Tỳ nữ trong viện thấy Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm, đều đứng dậy hành lễ với hai người.
Ôn Diệp vỗ vỗ bụi than dính trong lòng bàn tay, mặt mày hớn hở nói: “Sách ta tặng tiểu thế tử đã đọc hết rồi à?”
Từ Cảnh Dung: “…”
Nhị thẩm nhớ dai thật đấy!
Cậu thở dài nói: “Nhị thẩm sau này gọi ta là Cảnh Dung là được rồi.”
Tiểu thế tử gì gì đó, vừa nghe đã thấy không thân thiết, như vậy sao cậu có thể nhắc tới chuyện muốn ăn sườn dê nướng.
Ôn Diệp đáp: “Được, theo lời con.”
Sau đó nàng chuyển chủ đề, liếc nhìn hai huynh đệ mỗi người một cái, hỏi: “Hai người các con lại đây, không phải là tới chỗ ta học chứ?”
Nàng thực sự không có không khí để đọc sách chút nào.
Từ Cảnh Dung còn đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, Từ Cảnh Lâm liền bán đứng cậu.
“Sườn dê nướng!” Từ Cảnh Lâm gấp gáp nói: “Còn có móng heo nướng!”
Đứa nhỏ năm sáu tuổi đã sớm có thể nói chuyện rõ ràng, chỉ là lúc Từ Cảnh Lâm mở miệng, không cẩn thận rớt một giọt nước miếng, cậu nhóc căng thẳng, âm phát ra bị méo mó.
Từ Cảnh Dung thật muốn che miệng nhị đệ, đáng tiếc đã muộn.
Chuyện đã qua rồi, hình ảnh kiên định và anh hùng của cậu trước mặt nhị thẩm đã không còn nữa.
Ôn Diệp quả nhiên không khách khí, cười lớn tiếng.
Từ Cảnh Dung cố gắng duy trì gương mặt không biến sắc.
Ôn Diệp bắt đầu xoa xoa đầu đứa trẻ, nói: “Xa như vậy cũng có thể ngửi thấy sao? Ta sợ nó có cái mũi cún con?”
Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì hai người tới Tây viện, ngay cả một ma ma tỳ nữ đi bên người cũng không có, Ôn Diệp liền biết bọn trẻ là trộm tới.
Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của bọn họ mà thôi.
Cũng may nàng nướng số lượng nhiều, vì có thể để cho trong viện ấm áp hơn một chút nên nàng nướng hai mảng sườn dê cùng cả móng heo, vốn định ăn không hết thì chia cho những hạ nhân khác của Tây viện.
Nhưng cho dù cộng thêm đôi huynh đệ trước mắt này, cũng vẫn dư dả.
Chỉ là hai người ra ngoài gấp gáp, ngay cả áo choàng cũng quên mặc, Ôn Diệp bảo Vân Chi vào nhà lấy hai chiếc của nàng ra, tạm thời buộc lại cho hai huynh đệ chắn gió.
Từ Cảnh Dung mặc áo choàng trắng nõn, trong lòng còn có chút không được tự nhiên, lòng Từ Cảnh Lâm còn hơn thế, trong mắt chỉ có móng heo nướng sườn dê nướng.
Ôn Diệp còn chuẩn bị mấy món chay, đặc biệt cho người ta xâu thành xiên, không nhiều lắm, là bởi nếu ăn sườn heo sườn dê mà ngán, thì có thể ăn một xiên giải ngấy. Giờ phút này nàng thấy Từ Cảnh Lâm đã quá thèm, liên để Đào Chi giúp nàng nướng một bó cải trắng, cuối cùng bôi lên một chút nước sốt không cay, đưa cho cậu nhóc.
Để cho nhóc ấy ăn đỡ thèm trước.
Từ Cảnh Dung thấy nhị đệ có đồ ăn, cũng vội vàng cầm hai xiên rau xanh, học động tác của Đào Chị, nướng có hình có dạng.
Ôn Diệp không để Đào Chi đi giúp cậu bé, để mặc cậu làm đi làm lại, dù sao nướng khét cũng là tự cậu bé ăn.
Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm ở một số phương diện có chút tương tự, ví dụ như không thích ăn rau xanh.
Nhưng món rau nướng hôm nay họ ăn có vẻ rất ngon, không hề giống món rau xanh khó chịu mà họ nhớ trong ký ức.
Ăn hết một xiên rồi hai xiên, vẫn muốn ăn nữa.
Rất nhanh, sườn dê nướng và móng heo nướng đã sẵn sàng, có hai tiểu tử này ở đây, Liễu Nha Liễu Tâm không dám lại ở lại cùng ăn.
Ôn Diệp không có khả năng cưỡng ép thay đổi quan niệm đã hình thành mười mấy năm trong đầu các nàng, chỉ để Vân Chi gói một phần tư sườn dê và móng heo, để các nàng mang về ăn, ăn không hết cũng có thể chia cho các tỷ muội khác.
Trong viện ít người hơn, Từ Cảnh Dung sờ sờ cái bụng no nê nói: “Chờ ta vê sau làm tướng quân, cũng phải cho thủ hạ của ta được ăn những này!”
Ôn Diệp gặm móng heo Vân Chi đưa tới, không ngẩng đầu lên nói: “Vậy con còn không chăm chỉ đọc sách đi.”
Từ Cảnh Dung vung tay lên, rất có khí thế nói: “Đọc sách đều là dành cho người muốn thi Trạng Nguyên, thứ ta muốn chính là làm Đại tướng quân!”