Lần trước nàng muốn ăn móng heo nướng nhưng bởi vì ngày đó Từ Nguyệt Gia ở đây, nên cũng không nướng, về sau liền không nhớ tới nữa.
Hôm nay vừa vặn có thể bù lại.
Ôn Diệp cho các nàng nghỉ nửa ngày, sườn dê ướp gia vị trước mấy canh giờ, chờ lửa nướng.
Móng heo cũng đốt một vòng lửa, bôi mật ong lên, xoay vòng nướng.
Sau khi tuyết ngừng rơi, nổi lên từng trận gió lạnh.
Nướng ngay trong sân, đốt chậu than, cũng không lạnh lắm.
Trong Đông viện, Từ Cảnh Dung đang vùi đầu đọc sách, bỗng nhiên mũi khẽ động, ngửi ngửi, ăn cái gì vậy, thơm quá.
Cậu đặt sách xuống, đi ra cửa phòng, Từ Cảnh Lâm ở sát vách cũng thò đầu ra nhỏ giọng nói: “Đại ca, có phải huynh cũng ngửi thấy đúng không?”
Tuy rằng lúc có lúc không, nhưng cậu nhóc tuyệt đối không ngửi nhầm.
Từ Cảnh Lâm là một đứa trẻ tham ăn, một chút mùi thơm cũng không thoát khỏi mũi cậu nhóc, giờ phút này cậu đã thèm muốn chảy nước miếng: “Hình như là móng heo nướng.”
Hai huynh đệ liếc nhau, rất nhanh tiến đến cùng một chỗ, tưởng đã tránh được ma ma cùng tỳ nữ ở đông viện, nên đã len lén chạy ra ngoài. 9ehtk
Theo mùi thơm đi tới Tây viện.
Hai huynh đệ như 2 con cún mờ ám, còn đi lạc vài lần, vất vả lắm mới đi tới dưới cầu hành lang cách tây viện vài bước, đã bị bà trông coi cửa nguyệt vòm cách đó không xa phát hiện.
Ban đầu bà gác cửa còn tưởng rằng là gã sai vặt của viện nào chạy loạn, chờ đến khi chăm chú nhìn lại, thế mà lại là tiểu thế tử cùng nhị công tử!
Bà gác cửa vội vàng đến gần hành lễ.
Thấy có người, Từ Cảnh Dung lập tức thẳng lưng, học bộ dáng thường ngày của phụ thân Từ Quốc công, hai tay đưa ra sau lưng, nâng ngực ưỡn lưng.
Từ Cảnh Lâm cũng làm theo bộ dáng ấy, thế nhưng tay cậu nhóc không đủ dài, thân hình còn hơi mập mạp, hai tay ở phía sau eo mà làm sao cũng với không tới.
Từ Cảnh Dung cố ý đè thấp giọng nói: “Đứng lên đi.”
Bà tử khẩn trương đứng dậy.
Từ Cảnh Dung lại làm bộ ho khan: “Ta dẫn theo Cảnh Lâm tới thỉnh an nhị thẩm, bà đi thông báo một tiếng đi.”
Yêu cầu của tiểu thế tử, bà gác cửa nào dám không đáp, sau khi nói “Vâng”, lập tức xoay người bước đi nhanh hơn.
Từ Cảnh Dung mang theo đệ đệ đứng ở ngoài cửa Nguyệt Vòm, không hẹn mà cùng yên lặng hít một hơi, mùi thơm quả nhiên là từ tây viện bay tới đông viện, ngoại trừ móng heo nướng Nhị đệ ngửi ra, hình như còn có sườn dê nướng? Từ lúc Từ Cảnh Dung lớn cho tới nay, một tháng có hai mươi ngày đều là đến chính viện cùng nương dùng cơm, nương thích ăn thanh đạm, hơn nữa cho rằng tiểu hài tử phải ăn ít đồ mặn.
Bởi vậy cho dù trên bàn ăn xuất hiện sườn dê móng heo các loại, cũng phân lớn là lấy ra hầm canh.
Từ Cảnh Dung đã sớm ăn chán, nhưng cho dù cậu không đi chính viện, ở đông viện của mình, phòng bếp không có sự đồng ý của nương, cũng không dám trộm làm cho cậu ăn những thứ này.
Các loại thịt dê nướng móng heo các loại giống như này, cậu cùng đệ đệ một năm có thể ăn hai đến ba lần đã là không tệ rồi.
Mà một lần không vượt quá hai miếng.
Bà gác cửa trình bày nhanh chóng, không để cho hai huynh đệ chờ quá lâu, nhưng lại có thêm một người đi trước mặt bà.
Từ Cảnh Dung nhận ra, là tỳ nữ bên cạnh nhị thẩm, hình như là Vân Chi.
Vân Chi đến gần, đầu tiên là hành lễ với hai người, sau đó mới nói: “Thế tử, nhị công tử, mời theo nô tỳ đến đây.”
Sườn dê nướng và móng heo nướng trong viện đã làm được hơn phân nửa, mỡ xèo xèo rơi vào trong than lửa, ngọn lửa vụt lên cao, Đào Chi sợ tới mức ngửa đầu ra sau.
Dù sợ nhưng lại muốn tiến lên phía trước.
Bộ dạng kéo than lửa của nàng ấy hài đến mức Ôn Diệp cười không ngừng.
Liễu Nha và Liễu Tâm vốn thường xuyên căng thẳng, cũng thoải mái một cách khó hiểu dưới sự tương tác không ngừng nghỉ của Ôn Diệp Đào Chi.
Khoé mắt Ôn Diệp thoáng nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ, từ trên ghế nhỏ đứng lên.