La Hồng Dân không còn cho phép Hướng Vỹ vào phòng ngủ chính, Hướng Vỹ đành phải kê thêm một chiếc giường đơn trong phòng của con gái. Buổi tối, hai bố con không nói gì với nhau. Đôi khi Hướng Tư Linh nghe thấy tiếng khóc của bố, cô hỏi bố có chuyện gì vậy nhưng Hướng Vỹ lại lảng sang chuyện khác, nói rằng mình không sao và dặn cô phải học tập chăm chỉ, sau này kiếm thật nhiều tiền hiếu kính bố mẹ, Hướng Tư Linh đồng ý.
Lý Mỹ Linh cũng ngày càng phách lối, không còn sợ Hướng Vỹ nữa. Bởi vì hiện tại Hướng Vỹ sống nhờ bà ta. Bà ta bắt đầu tính toán trong lòng, làm thế nào để cưới được La Hồng Dân, trở thành bà La danh chính ngôn thuận. Bà ta biết La Hồng Dân thật sự rất thích mình, một người đàn ông thích vui đùa như ông ta mà trong khoảng thời gian đó lại không qua lại với ai khác ngoài bà ta nhưng ông ta vẫn chưa mở lời nhắc đến chuyện kết hôn.
La Hồng Dân rất sĩ diện, ông ta không cho phép Lý Mỹ Linh tiết lộ quan hệ của hai người với bên ngoài. Ban đầu cho bà ta mặt bằng đó, ngoại trừ gần thì còn tiện cho ông ta giám sát Lý Mỹ Linh. Bởi vì sau kệ hàng trong kho có một cánh cửa bí mật, có thể dẫn thẳng xuống dưới tầng nhà bà ta, đến cả nhân viên cũng không hay biết.
La Hồng Dân cũng đang phân vân. Cưới Lý Mỹ Linh thật sự không giúp ích được gì cho ông ta, bà ta còn qua một lần đò. Nếu không cưới, Lý Mỹ Linh sẽ đòi hỏi, bà ta chắc chắn không chịu thiệt, còn ông ta cũng không nỡ buông tay. Thế nên cứ tạm thời giấu kín chuyện này đã, dù sau này có kết hôn hay không cũng không thể chịu tiếng thông dâm.
Mùa hè năm Hướng Tư Linh mới lên lớp Mười Một, một chiều nọ, cô bị ốm không trụ được nữa nên đã xin phép về nhà sớm. Giống như bố ngày đó, cách một cánh cửa, Hướng Tư Linh đã nghe thấy tiếng động lạ và tiếng thở dốc của chú La phát ra từ phòng ngủ chính.
Trước đây, Hướng Tư Linh từng gặp La Hồng Dân mấy lần ở nhà, Lý Mỹ Linh nói với cô ấy đây là chú La chủ nhà. Lúc đó Hướng Tư Linh chỉ tập trung học tập, tuy rằng cảm thấy giữa mẹ và chú La có điều bất thường nhưng cô cũng không tìm hiểu kỹ.
Nhưng lúc này, dù Hướng Tư Linh chưa yêu ai, cô cũng biết âm thanh vang lên trong phòng là tiếng gì.
Khác với bố, Hướng Tư Linh lao đến đập thùm thụp cửa phòng, vừa khóc vừa gào lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ có sao không? La Hồng Dân, La Hồng Dân! Ông không được làm hại mẹ tôi, tôi sẽ báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”
Lý Mỹ Linh vốn đang sướng lên tiên, nghe thấy tiếng con gái, bà ta sững sờ rồi vội vàng nói to: “Linh Linh, đừng báo cảnh sát! Mẹ không sao, mẹ, mẹ đang nói chuyện quan trọng với chú La, con ra ngoài đi…”
Bà ta còn chưa nói xong thì La Hồng Dân đã rút ra, mặc quần khoác áo khoác đi ra ngoài. Lý Mỹ Linh trần như nhộng, vừa lăn vừa bò xuống túm lấy cánh tay La Hồng Dân Dân, “Anh La, đừng mà! Đừng mà!”
La Hồng Dân hất tay bà ta, kéo cửa ra. Lý Mỹ Linh trốn trong chăn, không có mặt mũi nhìn con gái.
Cửa vừa mở, Hướng Tư Linh sợ hãi lùi về sau. La Hồng Dân khoác áo sơ mi hàng hiệu, không cài khuy, lộ gần hết phần ngực. Hướng Tư Linh liếc nhìn một cái rồi quay mặt đi.
La Hồng Dần nhìn Hướng Tư Linh, mỉm cười, nói: “Hôm nay Tư Linh về sớm thế. Đừng sợ, mẹ cháu đang nộp tiền phòng cho chú thôi.”
Nói rồi, ông ta thong thả cài hết khuy áo rồi châm một điếu thuốc, quay đầu mỉm cười nhìn Hướng Tư Linh rồi ra ngoài và bước nhanh xuống tầng.
Hướng Tư Linh nhìn La Hồng Dân mà phát sợ, cô run rẩy, đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn lao vào phòng ngủ. Lý Mỹ Linh đã mặc xong quần áo và lấy lại bình tĩnh, nghĩ bụng thôi toi rồi. Mấy hôm nay dỗ ngon dỗ ngọt được La Hồng Dân rồi mà con gái lại làm loạn thế này, chắc ông ta lại giận nữa cho xem, giờ nhắc đến chuyện kết hôn kiểu gì được?
Hướng Tư Linh nhìn dáng vẻ của mẹ mình, cô đã lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn nhìn trân trân vào Lý Mỹ Linh, giọng run run, hỏi: “Mẹ, chúng ta báo cảnh sát đi, tố cáo ông ta cưỡng hiếp mẹ. Con, con có thể làm chứng. Mẹ, báo cảnh sát…được không ạ?”
Lý Mỹ Linh im lặng một lát, đột nhiên tát Hướng Tư Linh một bạt tai, “Mày xem thường mẹ mày đúng không? Tao nói với mày, mày là con tao đẻ ra, không có tao thì không có mày đâu! Trông vào thằng bố vô dụng của mày thì chết đói từ lâu rồi chứ làm gì có chuyện mày được học cấp ba. Nhà mày đang ở, quần áo đẹp mày đang mặc, tất cả là nhờ mẹ mày kiếm được đấy! Sau này gặp chú La phải cười, cười thật tươi vào cho tao! Báo cảnh sát, mày định tống tao vào tù hả? Từ giờ về sau không được về nhà trước 10 giờ tối!”
Ngày hôm sau, La Hồng Dân cử người mang đến hai bộ đồ nữ mùa hè mới tinh và một chiếc điện thoại nữ kiểu mới, nói là đã làm Hướng Tư Linh sợ nên gửi tặng xin lỗi. Lý Mỹ Linh nghĩ đây là dấu hiệu cho thấy ông ta đã bằng lòng chấp nhận con gái riêng nên vui vẻ nhận. Hướng Tư Lăng biết là đồ La Hồng Dân mua thì không chịu nhận, nhưng bị Lý Mỹ Linh chửi một trận nên đành phải giữ lại những món quà đó.
—
Tiệm mát-xa của Lý Mỹ Linh là một cơ sở mát-xa cực kỳ chính quy, có hai tầng. Tất cả nhân viên đều đã qua đào tạo bài bản. Do nằm tại khu vực sầm uất trong thành phố, lại có La Hồng Dân móc nối nên việc kinh doanh luôn rất tốt. Lý Mỹ Linh chừa cho mình một căn hộ rộng hơn trăm mét mét vuông ở phía Đông tầng hai, mấy năm trở lại đây, bà ta đều ở tại tiệm mát-xa, hầu như không quay về biệt thự hay căn nhà trong thành phố. Còn La Hồng Dân thì gần như không bao giờ đến đây.
Hiện tại, Lý Mỹ Linh đang mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng bó sát, nằm trên chiếc giường lớn hai mét trong căn phòng rộng lowns. Bà ta híp mắt nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, hương nước qua nam mùi gỗ thông dịu nhè vấn vít quanh đầu mũi.
Vì cái chết của La Hồng Dân, bà ta đã khóc ròng mấy ngày đồng thời cũng nhớ đến những tháng ngày gan khổ năm xưa. Giờ đây ở tuổi bốn mươi lăm, Lý Mỹ Linh càng cảm thấy năm xưa mình quyết định bám víu La Hồng Dân bất chấp mọi giá là điều đúng đắn nhất cuộc đời.
Nếu không bây giờ bà ta sẽ ra sao?
Vẫn còn chen chúc cùng Hướng Vỹ trong căn phòng trọ chật hẹp bẩn thỉu? Ôi, có khi đến cả tiền thuê nhà còn không có, khéo bà ta còn phải ra ngoài bán thân kiếm tiền. Bán thì bán thôi, có điều chỉ e không đủ tiền thuê căn phòng bé nhất. Con gái cũng đừng mơ được học đại học, dù sao Hướng Tư Linh sau này cũng chỉ đậu nổi cái trường cao đẳng, lấy đâu ra tiền mà học. Thanh niên bây giờ ra ngoài làm việc, kiếm được vài đồng lẻ, nuôi thân còn không xong. Hướng Tư Linh ngày xưa đầu óc không nhanh nhạy, cuối cùng e còn khổ hơn cả người mẹ như bà ta chứ đâu giống như bây giờ. Bây giờ Hướng Tư Linh đã là quản lý cấp cao của tập đoàn, bạn học của con bé xách dép cũng không theo kịp. Tập đoàn trị giá hàng chục tỷ cũng sắp rơi vào tay con bé. Con gái bà ta đã nói rồi, sau này mọi thứ đều được chia đều cho hai mẹ con nên bà ta cứ yên tâm.
Nghĩ tới đây, Lý Mỹ Linh càng thêm sung sướng, bà ta cong môi thở dốc.
Một người đàn ông trẻ tuổi ngẩng đầu lên từ háng bà ta, lồm cồm bò dậy ôm bà ta vào lòng gọi: “Mỹ Linh, Mỹ Linh…Em vui quá. Giờ đây chẳng ai có thể chia cắt chúng ta nữa rồi.”
Lý Mỹ Linh nhìn bờ vai rộng rãi săn chắc và gương mặt điển trai của người đàn ông, trong lòng dâng lên tình yêu nồng cháy. Lộ Tinh đẹp trai, nhưng không phải kiểu “thịt tươi non” đang thịnh hành hiện nay. Hắn ta có gương mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, khí khái bất kham. Tuy hiện tại đang được bà ta nuôi, nhưng bản tính ngang bướng vẫn không thay đổi, có phần giống Hướng Nhân hồi trẻ, rất đúng gu Hướng Mỹ Linh. Hai người quen nhau từ hai năm trước, là Lộ Tinh theo đuổi bà ta. Sau này hắn ta hầu như sống tại căn hộ lớn này, thi thoảng mới trở về ký túc xá nhân viên tiệm mát-xa.
Lý Mỹ Linh nghĩ bụng, chẳng trách đàn ông ai cũng thích “thăng quan, phát tài, vợ chết”. Tuy rằng bà ta rất đau lòng khi La chết, giống như mất đi chỗ dựa tinh thần, nhưng bà ta còn có Lộ Tinh. Lộ Tinh nói đúng, từ rày bọn họ không cần sống trong lo sợ nữa, La để lại nhiều tiền như vậy, sau này bà ta muốn chiều Lộ Tinh thế nào cũng được, vừa điển trai lại một lòng một dạ với Lý Mỹ Linh, bà ta nhất định phải để hắn ta hưởng thụ một cuộc sống tốt hơn.
Lý Mỹ Linh chắc chắn Lộ Tinh đã bị bà ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Lý Mỹ Linh rất tự tin về bản thân mình. Tuy rằng đã ngoài bốn lăm tuổi nhưng trông bà ta vẫn trẻ trung như gái ba mươi, thậm chí còn xinh đẹp hơn rất nhiều phụ nữ trẻ tuổi. Hơn nữa bà ta còn giàu có, dù Lộ Tinh ở bên bà ta một phần là vì tiền bà ta cũng không quan tâm. Lẽ nào chỉ có đàn ông mới được dùng tiền đổi lấy sự ngưỡng mộ của những cô gái trẻ, còn đàn bà thì không làm được?
Hai người lại hôn nhau thêm một lúc, Lộ Tinh lấy từ tủ đầu giường ra hai tấm vé máy bay, nói: “Em luôn muốn hai ta đi du lịch cùng nhau mà mãi chưa được như ý nguyện. Hiện tại cuối cùng chúng ta cũng có thể quang minh chính đại ở bên nhau. Em đã mua sẵn vé máy bay rồi, chị đừng từ chối nhé.”
Nhìn thấy tấm vé máy bay hạng nhất đến một thành phố nhỏ ở Vân Nam, Lý Mỹ Linh sững sờ, nghi ngờ hỏi hắn ta: “Em lấy đâu ra tiền đấy?”
Tuy rằng bình thường bà ta cũng cho hắn tiền, hắn cũng có lương, nhưng hắn ta còn trẻ, tính tình hào sảng nên tháng nào cũng tiêu hết sạch tiền, đa phần toàn mua quà tặng bà ta. Bỏ ra 6000 tệ một lúc để mua vé máy bay quả thật rất khó.
Lộ Tinh nhìn chằm chằm vào bà ta, trả lời: “Em tự dành dụm từng đồng. Chị hỏi như vậy hơi bị tổn thương đến lòng tự trọng của em đấy. Tuy rằng em không nhiều tiền như chị, nhưng em bằng lòng dành tất cả cho một mình chị.”
Lý Mỹ Linh cảm động, chủ động hôn hắn ta.
Nhưng bà ta vẫn bất giác nhớ lại. Hơn một tuần trước, đúng vào buổi sáng sau khi La Hồng Dân bị sát hại, trời sáng, Lý Mỹ Linh tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có ai. Bà ta nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh, Lý Mỹ Linh bước tới liền nhìn thấy Lộ Tinh đang nhét một chiếc cặp vào trong tủ, chiếc ba lô ấy trông rất nặng. Lộ Tinh nhìn thấy bà ta thì cười và bế bà ta về phòng.
Ngày hôm sau, Lộ Tinh vắng nhà, khi bà ta kiểm tra cái tủ ấy thì phát hiện chiếc ba lô đã biến mất.
Chắc là trùng hợp thôi, Lý Mỹ Linh tự nhủ, không thể nào xảy ra chuyện đó được. Lộ Tinh chỉ là một thợ mát-xa bình thường, không có tham vọng lớn, cũng không có năng lực gì. Tuy bình thường hắn ta đều sầm mặt khi bà ta nhắc đến La Hồng Dân, nhưng hắn ta cũng không to gan đến mức đi giết người được.
—Hết chương 67—