Cảnh Phi Dung tủi thân muốn chết, đặt mông ngồi xuống cạnh gốc cây, lau nước mắt vô vọng, nghẹn ngào nói: “Đế Quân xấu quá đi, ra ngoài tĩnh tu mà cũng chẳng báo trước với ta một tiếng, chẳng nói chẳng rằng đã đi mất rồi, chỗ nào cũng chẳng tìm thấy, cũng chẳng ai biết y đi đâu.”
“Hôm nay đã là ngày thứ 57 Đế Quân biến mất rồi, nhớ y.” Cảnh Phi Dung mắt đỏ hồng ngẩng đầu lên, “Khi trước trăm năm cũng chỉ như nháy mắt, mà bây giờ một ngày thôi cũng khó khăn.”
“Y giao Khô Trạch Chi Cảnh cho ta rồi, từ khi tiếp nhận kết giới ta chưa cảm giác thấy dị trạng gì cả, sau này ép hỏi thần quan ở Khô Trạch Chi Cảnh mới biết Đế Quân ngày nào cũng xử lí hết ma quái xung quanh cho ta. Y thậm chí…còn thêm một tầng ẩn bên ngoài kết giới, âm thầm bảo vệ kết giới, phòng ngừa nó chịu tác động, để ta không phải vất vả.”
“Nhỡ đâu Đế Quân muốn tĩnh tu trăm năm ngàn năm thì sao, ta phải làm gì bây giờ…” Cảnh Phi Dung càng nói càng suy sụp, ngửa đầu khóc lớn, nước mắt không ngừng rơi, “Làm sao mà ta đợi y lâu như thế được, nếu mà thực sự như thế, ta sẽ tự đóng băng ở dưới biến, không nghĩ gì hết, không làm gì hết, bao giờ y quay về mới rã đông…”
Sở Nhạn Xuyên đau đầu xoa ấn đường, sau đó cây thần hạ một cành cây xuống, khẽ vỗ lên vai Cảnh Phi Dung.
Cảnh Phi Dung khịt mũi, sụt sà sụt sịt, hắn nhìn cây thần, thình lình nói: “Không đâu.”
“Đế Quân yêu ta như thế, y không nỡ bắt ta đợi quá lâu đâu.”
Cây thần bỗng rung lên một cái: Gì cơ?
Sở Nhạn Xuyên bắt đầu nghĩ lại, rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào mà lại khiến Ngũ điện hạ khẳng định rằng mình yêu hắn sâu đậm cơ.
Nói đến chuyện tình yêu, Cảnh Phi Dung không khóc nữa, hắn lấy tay áo lau nước mắt, bắt đầu kể chuyện cuộc sống hôn nhân tốt đẹp cho cây thần nghe: “Ngươi biết không, Đế Quân thực sự rất là đẹp, ta từng gặp qua vô số thần, vô số người, rồi ma rồi quỷ linh tinh ở Lục giới, mà chưa từng thấy ai đẹp bằng một nửa y.”
“Đế Quân cũng rất dịu dàng, lo lắng ta bị thương, cho ta đồ đằng cực kỳ quý giá nữa. Còn cùng ta chơi tết Nguyên tiêu ở nhân gian, thả hoa đăng, trên đường tới Thiên đình còn mang cho ta một túi mứt bạch đào, y biết ta thích ăn.”
“Đế Quân cũng không chê ta còn chưa hết giai đoạn miệng (nhớ cái nì hong, ở chương 7 ấy), còn cho ta bú sữa…” Mặt Cảnh Phi Dung bắt đầu đỏ lên một các đáng nghi, chủ đề dần lạc đi, “Ta muốn làm gì trên người y y cũng cho phép hết, muốn đổi tư thế gì, làm nũng với y là sẽ y đồng ý, còn lần nào cũng cho ta bắ.n vào trong…”
Sở Nhạn Xuyên bắt đầu hối hận vì đã tới đây tĩnh tu.
Cảnh Phi Dung nói mà tự xấu hổ, hắn đặt cằm lên đầu gối, có chút ngại ngùng bấu ống tay áo, bên trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp lấp lánh ánh sáng: “Miệng Đế Quân rất mềm, eo cũng mềm, mông cũng mềm, chân thì dài, trên người tùy ý cắn một miếng, nhéo một cái cũng để lại dấu. Trên miệng thì ta luôn xin lỗi Đế Quân rằng mình không nên làm dữ như thế, nhưng thực ra ta thích lắm, chỉ ước gì cả người Đế Quân đều là dấu vết của ta…”
Hắn nói mấy lời xấu hổ mà vừa tha thiết lại vừa ngây thơ, mang theo sự thẳng thắn và chân thành của thiếu niên, như muốn dụ dỗ cây thần nở hoa đào đến nơi.
“Ây da, ta nhận sai.” Cảnh Phi Dung nói rất lâu, dường như là cảm thấy xấu hổ, đột nhiên che mặt, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, cười vô cùng đắc ý, nói, “Ừ! Ta giả vờ đó!”
Sở Nhạn Xuyên cứng rồi, nắm đấm cứng rồi.
“Nhưng mà có một chỗ, ta rất nghi ngờ.” Cảnh Phi Dung hai tay chống cằm, có hơi khó hiểu, “Sao lúc ở trên giường Đế Quân cứ luôn không phát ra tiếng, không chịu kêu nhỉ?”
“Rõ ràng y kêu rất êm tai mà, nhất là lúc không nhịn được bật khóc, nhưng mà y cứ cắn môi không hé răng, họa hoằn mới kêu một tiếng, quả thực là…” Hắn quay đầu liếc nhìn cây thần một cái, kiêu ngạo nói, “Thôi, một cái cây như ngươi sao mà hiểu được.”
Sau đó hắn lại nghĩ lại: “Hắn là do ta làm chưa đủ mạnh, hoặc là Đế Quân cảm thấy không đủ sướng, lần sau…”
Sở Nhạn Xuyên thực sự không nghe nổi nữa, đưa một cành cây vắt ngang miệng Cảnh Phi Dung, ngăn hắn lại trước khi hắn kể hết chuyện giường chiếu ra ngoài.
“Hả, cây thần xấu hổ à?” Cảnh Phi Dung lấy cành cây ra khỏi miệng, mắt đỏ, mũi đỏ, tai đỏ, mặt đỏ mà vẫn còn tò mò hỏi, “Cây thần cũng nghe hiểu sao?”
“Ta chỉ nói với một cái cây là ngươi thôi, ngươi phải giữ bí mật.” Cảnh Phi Dung sờ cành cây, “Nếu như Đế Quân mà biết y sẽ không vui đâu.”
Sở Nhạn Xuyên: Cảm ơn, đang không vui rồi đây.
“Mà ta thà rằng Đế Quân nổi nóng với ta…” Cảm xúc của Cảnh Phi Dung thay đổi còn nhanh hơn trời tháng 6, mới vừa rồi còn ngại ngùng xấu hổ, bây giờ trong mắt đã bắt đầu rưng rưng, chớp mắt, nước mắt không kiềm được mà lăn xuống, hắn khóc rưng rức mà nói: “Ít nhất còn có thể nhìn thấy Đế Quân, nhưng mà bây giờ y đang ở đâu ta cũng chẳng biết…”
Sau đó hắn vừa khóc vừa ậm ờ nói gì đó, Sở Nhạn Xuyên nghe không rõ, huyệt thái dương của y đau lắm rồi.
Lần tĩnh tu này e là phải kết thúc trước thời hạn, dù sao thì bé rồng nào đó đã khóc đến nỗi bất tỉnh rồng sự rồi, rất có điệu bộ sắp khóc đổ cả Túc Lương Sơn.
7 ngày qua đi, Thiên đình thượng triều, chúng thần kéo tới Điện Lăng Tiêu. Đêm qua Cảnh Phi Dung nhận được bẩm báo, Ma giới bất chợt nổi chiến sự, hắn dẫn binh tới Nam Vực ngay trong đêm, chiến đấu suốt nửa đêm, tận sáng nay mới được nghỉ ngơi. Lúc về Thiên giới còn phải chạy tới buổi triều sớm, Cảnh Phi Dung đến cả áo giáp cũng chưa cởi, cứ vậy đi thẳng tới Điện Lăng Tiêu.
Cảnh Phi Vân và hắn song vai mà đi, thấy hắn thần sắc uể oải bèn hỏi: “Chiến sự ở Ma giới vẫn chưa xong à?”
“Xong rồi, không xong thì không về được.” Cảnh Phi Dung cúi đầu thở dài, “Tại chuyện khác cơ.”
Đế Quân của hắn vẫn chẳng có tin tức gì, lo chết mất.
Ánh nắng sáng sớm chiếu lên gò mà khôi ngô của Cảnh Phi Dung, nhưng chẳng soi ra được tí sức sống nào, mà ngược lại còn càng hiện rõ sự ưu sầu u ám của hắn, giống như một đóa hoa héo úa. Cảnh Phi Vân đang định hỏi xem rốt cuộc là ngũ đệ nhà mình gặp phải nhân sinh khổ ải gì mà dạo này lại uể oải như thế, thì lại chợt nghe thấy chúng thần xung quanh bắt đầu bàn tán.
“Ấy ấy?”
“Đó là…”
“Không nhìn nhầm chứ, dự triều sớm vạn năm nay, đây là lần đầu tiên thấy Đế Quân tham dự…”
Vừa nghe thấy 2 chữ “Đế Quân”, đóa hoa héo úa nào đó thình lình hồi xuân, Cảnh Phi Dung quay phắt đầu lại, ánh mắt xuyên qua chúng thần đông đúc như nước chảy, nhìn thấy vị thần tôn đang đứng dưới nắng sớm rực rỡ, bạch y như tuyết, tóc xanh như thác.
Sở Nhạn Xuyên đang đứng cách mấy trượng, kéo ống tay áo rộng, vẻ mặt bình tĩnh đối mặt với hắn.
“Đế Quân…”
Lời còn chưa dứt, Cảnh Phi Dung đã cất bước chạy tới, cơn gió thổi qua tay áo của chúng thần, như bồ câu trắng vỗ cánh lướt qua.
Hắn chạy như bay tới trước mặt Đế Quân, trước ánh mắt của mọi người, hắn trực tiếp đưa tay ôm bổng y lên xoay mấy vòng, vạt áo Sở Nhạn Xuyên tung bay, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
“Đế Quân!” Cảnh Phi Dung nhắm mắt ngửi mùi hương thanh lãnh trên người Sở Nhạn Xuyên, vài sợi tóc của Đế Quân vương bên sườn mặt hắn, man mát mềm mại, tim hắn đập thình thịch, cảm giác hưng phấn tràn đầy, vui đến mức sắp biến ra đuôi rồng đến nơi rồi.
Lúc ấy, cuối cùng Cảnh Phi Vân cũng biết ngũ đệ của hắn sầu não điều gì rồi.
Cảnh Phi Dung: Quả nhiên là Đế Quân yêu ta! Thực sự không nỡ bắt ta đợi quá lâu!