Hồi Trung học, đôi khi thấy Lạc Hoài Tranh nói chuyện cùng Hướng Tư Linh, Lý Khinh Diêu cũng không ghen tuông, cô thật sự không quan tâm. Bởi vì có quá nhiều bạn nữ thích Lạc Hoài Tranh nhưng đằng nào cũng không ai thắng được cô.
Sau này Lạc Hoài Tranh xảy ra chuyện, Lý Khinh Diêu từ nhỏ tới lớn chưa từng hận bất cứ ai. Nhưng nhìn thấy Hướng Tư Linh bình an vô sự đi học lại, một loại cảm xúc hận thù dâng lên trong cô, nhức nhối, đau đớn và u ám. Có lẽ tính cách cô bắt đầu thay đổi từ lúc đó.
Tuần trước nhìn thấy hai người nói chuyện cùng nhau trong buổi họp lớp, Lý Khinh Diêu chỉ thấy nực cười, thâm tâm cô lạnh buốt, cũng tàn khốc.
Lý Khinh Diêu tưởng rằng, chứng kiến hai người họ sánh đôi bên nhau đầy kịch tính tại hiện trường án mạng, cơn thịnh nộ của cô sẽ lại bùng lên. Nhưng lạ thay, lúc này tâm trạng của cô lại bình tĩnh, trong bình tĩnh còn xen lẫn sự tàn nhẫn như đứng nhìn lửa cháy bên kia bờ.
Có lẽ vì còn có Trần Phổ ở đây.
Thông thường trong tình huống này, Trần Phổ thường để Lý Khinh Diêu an ủi người thân nữ của nạn nhân nếu cần, còn anh khoanh tay đứng bên cạnh, thi thoảng mới góp vài lời. Nhưng hôm nay anh lại khác, vừa đi xuống cầu thang anh liền bước lên trước Lý Khinh Diêu, thân hình cao lớn gần như che khuất cô. Mỗi khi Lý Khinh Diêu ngẩng đầu lên, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là bờ vai Thái Bình Dương của anh, tai anh và mái tóc ngắn màu đen bên tai anh.
Anh còn cướp luôn công việc của cấp dưới, giải thích một lèo tình hình với hai người thân nạn nhân, không quay đầu nói chuyện với cô, cũng không cần cô lên tiếng. Lắng nghe giọng nói trầm thấp của anh, lòng cô dần bình lặng hơn.
Cô nhớ đến câu hỏi anh hỏi cô hôm qua lúc mới bắt đầu:
“Mối quan hệ trong quá khứ của hai người có ảnh hưởng đến thái độ và khả năng phán đoán của em khi điều tra các vụ án liên quan không?”
Khi đó cô đã trả lời anh rằng: “Bất kỳ ai và bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm lung lay quyết tâm của em.”
Lý Khinh Diêu cảm thấy lòng mình bỗng thanh thản và điềm tĩnh hơn, tựa như những tầng sương che phủ mặt trăng bỗng chốc bị gió thổi bay. Cô gạt bỏ những cảm xúc cá nhân, nhân lúc Trần Phổ nói chuyện, Lý Khinh Diêu bắt đầu quan sát ba người trước mặt bằng con mắt của cảnh sát hình sự.
Hướng Tư Linh chắc vừa từ chỗ làm tới, mặc chiếc váy trắng ngà đính ngọc trai của một thương hiệu nổi tiếng, rưng rưng nước mắt, khóc rấm rứt, trông rất chân thật.
Bà Lý Mỹ Linh đứng cạnh cô ta phản ứng dữ dội hơn, bà ta hai tay ôm mặt, khóc nức nở, liên tục gào chồng ơi, chồng ơi, anh đi rồi em biết làm thế nào, trông vô cùng đau buồn, phải nhờ Hướng Tư Lăng đỡ mới đứng vững được. Hai mẹ con liễu yếu đào tơ, quyến rũ giống nhau như đúc.
Lý Khinh Diêu nhìn người thứ ba.
So với hai mẹ con, Lạc Hoài Tranh bình thản đến lạ. Anh không khóc, cũng không nói một câu, chỉ giữ nguyên tư thế đứng một tay đút túi. Nếu gặp anh trên đường, có lẽ sẽ nhầm anh là một doanh nhân thành đạt phong thái ngời ngời. Anh cúi đầu, luôn giữ khoảng cách một mét hơn với mẹ con Hướng. Khi Lý Khinh Diêu nhìn anh, hàng mi dày từ thuở thiếu thời hơi rung lên, từ từ ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt Lý Khinh Diêu lạnh lùng, nhưng trong mắt anh lại có thứ gì đó xao động.
Lý Khinh Diêu bình thản nhìn sang chỗ khác.
Cô nghĩ, chắc anh cũng từ chỗ làm tới. Anh làm bạn với Hướng Tư Linh từ khi nào? Tại sao lại đến cùng cô ta trong trường hợp quan trọng thế này? Anh hứng thú với cái chết của La Hồng Dân ư?
Lý Khinh Diêu thôi nghĩ ngợi, từ từ thở ra, cuối cùng trái tim cô vẫn ứ nghẹn vì cái nhìn của Lạc Hoài Tranh.
Bấy giờ, mẹ con bà Lý Mỹ Linh ngỏ lời muốn xem thi thể, nhưng Trần Phổ đã từ chối. Thứ nhất là để bảo vệ hiện trường, thứ hai là tình trạng thi thể hiện lại, người bình thường còn không chịu được, huống chi là người thân.
Trần Phổ bảo hai mẹ con theo mình về cục cảnh sát lấy lời khai. Hai mẹ con rưng rưng đồng ý. Sau đó Trần Phổ nhìn Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh nhìn thấy, nghẹn ngào nói: “Cảnh sát Trần, cậu ấy chỉ là một người bạn tới đây cùng tôi. Vụ án này không liên quan tới cậu ấy, anh để cậu ấy đi trước đi.”
Lạc Hoài Tranh cũng nhìn Trần Phổ, nhưng khóe mắt lướt qua viên cảnh sát tuấn tú cao to trước mặt, nhìn về phía bóng hình mảnh dẻ xinh đẹp kia.
Hôm đó ở nhà hàng, anh nhìn thấy Trần Phổ đưa Lý Khinh Diêu đến. Tuy rằng Mã Quân Hồng khẳng định hai người không có quan hệ đó, nhưng Lạc Hoài Tranh có linh cảm kỳ lạ, quan hệ hai người không đơn giản như vậy.
Tuy rằng hai người không có bất cứ cử chỉ lời nói thân mật nào, nhưng Lý Khinh Diêu rất thoải mái khi ở cạnh Trần Phổ, biếng nhác đến từng khúc xương từng tế bào.
Dù cách xa bảy năm, Lạc Hoài Tranh cũng cảm nhận được.
Bởi vì trước kia, chỉ khi ở bên anh cô mới như vậy.
Lý Khinh Diêu chính là người như thế, thật ra cô rất khó thân thiết với người khác. Nhưng nếu đã thân thiết rồi, cô ấy sẽ xem đối phương là “của mình”, giữ chặt lấy người ấy bằng một loại khí chất mang tên “Lý Khinh Diêu”. Khí chất ấy mờ nhạt, nhẹ nhàng, nhưng lại len lỏi khắp mọi nơi. Bạn sẽ không thể nào cưỡng lại sức hút, chỉ muốn đến gần và đến gần hơn nữa.
Lạc Hoài Tranh lấy lại bình tĩnh, không muốn nhìn thêm gì cả, anh cụp mắt, hỏi: “Anh cảnh sát, xin hỏi tôi đã đi được chưa?”
Trần Phổ nhìn người đàn ông trước mặt, tuấn tú cao ráo nhưng lại khốn đốn, anh lại liên tưởng đến cô gái đứng sau lưng mình luôn giữ im lặng, bỗng cảm thấy như đang được xem phim bộ buồn. Nam chính trong phim bộ dù có ngồi tù, thân tàn ma dại, nhưng đứng ở đâu cũng là người nổi bật nhất trong nhóm người. Còn nữ chính lại là người mà Trần Phổ muốn che chở, sợ cô phải chịu tổn thương. Còn anh, có lẽ chỉ là một người qua đường làm nền, không quan trọng. Nhiều nhất cũng chỉ là nam phụ số bảy không liên quan đến cốt truyện.
Cảm giác chua chát cuồn cuộn trong lòng Trần Phổ như mầm non đâm chồi thần tốc. Nó âm thầm leo lên, nhẹ nhàng quấn lấy ngũ tạng của anh. Sau đó tiếp tục vươn cao, linh hoạt ranh mãnh, lén lút cười khúc khích, chui vào lồng ngực anh, hóa thành rặng sương mù nhớp nháp, nhìn không thấy, sờ không được.
Trần Phổ cũng bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Anh Lạc, mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
Hai người nhìn nhau, Lạc Hoài Tranh lập tức hiểu ra lời nói lấp lửng trong mắt Trần Phổ. Bản thân anh là hung thủ giết chết bố Hướng năm đó, quan hệ với mẹ con Hướng Mỹ Linh rất nhạy cảm, không phải là người ngoài cuộc nên phải hợp tác điều tra.
Hóa ra cảnh sát này đã nắm rõ mọi chuyện, và rất thông minh.
Lạc Hoài Tranh cười nhạt, nụ cười pha chút tự giễu, anh cúi đầu nói: “Vâng, thưa cảnh sát.”
Lý Khinh Diêu quan sát toàn bộ quá trình, cô đồng ý với cách làm của Trần Phổ, nên đưa cả ba người về cục cảnh sát thẩm vấn. Nhưng khi Lạc Hoài Tranh cúi đầu, thật thà hỏi Trần Phổ rằng anh cảnh sát, tôi đã đi được chưa, rồi ngoan ngoãn trả lời “vâng”, lòng cô vẫn thấy xót xa. Cô không muốn nghĩ sâu hơn, trong những năm qua, có phải Lạc Hoài Tranh đã đối mặt với cảnh sát bằng bộ mặt không thuộc về anh. Và giờ đây, chính cô cũng đã trở thành một trong các cảnh sát.
—
Khám nghiệm hiện trường xong, mọi người đi xe cảnh sát về cục. Trần Phổ vừa đi đến cạnh xe, Lý Khinh Diêu đã bước tới.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, nhưng không thể nào nhìn ra được cảm xúc nào trên gương mặt cô. Lần này Trần Phổ cũng không biết nên vui hay buồn, bởi vì anh không rõ Lý Khinh Diêu đã thật sự không còn bị tình cũ chi phối cảm xúc, hay đã chai sạn vì già néo đứt dây.
Lý Khinh Diêu nét mặt công tư phân minh: “Đội trưởng, em có chuyện cần xin chỉ thị của anh.”
Nghe vậy, Trần Phổ tựa lưng vào cửa xe, một tay chống lên xe, cúi đầu dùng tay còn lại lau vết bùn trên đầu ngón tay, nói: “Cảnh sát Lý, em cứ nói thoải mái.”
Lý Khinh Diêu cười, nhưng nụ cười ấy thật hờ hững, pha chút lạnh lùng thờ ơ, không còn tinh nghịch giống trước đây, cô hỏi: “Lạc Hoài Tranh và Hướng Tư Linh, một người là bạn trai cũ của em, một người là bạn học cấp ba. Xin hỏi em có cần rút khỏi vụ án này không ạ?”
“Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này rồi, quan hệ đã chấm dứt được bảy năm, hơn nữa hồi đó em còn nhỏ, về lý thì không cần rút, tôi tôn trọng ý kiến của em.”
“Em không muốn rút.”
“Thế thì hãy mạnh dạn bước tiếp.”
“Em biết rồi ạ, cảm ơn anh.”
Trần Phổ quay người mở cửa ghế lái, lại liếc nhìn ghế phụ trống không, đang cân nhắc lời nói thì Lý Khinh Diêu đã xoay người đi mất.
Trần Phổ: “…”
Anh suy nghĩ, nhưng vẫn không gọi cô lại.
Cây dây leo ngâm trong nước chua đã sớm lớn lên trong lồng ngực anh. Lúc này, một nhánh lá nhỏ trên cùng đang đung đưa nhẹ nhàng, tỏa ra vị chua nhạt đến mức không nhìn thấy, trong lòng anh nảy ra một suy nghĩ: Có lẽ bây giờ cô cần một mình. Nam phụ số bảy lấy tư cách gì mà làm phiền?
—Hết chương 52—