Hướng Tư Linh sống cùng con gái tại căn hộ cao cấp rộng 228 mét vuông ở ven sông. Cô ta thuê một người giúp việc làm ban ngày, không ở lại nhà. Căn nhà rộng lớn thường xuyên vắng bóng người.
Ban đầu khi mua căn hộ này cho cô ta, Lý Mỹ Linh không vui lắm vì giá lên tới sáu bảy triệu tệ. Trước mặt nhân viên bất động sản, La Hồng Dân vung tay hào phóng nói: “Nói nhiều làm gì, cứ mua cho con gái mình căn hộ tốt nhất.” Nhân viên bất động sản vui mừng, khen ngợi hết lời, nói rằng ông bà chủ thương con gái quá.
Sau này, Hướng Tư Linh bị người ta đè chặt vào cửa kính trong suốt góc rộng 270 độ view sông và làm tình mạnh bạo, nhìn cây cầu vắt ngang qua sông và dòng nước lấp lánh đằng xa, Hướng Tư Linh nghĩ bụng, phong cảnh ở đây đẹp thật đấy. Ngày còn là một con vịt xấu xí mười mấy tuổi, cô ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân được sở hữu căn nhà to như vậy, ngắm nhìn phong cảnh đẹp như vậy. Ai cũng bảo cô ta không biết đủ, chẳng nhẽ cô ta thật sự sai khi mong muốn quá nhiều thứ ư?
Khu chung cư này được mệnh danh là đỉnh nóc của căn hộ cao cấp view sông ở Tương Thành, nghe nói chỉ một cái cây trong khu chung cư này cũng có giá lên đến 800 nghìn tệ. Địa ốc đắt đỏ, mặc dù chỉ có vài mống người thuê, nhưng tiện nghi số một.
Khu giải trí nằm tầng ba mươi hơn, trong đó có một tầng là hồ bơi cửa kính trời. Ở đây rất tiện nghi, nước cũng rất sạch, nhưng chỉ lác đác vài người đến bơi. Sau khi tan làm, Hướng Tư Linh thích nhất là một mình ngâm mình trong hồ, thả hồn theo áng mây trôi ngoài cửa sổ.
Hôm nay cũng như vậy.
Hướng Tư Linh diện một bộ bikini màu đen. Nhờ tập thể hình thường xuyên và chú ý chăm sóc da nên vóc dáng cô ta rất cân đối, đặc biệt là làn da trắng phát sáng như tuyết. Đến cả nhân viên cứu hộ ở bể bơi dù đã quen, cũng không thể dời mắt khỏi cô ta.
Hôm nay Hướng Tư Linh không tới đây một mình.
Cô ta bơi chầm chậm trong hồ, tựa như một nàng tiên cá tự do thả mình trong làn nước. Lạc Hoài Tranh mặc áo sơ mi và quần Tây nghiêm túc, ngồi trên ghế deck bên bể bơi. Anh không ngắm cô ta, cũng không nhìn điện thoại. Tay anh đan vào nhau đặt trên đùi, nhìn mây trôi và cao ốc ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Hướng Tư Linh nhẹ nhàng bơi đến, cô ta cứ như một con cá hề bí ẩn, không gây ra bất cứ tiếng động nào. Cô ta bơi đến cạnh Lạc Hoài Tranh, Lạc Hoài Tranh đang mải suy nghĩ nên không nhận ra. Đôi mắt Hướng Tư Linh chứa chan nụ cười ngọt ngào, bất ngờ tạt hết nước lên quần Tây của anh.
Lạc Hoài Tranh giật mình, cau mày lạnh lùng nhìn cô ta. Nào ngờ Hướng Tư Linh chống tay lên thành hồ, nhảy vọt khỏi mặt nước, khiến anh ướt sũng một nửa người. Lạc Hoài Tranh vừa định đứng dậy lấy khăn thì Hướng Tư Linh đã túm chặt lấy đùi anh.
Cô ta cúi đầu khom lưng, cơ thể ướt đẫm, những giọt nước lăn từ má xuống, chảy dọc theo cánh tay, làm ướt quần anh thêm lần nữa.
“Lạc Hoài Tranh, cậu không giữ lời.” Hướng Tư Linh nũng nịu.
Lạc Hoài Tranh ngửa người ra sau, thầm tạo khoảng cách, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đượm ý cười của cô ta, nói: “Cậu bảo tôi đi bơi với cậu, tôi cũng đi rồi. Cậu còn muốn gì nữa?”
“Ôi…” Cô ta dẩu môi, “Cậu nói chuyện y như trai đểu ấy. Đi bơi với tớ là thế này à? Không chịu thay quần bơi, cũng không xuống nước. Đồ vịt cạn.”
Lạc Hoài Tranh không đôi co với cô ta, thản nhiên nói: “Tôi không biết bơi.”
“Tớ dạy cậu.”
“Không muốn học, tôi sợ nước.”
Hướng Tư Linh cười phá lên.
Cô ta cảm thấy vừa mới mẻ vừa thích thú trước chàng trai trẻ, kiêu ngạo và khá ương ngạnh này.
Lạc Hoài Tranh nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà của cô ta đang vô tư đặt lên đùi anh.
“Bỏ tay ra.”
Không ngờ Hướng Tư Linh lại siết chặt hơn. Lạc Hoài Tranh chưa từng tiếp xúc gần gũi với phụ nữ như vậy, gương mặt anh đỏ bừng, sầm mặt, nắm hai cổ tay cô ta gạt phăng đi.
Hướng Tư Linh không quan tâm, đôi mắt ướt át lạnh lẽo cứ nhìn chằm chằm Lạc Hoài Tranh, rồi nói: “Lạc Hoài Tranh, hôn tớ.”
Giọng điệu ra lệnh.
Cơ mặt Lạc Hoài Tranh hơi giật, anh nghiêng đầu đi.
Nhìn đường nét cổ căng cứng và đôi mắt lạnh lùng của anh, Hướng Tư Linh bật cười, ghé tai anh nói: “Thiên tài à, cậu thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu giao dịch với một người phụ nữ ác độc như tớ thì phải trả giá? Thế mà cậu còn không nỡ hôn tớ một cái, đồ nhỏ nhen.
Cậu tưởng tớ không biết à? Mấy ngày qua, cậu bám lấy tớ là vì những mối quan hệ, những lợi ích tầm thường ấy? Hay là vì mục đích khác?
Nói đi. Nếu cậu không nói, sao tớ thỏa mãn cậu được? Tớ đã nói rồi mà, chỉ cần tớ cho được, tớ sẽ cho cậu hết. Bởi vì tớ yêu cậu, yêu cậu như yêu một vị thần trong tim vậy.”
Lạc Hoài Tranh từ từ quay đầu lại, đối diện với cô ta trong khoảng cách chưa đầy mười centimet. Dù cô ta đang vòng tay qua cổ anh, nhưng anh vẫn không tránh, như thể hai người là đôi tình nhân thân mật.
“Cậu nói cậu yêu tôi?”
Cô ta ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo như thiếu nữ, “Cậu không tin à?”
Những ngón tay khô ráp của người đàn ông siết chặt cằm cô ta. Hướng Tư Linh giật mình như không hề né tránh, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.
Hướng Tư Linh chỉ cảm thấy anh đang cố gắng nhẫn nại, kìm nén biểu cảm hung ác và uất hận trông cực kỳ gợi cảm.
“Tôi…” Lạc Hoài Tranh khàn giọng.
“Cũng không thể nói rằng tôi không quan tâm những mối quan hệ và lợi ích cậu mang lại.” Lạc Hoài Trinh chậm rãi nói. “Tôi cũng là một người có dục vọng, mà hiện tại năng lực có hạn, ai lại bỏ qua lợi ích dễ dàng có được? Tôi thấy cậu rất dụng tâm, cảm ơn cậu. Nếu không thật lòng muốn tốt cho tôi, cậu đã không sắp xếp chu đáo như vậy. Nhưng, cậu nói cũng đúng, chỉ có một chuyện tôi muốn làm rõ nhất, tôi đã hỏi cậu từ lâu, nhưng cậu không nói.”
Hướng Tư Linh im lặng.
“Hiện tại tôi đã mãn hạn tù rồi. Tuổi trẻ và cuộc đời chẳng thể nào trở lại, tôi cũng đã chấp nhận. Bố cậu đã chết, tôi không thể lật lại vụ án. Nhưng…” Anh chỉ mạnh vào ngực mình, “Ở đây này, Hướng Tư Linh, trái tim tôi vẫn còn đập, nó cũng muốn vượt qua quá khứ! Cả đời này dù đến chết tôi cũng muốn biết một sự thật: Năm đó Hướng Vỹ có thật sự cưỡng hiếp cậu không? Tôi rốt cuộc…là giết người? Hay là tự vệ chính đáng? Năm đó cậu không thể nói, hiện tại mọi chuyện đã là dĩ vãng rồi, cậu vẫn không nói được à?”
Lạc Hoài Tranh mím chặt môi, cơ hàm run nhè nhẹ. “Cậu hoàn toàn không biết, sau khi tự tay giết người, cậu sẽ trắng đêm không ngủ được, dù ngủ cũng toàn gặp ác mộng. Mỗi khi tỉnh giấc cậu phải chấp nhận sự thật bản thân đã là một tên cặn bã, một tội phạm giết người.
Bảy năm rồi, đến giờ tôi vẫn còn mơ thấy chạng vạng hôm đó, mơ thấy mình cầm chân nến sắt đập vỡ đầu bố cậu, hại ông ấy chết không nhắm mắt. Tôi không muốn mang theo nỗi ám ảnh này suốt đời, chỉ có cậu mới giúp được tôi. Nếu cậu yêu tôi, nếu cậu thật sự từng yêu tôi, cậu không thể thương xót tôi một chút ư? Hãy nói cho tôi biết sự thật, để tôi được giải thoát khỏi bảy năm trước, bước tiếp trên con đường tương lai, không còn quay đầu nhìn lại.
Để tôi biết bản thân rốt cuộc là người tốt hay người xấu. Tôi chỉ muốn làm rõ chuyện này, được chứ?”
Hướng Tư Linh đã cúi đầu tự lúc nào. Khi ngẩng đầu lên, gương mặt cô ta đã nhuốm nước mắt.
Hướng Tư Linh hiện tại khác hẳn với những bộ mặt Lạc Hoài Tranh từng thấy sau khi gặp lại. Cô ta không hờn dỗi, cũng không làm màu. Không ác độc, cũng không giả dối. Đôi mắt trong veo xinh đẹp như thiên thần đong đầy nước mắt, nhìn anh.
Lạc Hoài Tranh lại nghĩ đến hai dòng suối tĩnh lặng dưới ánh trăng lạnh lẽo. Chúng chảy cuồn cuộn trong yên lặng và cô độc, rõ ràng ở rất gần nhưng cứ như cách nhau một khoảng xa vời vợi, cách nhau bảy năm tối tăm đau khổ, vẫn cứ nhìn về phía anh.
Anh bỗng thấy bối rối, thầm nghĩ, bảy năm trước, ánh mắt của cô ta như thế nào nhỉ? Nhưng lúc đó anh sa xuống địa ngục, nên hoàn toàn không chú ý đến cô ta.
Hướng Tư Linh đột ngột buông tay ra, đứng dậy lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Mắt Lạc Hoài Tranh đỏ hoe, ngước nhìn cô ta.
Hướng Tư Linh chỉ cảm thấy anh của bây giờ rõ ràng vẫn là chàng trai trong sáng chính trực bảy năm trước, khiến người ta ngưỡng mộ, khiến người ta mê say.
Cô đưa tay lau nước mắt, mỉm cười, nói: “Lạc Hoài Tranh, cậu luôn là người tốt.”
Lạc Hoài Tranh nghẹn ngào, đôi mắt càng đỏ hơn.
Cô ta lại lau nước mắt, nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt bình thản, cô ta nói: “Cậu sẽ được giải thoát thôi, chúng ta đều sẽ được giải thoát. Cậu sẽ sớm biết được sự thật năm đó, tớ cam đoan.”
—Hết chương 84—