Động tác của Vân Chi chậm hơn nàng ấy một chút, nghe tiếng nhìn qua, sau đó cũng ngơ luôn: “Là, là vàng lá?!”
Đào Chi vội thúc giục nàng ấy: “Nhìn xem bên ngươi có hay không!”
Vân Chỉ lấy lại tinh thân, cùng Đào Chi vớt sách ra thì phát hiện bên mình cũng có, bạc lá chồng lên nhau dày chừng một quyển sách.
Nàng ấy vội nói: “Mau đi nói với phu nhân!”
Trên trường kỷ, Ôn Diệp đang ngồi xếp bằng suy tưởng, như thể đã giác ngộ cái gì.
Đào Chi vọt vào, kích động nói: “Phu nhân! Lang quân phủ một tầng lá vàng và lá bạc thật dày dưới đáy rương!”
Ôn Diệp bỗng chốc trợn tròn mắt, mắt nhìn Đào Chi chằm chằm, khẩn cấp hỏi: “Thật sự?”
Đào Chi mãnh liệt gật đầu.
Ôn Diệp nhất thời thu hồi vòng tròn đã vẽ xong trong lòng mình, đồng thời lộ ra nụ cười cực kỳ ôn nhu.
Nàng phân phó Đào Chi: “Đi pha một ấm trà hảo hạng và lấy thêm chút đồ ăn khuya thanh đạm cho lang quân, dù công vụ bận rộn đến mấy cũng phải chú ý đến thân thể.”
Đào Chi nhún gối, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: “Nô tỳ lập tức đi phân phó.”
Một khắc sau, tại thư phòng tiên viện, Từ Nguyệt Gia nhìn một bàn thức ăn khuya nhất thời lâm vào tram mặc.
Dường như nàng luôn có thể làm ra những chuyện vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Tây viện, tâm trạng của Ôn Diệp lại trở nên tốt đẹp rồi, lần nữa cầm thoại bản lên xem một cách tràn đầy hứng thú.
Tối nay Từ Nguyệt Gia là lang quân tốt của nàng.
Chuyện ngày nào ra ngày đó.
Ngày mai hắn mới lại là Từ Nguyệt Gia.
*
Hôm sau, Ôn Diệp phá lệ dậy sớm, Vân Chi và Đào Chi đã đếm kỹ và cất số lá vàng lá bạc mới nhận tối qua vào hộp.
Cả thảy chất đây sáu hộp.
Ôn Diệp nhìn mà vui vẻ, mới sáng tinh mơ đã thưởng các nàng một nắm nhỏ.
Đào Chi nhận được ban thưởng, ngay cả ánh mắt cũng sáng hơn mấy phần, nói: “Sáng nay phu nhân muốn ăn món gì?”
Bên ngoài lại đổ tuyết rồi, Ôn Diệp nghĩ rồi nói: “Một bát mì thịt với rau, một ít sủi cảo chiên, một đĩa dưa muối giòn.”
Vừa nói xong, Vân Chi đã vén màn bước vào và nói: “Phu nhân, chính viện truyền lời đến, nói rằng sau khi người ăn sáng xong thì đến chính viện một chuyến.”
Ôn Diệp chợt khựng lại, ngước mắt lên nói: “Có nói là chuyện gì không?” Vân Chi trả lời: “Không nói cụ thể, chỉ bảo nô tỳ nhắc nhở phu nhân nhớ mang theo sổ sách của Tây viện.”
Ôn Diệp: “…”
Hình như đã vui mừng quá sớm.
Ôn Diệp bước từng bước nặng nề đi về phía chính viện, đi trước dẫn đường là Bạch Mai vừa truyền lời lúc nãy.
Theo sau nàng là bốn tỳ nữ, mỗi người ôm một rương lớn, bên trong đựng sổ sách dày nặng.
Dọc đường đi Ôn Diệp đều đang bận nghĩ phải làm sao để tránh khỏi một kiếp này.
Ngày kính trà hôm đó, Lục thị chỉ nhắc đến chuyện người quản lý Tây viện lúc trước là ai, không hề nói đến những chuyện khác, sao hôm nay lại bảo nàng đem sổ sách tới chính viện chứ.
Ôn Diệp cũng là gả vào Quốc công phủ rồi mới biết, trước khi lão Quốc công phu nhân qua đời, gia sản trong phủ đã được phân chia xong xuôi, bao gồm cả cửa hàng và điền trang bên ngoài, tên trên giấy tờ đã được đổi thành tên của huynh đệ hai người.
Chỉ phân tài sản, tạm thời chưa phân gia, chuyện bếp núc trong phủ do Lục thị chưởng quản, tiêu dùng hàng tháng lấy từ của công, hai bên bằng nhau.
Ôn Diệp cứ nghĩ rằng Liễu Nha quản lý toàn bộ Tây viện, nhưng thật ra nàng ấy chỉ phụ trách mỗi hạng mục ăn uống tiêu dùng, những cửa hàng và điền trang dưới danh nghĩa của Từ Nguyệt Gia vẫn luôn do chính hắn và Liễu Tâm mỗi tháng ra phủ thu nợ một lần, sau đó cầm về đưa tới chính viện cho Lục thị kiểm tra lại hai lần, không có vấn đề gì mới được tính là thông qua.
Nếu có vấn đề thì phức tạp rồi, cần phải hiểu được là vấn đề của người hay là tự bản thân điền trang và cửa hàng xảy ra sai sót gì, có thể còn phải phân tích kỹ, Ôn Diệp lại không thể suy nghĩ sâu xa.
Nghĩ nhiều quá sẽ đau đầu.