rồi.

Mã Quân Hồng là người gốc Tương Thành, gia đình kinh doanh hai nhà máy, cũng tạm gọi là cậu ấm. Hồi cấp ba, cậu ta là một người sôi nổi, học lực trung bình, bạn bè rất nhiều, nhiệt tình và trọng nghĩa, rất được lòng mọi người. Khi đó mối quan hệ giữa Lý Khinh Diêu và cậu ta cũng khá tốt. Lên Đại học, Mã Quân Hồng theo học Đại học dân lập, nghe nói sau khi tốt nghiệp liền trở về làm phó giám đốc.

Mấy năm nay, Mã Quân Hồng nhiều lần rủ mọi người tụ tập ăn uống trong nhóm lớp, nhưng Lý Khinh Diêu chưa đi bao giờ, cậu ta cũng không @cô. Hai người đều xem đối phương như không khí.

Nhưng hôm nay cậu ta gửi liên tiếp hai tin nhắn riêng cho cô.

[6 giờ tối mai các bạn học ở Tương Thành tụ tập ăn uống, cậu đi không?]

[Lạc Hoài Tranh đến Tương Thành rồi, làm tiệc tẩy trần cho cậu ấy.]

Lạc Hoài Tranh là anh em thân thiết nhất của Mã Hồng Quân hồi đó.

Lý Khinh Diêu cầm điện thoại hồi lâu, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, gương mặt không chút biểu cảm.

Một lát sau, cô trả lời: [Tôi đi.]

—Hết chương 36—


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.