Lý Khinh Diêu hỏi: “Anh còn không?”
“Vẫn còn một thanh. Giờ tôi chưa muốn ăn, em ăn tiếp không?”
Lý Khinh Diêu cố tình nói: “Em ăn rồi anh lấy gì mà ăn nữa?”
Ai dè cô chưa nói xong thì anh đã nhanh tay lẹ mắt bóc thêm một thanh sô cô la, nhét vào miệng cô.
Lý Khinh Diêu trừng mắt, nói không rõ chữ: “Em no rồi! Anh định nuôi em thành heo đấy à?”
Trần Phổ vứt giấy gói vào thùng rác bên vệ đường, ngẩng đầu mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. Anh nói: “Tôi cứ thấy mấy hôm nay không có tôi đưa em đi ăn, em gầy đi trông thấy.”
Giọng anh ra chiều tiếc nuối, Lý Khinh Diêu vừa nhai sô cô la vừa trả lời thờ ơ: “Anh đừng mơ nữa. Tăng thêm một cân thôi, em sẽ đổi họ theo anh ngay và luôn.”
Hai người đẩy cửa bước vào phòng khám. Y tá đứng ở cửa hỏi: “Xin chào, anh chị đến khám bệnh ạ? Anh chị cảm thấy không khỏe ở đâu?”
Trần Phổ bước đến, xuất thẻ ngành ra và nói nhỏ: “Chào cô, chúng tôi đang điều tra một vụ án. Đương sự từng làm việc tại phòng khám này, nên chúng tôi muốn gặp bác sĩ Tôn Viễn An để tìm hiểu tình hình.”
Y tá lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đang ngồi trước máy tính gần đó.
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu cũng nhìn sang.
Tôn Viễn An có chiều cao trung bình, khoảng 1m68, thân hình gầy gò, tóc đã điểm bạc rất nhiều. Ông ta đeo một cặp kính gọng đen, khuôn mặt nghiêm nghị. Dù đang lướt điện thoại, khóe miệng vẫn mím chặt, nhìn là biết không phải người dễ gần.
Y tá tiến đến thì thầm vài câu vào tai Tôn Viễn An, Tôn Viễn An ngẩng đầu nhìn hai người, không nở nụ cười. Ông ta thong thả khép cuốn sổ ghi chép lại, đút điện thoại vào túi rồi mới đứng dậy, bước đến và hỏi: “Tôi có thể xem thẻ ngành của hai vị không?”
Hai người đưa thẻ ngành ra.
Tôn Viễn An nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng rồi trả lại cho họ, ông ta nói: “Bên ngoài còn có bệnh nhân, chúng ta đến văn phòng của tôi nói chuyện đi.”
Văn phòng của Tôn Viễn An nằm ở một gian phòng bên trong, ba người ngồi đối diện nhau. Y tá pha trà xong thì ra ngoài và khép cửa lại.
Tôn Viễn An hỏi: “Hai vị muốn tìm hiểu chuyện của ai?”
Trần Phổ không nhắc đến Lý Mỹ Linh, anh hỏi Tôn Viễn An: “Hướng Tư Linh, tám năm trước vẫn còn là học sinh lớp Mười Một, 16 tuổi. Cô ta có phải là bệnh nhân của ông không? Lúc đó cô ta có làm phẫu thuật nào ở phòng khám của ông không?”
Hai người nhìn đăm đăm vào Tôn Viễn An. Ông ta nghĩ ngợi một hồi, rồi lắc đầu nói: “Chuyện cách đây tám năm, tôi không nhớ rõ nữa rồi. Bệnh nhân của tôi nhiều lắm, sao nhớ hết cho được.”
“Còn hồ sơ bệnh án không?”
“Không còn nữa.”
Lý Khinh Diêu vừa cười vừa nói: “Có chắc không? Bác sĩ Tôn, ông chủ yếu khám bệnh cho hàng xóm láng giềng. Mười mấy năm trời không dời đi chỗ khác, nhóm bệnh nhân chủ yếu cũng cố định, nhất định phải giữ bệnh án chứ nhỉ?” Lý Khinh Diêu nói vậy là có căn cứ, vì phòng khám của mẹ cô vẫn giữ đầy đủ bệnh án của những bệnh nhân mười năm trước. Làm ăn với hàng xóm láng giềng chắc chắn phải làm như vậy.
Tôn Viễn An khó xử, “Tôi thật sự không nhớ rõ người này nữa. Những bệnh án giấy đã mất từ lâu rồi.”
Lý Khinh Diêu nói rất uyển chuyển: “Không có bệnh án giấy là vì đã nhập toàn bộ vào hệ thống rồi nhỉ? Không giấu gì ông, gia đình tôi cũng mở phòng khám, quy mô cũng tương tự chỗ ông, có khi còn lớn hơn một chút. Từ năm 2010, phòng khám nhà tôi đã chuyển sang số hóa rồi. Phòng khám của ông chắc cũng thế nhỉ?”
Tôn Viễn An im lặng hồi lâu mới nói: “Trong hệ thống cũng không có người này.”
“Thế phiền ông giúp chúng tôi kiểm tra lại thông tin trên hệ thống nhé?”
Tôn Viễn An trả lời: “Hai người có lệnh khám xét không? Có giấy tờ liên quan không? Nếu có tôi sẽ cho hai người kiểm tra hệ thống. Bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân là đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ. Tôi không thể tùy tiện cho hai người kiểm tra.”
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nhìn nhau, không ngờ Tôn Viễn An lại khó nhằn đến vậy, nhất quyết không chịu khai. Người bình thường khi đối mặt với cảnh sát, ít ai lại cứng đầu như vậy. Nhưng điều này càng khiến họ nghi ngờ Tôn Viễn An có vấn đề.
Trần Phổ vào vai phản diện theo đúng kịch bản ngày thường. Anh lạnh lùng đe ông ta: “Bác sĩ Tôn, ông có biết chúng tôi đang điều tra vụ án nào không? Vụ án này vô cùng nghiêm trọng! Ông nên thành thật khai báo mọi chuyện liên quan đến Hướng Tư Linh. Chắc ông cũng biết, là một bác sĩ, nếu cấp xác nhận y tế giả, phẫu thuật trái phép, thậm chí cản trở điều tra, ảnh hưởng đến công lý thì không chỉ bị thu hồi giấy phép hành nghề mà còn có khả năng phải ngồi tù. Ông cũng không muốn cả đời làm bác sĩ mà cuối đời thân bại danh liệt, đối mặt với cảnh tù tội đâu nhỉ?”
Khuôn mặt Tôn Viễn An đỏ bừng lên, nhưng sắc mặt ngày càng u ám. Ông ta nói: “Tôi chưa từng làm những điều anh nói! Bệnh án của bệnh nhân không phải cứ muốn tra là tra. Không còn quyền riêng tư thì sau này còn ai dám đến đây khám bệnh nữa?”
Đúng là cãi chày cãi cối kiểu đạo mạo.
Lúc này có người gõ cửa.
Tôn Viễn An im lặng.
Trần Phổ nói: “Vào đi.”
Một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, gọi “bố”, sau đó nhìn Trần Phổ và Lý Khinh Diêu: “Con vừa mới tan làm. Nghe nói có cảnh sát đến gặp bố để hỗ trợ điều tra, con muốn xem xem có thể giúp gì được hay không.”
Tôn Viễn An nhíu mày nói: “Không liên quan đến con. Con cứ làm việc của mình đi.”
Lý Khinh Diêu thấy Tôn Chỉ Lan đoan trang, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt hiền lành. Cô suy nghĩ một lát và hỏi: “Cô Tôn Chỉ Lan đúng không? Chào cô, chúng tôi là cảnh sát hình sự, đây là thẻ ngành của chúng tôi. Vì có một vụ án quan trọng, chúng tôi muốn kiểm tra bệnh án của bệnh nhân nhưng bố cô không hợp tác. Cô có thể khuyên ông ấy giúp chúng tôi được không?”
Tôn Chỉ Lan hiểu ra, cô ấy nhìn Tôn Viễn An bằng ánh mắt không đồng tình, “Bố à, bố làm gì thế ạ? Chúng ta trong sạch mà. Cung cấp thông tin cho cảnh sát là nghĩa vụ của mỗi công dân mà bố?”
Tôn Viễn An bị con gái chỉ trích đến nỗi tái mặt, ông ta nói: “Không phải việc của con…”
Tôn Chỉ Lan rõ là thẳng tính, cô ấy nói với Lý Khinh Diêu: “Đừng để ý đến ông ấy, hơn năm mươi tuổi rồi nên lú lẫn ấy mà. Bệnh án nằm trong máy tính cả, để tôi tra cho hai người.”
Tôn Viễn An tức muốn chết, nhưng lại không dám ngăn cản con gái ngay trước mặt cảnh sát. Cuối cùng ông ta tức tối ngồi một bên.
Tôn Chỉ Lan ngồi trước máy tính, mở hệ thống lên.
Lý Khinh Diêu nói tên “Hướng Tư Linh”, sau khi Tôn Chỉ Lan nhập tên, màn hình hiện lên mấy chục bệnh án. Cô ấy nói: “Có thật này, là người này à?”
Lý Khinh Diêu xem tình huống sơ bộ của bệnh nhân. Mười mấy bệnh án đó đều là từ năm 2013 – 2014, bệnh nhân 15 tuổi, địa chỉ gia đình đăng ký là ký túc xá của nhà máy cơ khí.
Lý Khinh Diêu gật đầu: “Là cô ta.”
Trần Phổ liếc nhìn Tôn Viễn An. Ông ta đã bình tĩnh lại, cụp mắt không nói gì.
Tôn Chỉ Lan nhường máy tính cho họ, Lý Khinh Diêu nhấp chuột kiểm tra từng bệnh án một. Hầu hết đều là cảm cúm thông thường, mỗi lần chi phí thuốc men chỉ khoảng hai ba trăm, chi phí chi tiết có cả.
Chỉ có một bệnh án tháng 11 năm 2013, cũng tức là vào học kỳ hai năm lớp Mười, chỉ viết hai chữ “viêm phổi”, chi phí điều trị lên đến 3500 tệ. Lý Khinh Diêu kéo xuống mục lục chi tiết, nhưng lại để trống, không ghi tên loại thuốc và phương pháp điều trị.
Lý Khinh Diêu và Trần Phổ nhìn nhau: Tìm thấy rồi.
Xem ra lần “ốm” kéo dài nửa tháng của Hướng Tư Lăng là điều trị tại phòng khám tư nhân mà mẹ cô ta từng làm việc lâu năm.
Thật ra trong buổi họp lớp hôm đó, Lý Khinh Diêu đã liên tưởng đến chuyện phá thai. Nhưng năm đó khi xét xử Lạc Hoài Tranh, Hướng Tư Linh đã kiểm tra tại bệnh viện và được xác nhận vẫn còn trinh. Thế nên Lý Khinh Diêu đành phải tạm thời loại bỏ khả năng này.
Thế thì cô ta bị bệnh nửa tháng trời là vì lý do gì?
—Hết chương 95—