Lý Khinh Diêu nói “ừm”, điều này đúng như dự đoán của cô.
Chỉ có điều bánh bao trong miệng cô đột nhiên không còn vị gì. Trần Phổ thấy cô sa sút tinh thần, bèn nói: “Nếu em đã quyết định đi cùng tôi trên con đường này thì phải học cách lạc quan trong mọi tình huống. Tôi luôn cảm thấy chỉ cần mình cứ tiếp tục đi, đi mãi, đi mãi, bất kể gặp chuyện gì cũng không ngoảnh lại. Dù cho bây giờ con đường này tối tăm mù mịt nhưng rồi có một ngày, tôi sẽ gặp lại Lý Cẩn Thành ở cuối con đường.”
Mũi Lý Khinh Diêu cay xè, nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên: “Em biết rồi, khả năng chịu đựng tâm lý của em mạnh hơn anh đấy, biết chưa?”
“Ừ ừ ừ, em mạnh nhất.” Trần Phổ nói: “Mau ăn bánh bao đi, giận ai thì giận chứ đừng giận đồ ăn. Ăn no mới có sức đánh kẻ xấu.”
Anh nói như thể dỗ trẻ con, Lý Khinh Diêu cười giễu, mây đen trong lòng đã tan đi.
Cô đã không còn là cô gái tự trách suốt đêm, khóc lóc đến sáng vì chuyện anh trai mất tích. Cũng không còn là đứa trẻ hoang mang vô độ, đau đớn tột cùng khi mối tình đầu lụi tàn.
Cô không nói điêu với Trần Phổ, đôi lúc cô thấy trái tim mình cứng như mảnh đất khô hạn mất sạch nước tưới tiêu, cũng khó mà ẩm ướt lại. Cô nhìn mọi thứ trên thế giới này bằng đôi mắt lạnh, nhìn vui buồn hợp tan của người đời, nhưng chỉ muốn làm một kẻ bàng quan. Bởi cô đã trải qua sự chia ly đau khổ nhất trên thế giới này từ năm mười tám tuổi.
Cô có thể cư xử khéo léo, được lòng mọi người trong văn phòng, chỉ vì đó vốn không phải là cô, chỉ là một nhân vật mà cô cảm thấy cần thiết. Cô có một cái đầu đủ thông minh và khả năng ứng xử tinh tế để để đối phó với tất cả mọi chuyện. Chỉ đến khi bị Trần Tiểu Phổ cố gắng vạch trần, cô mới buộc phải từ bỏ nhân vật đó.
Giống như anh, cô cũng cố chấp tin rằng sau bao nỗ lực dằng dặc và gian khổ, có lẽ vào một đêm êm đềm trăng sáng vằng vặc, hoặc vào một buổi sáng nắng vàng rực rỡ như sáng hôm nay, cô nhất định sẽ gặp lại anh trai. Và cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cô sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình cho ngày hôm ấy.
Thế nên Trần Tiểu Phổ nói cấm có sai, ăn uống đầy đủ, năng lượng dồi dào, tinh thần ổn định, lạc quan trong mọi tình huống mới là phép màu chiến thắng để đi hết con đường này.
Lý Khinh Diêu ngước mắt nhìn anh, thì thầm: “Anh ơi, anh giỏi dỗ trẻ thật đấy.”
Trần Phổ chỉ cảm thấy tim mình như bị điện giật, tai anh nóng bừng, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh đó là cô nàng này cũng dễ dỗ, nội tâm thật kiên cường. Anh chỉ nói vài câu mà cô đã được bơm đầy máu. Suy nghĩ thứ hai đó là…
Anh cúi đầu, cố nén cười, cẩn thận gắp một chiếc bánh bao, tiếp tục dỗ dành: “Gọi thêm một tiếng “anh ơi”, Trần Tiểu Phổ sẽ làm trâu làm ngựa cho em.”
Lý Khinh Diêu “hừ”, nói: “Giờ đã làm trâu làm ngựa rồi còn gì? Em tội gì phải bỏ công thêm.”
Trần Phổ: …Mẹ kiếp!
Lý Khinh Diêu sáng sớm thắng ngay từ trận đầu, vui vẻ ăn hết hai chiếc bánh bao còn lại, sau đó ngẩn người, chậm rãi để đũa xuống.
Trần Phổ đã lấy lại bình tĩnh sau tiếng “anh ơi” ngọt như mật. Mắt nhìn của cảnh sát không phải dạng vừa, anh vừa nhìn đã biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Trần Phổ ngạc nhiên hỏi cô: “Em ăn một xửng bánh bao mà vẫn chưa no à?”
Đương nhiên không phải Trần Phổ cảm thấy không được ăn nhiều, mà so với sức ăn trước đây của cô, sự khác biệt này hơi lớn.
Lý Khinh Diêu hiếm khi đỏ mặt, giận dỗi nói: “Liên quan gì đến anh! Ai bảo em chưa ăn no vậy?”
Trần Phổ cố nín cười, vừa gắp cho cô ba cái bánh bao trước mặt mình, vừa điềm nhiên viện cớ giúp cô: “Mấy hôm nay chúng ta vất vả quá rồi. Nửa đêm hôm qua tôi còn tỉnh dậy vì đói đấy. Hơn nữa không biết trưa nay làm việc đến mấy giờ, em ăn thêm một chút lót dạ đi. Lỡ hôm nay chúng ta chỉ ăn hai bữa, tính ra em vẫn ăn ít quá.”
Lúc này gương mặt Lý Khinh Diêu mới giãn ra, cô vốn không muốn ăn thêm đâu, nhưng nhìn bánh bao trắng mềm, căng tròn thơm nức, cảm giác đói lại ùa về, ngại quá à. Hôm nay cô còn phải điều tra vụ án, liên quan đến tính mạng con người… Lý Khinh Diêu gắp từng chiếc bánh bao lên ăn, mặt lạnh tanh.
Cô vẫn tốt bụng, hỏi Trần Phổ: “Đủ cho anh ăn không?”
Trần Phổ trả lời: “Đủ rồi. Chủ quán, cho ba quả trứng trà nữa.”
Sau khi Trần Phổ bóc một quả trứng trà đặt vào trong đĩa của cô, Lý Khinh Diêu đã có thể bình tĩnh ăn tiếp.
Trần Phổ rất hài lòng, nói: “Hôm qua tôi nói thật đấy, em mũm mĩm hơn tí sẽ đẹp hơn.”
Lý Khinh Diêu đã ăn no, cô cầm khăn giấy giá rẻ miễn phí Trần Phổ đưa lau miệng kỹ càng một cách thanh lịch, rồi nói: “Có lẽ anh không hiểu, phụ nữ giữ dáng không phải vì đánh giá của người khác, đặc biệt là đánh giá của đàn ông. Em muốn giữ dáng chỉ vì sức khỏe, vì để trông vẫn xinh đẹp trong những bộ đồ mình thích, mỗi sáng thức dậy soi gương, tâm trạng hạnh phúc.”
Trần Phổ nhất trí với quan điểm của cô, anh nói: “Đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi thôi, em có thể không để tâm.”
Lý Khinh Diêu cười khúc khích: “Ai dám để tâm đến cái thẩm mỹ cổ lỗ sĩ của anh chứ?”
Lần này Trần Phổ không chịu thua, ngày xưa anh được mệnh danh là nam khôi trường cảnh sát, nam thần cục cảnh sát. Bàn về độ sành điệu, Trần Phổ chưa từng thua ai. Nhưng mấy năm nay anh tự cảm thấy mình trưởng thành chín chắn hơn, nên không còn quan tâm đến bề ngoài như mấy năm trước.
Trần Phổ thời thượng ngày xưa giờ cảm giác như rồng mắc cạn tôm giỡn mặt. Anh phiền muộn nói: “Tôi cổ lỗ sĩ chỗ nào? Tôi chỉ hơn em năm tuổi thôi đấy.”
Lý Khinh Diêu lướt qua gương mặt anh, rồi lại nhìn quần áo anh với ánh mắt đầy phán xét, cười lạnh: “Anh nhìn kiểu tóc của anh đi, đầu đinh 15 tệ cắt tại tiệm hớt tóc nhanh chỗ cổng siêu thị chứ gì? Chả hợp với gương mặt anh tí nào. Rồi quần áo nữa, toàn đồ đen, xám, người thì đen, anh lấy đâu ra tự tin bảo mình không cổ lỗ sĩ?”
Trần Phổ thầm nghĩ anh cắt tóc gọn là để tiết kiệm thời gian, trước đây anh đến tiệm cắt tóc cắt mỗi tóc thôi mà cũng mất ít nhất một tiếng, quá lãng phí thời gian. Anh lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, giật mình nhận ra bản thân đã thay đổi quá nhiều so với hồi trước! Tuy rằng áo phông vẫn là hàng hiệu, nhưng vì tiện lợi, màu đen lại khó bẩn nên anh mua một lần năm cái.
“Mùa Thu anh cũng mặc áo khoác màu đen à?” Lý Khinh Diêu hỏi một câu trí mạng.
Trần Phổ: “Thì sao?”
“Giống chú Đinh?”
Áo khoác đen là trang phục cần có của cảnh sát kỳ cựu, nhìn vào là biết ngay, hơn nữa còn lịch sự và bền. Chưa đầy ba mươi tuổi mà anh đã phải một mình gánh vác mọi việc nên đã học theo các cảnh sát kỳ cực, ăn mặc trưởng thành để tạo niềm tin cho người khác. Hơn nữa, cùng là áo khoác, nhưng áo của lão Đinh mua ở chợ với giá 150 tệ, còn áo của anh là mẫu kinh điển mua ở cửa hàng Givenchy đấy, biết chưa?
Nhưng em gái liên tục ra đòn, đã không cho anh cơ hội phản bác. Cô đứng dậy đàng hoàng, hô to: “Chủ quán, tính tiền!”
“39 tệ.”
“Được, tôi thanh toán.”
Hôm nay, người đầu tiên bọn họ thẩm vấn là Tiền Thành Phong, 32 tuổi, chồng cũ của Hướng Tư Linh, cấp dưới của La Hồng Dân. Cuộc hôn nhân của họ nghe nói cũng do La Hồng Dân tác hợp.
Trần Phổ nói, Tiền Thành Phong là một đối tượng hoàn toàn mới, vì vậy trong số ba người thân, họ nói chuyện với anh ta trước. Biết đâu họ có thể tìm được góc nhìn hoặc manh mối mới từ người đàn ông này.
Cuối cùng sẽ điều tra chi tiết mẹ con Lý Mỹ Linh.
Lý Khinh Diêu ngẫm nghĩ, nói: “Y như lấy nông thôn vây thành thị ấy nhỉ?”
Trần Phổ nghe vậy liền cười: “Em tóm tắt hay thật.”
—Hết chương 61—