Mấy chương cuối chương nào cũng dài khiếp…
Lưu ý! Chuẩn bị khăn giấy, chúng ta sẽ khóc vì cười quá nhiều =))))))
Lúc Vũ Lâm Vân tới thư phòng, Cảnh Phi Dung đã khóc không ra hình người nữa, một là vì quá sung sướng, hai là do tủi thân và suy sụp, hắn đợi lâu như thế, cuối cùng Đế Quân cũng sống lại rồi, thật là tốt, nhưng Đế Quân lại quên mất hắn, thế thì tốt kiểu gì nữa?
Sở Nhạn Xuyên ngồi trên trường kỷ, Cảnh Phi Dung ngồi liệt bên chân y, bò trên đầu gối y khóc rấm rứt. Đám người Cảnh Phi Trạch cũng chẳng khuyên, ngũ đệ phải chịu đựng quá lâu rồi, cứ để cho đệ ấy một lần trút hết ra là tốt nhất, vả lại, cái chuyện kiểu như người vợ ngày nhớ đêm mong lại quên tiệt mình đi…quả thực là vô cùng tổn thương.
“Nhạn Xuyên.” Gần 8000 năm không gặp, Vũ Lâm Vân nhìn Sở Nhạn Xuyên, dù biết y đã mất hết kí ức, nhưng vẫn kiềm lòng không đặng mà hỏi, “Còn nhớ ta không?”
Sở Nhạn Xuyên lắc đầu, ngừng một chút, rồi bảo: “Nhưng cảm thấy ngươi cực kì quen thuộc.”
“Oa——!” Cảnh Phi Dung càng khóc to hơn, Đế Quân có ấn tượng với phụ tôn, vậy mà không nhớ mình một chút xíu nào hết, thật là khiến lòng người khổ sở hết sức!
Sở Nhạn Xuyên vừa mới sống lại, nguyên thần và hồn phách vẫn chưa ổn định, Cảnh Phi Trạch sắp xếp phòng cho y nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trước. Cảnh Phi Dung và Vũ Lâm Vân đứng ở hành lang bên ngoài phòng, Cảnh Phi Dung đau lòng quá độ, thút thít không ngừng, khóc phát nấc cả lên, vừa lau nước mắt vừa không kìm lòng được ngó vào trong phòng, chỉ sợ Đế Quân của hắn lại chạy mất.
Vũ Lâm Vân vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, đừng để Nhạn Xuyên nghĩ rằng con chỉ biết khóc.”
Cảnh Phi Dung hu hu nói: “Người ta chỉ biết khóc thôi đấy…”
Vũ Lâm Vân nhìn hắn, cười bảo: “Sau này con tính thế nào?”
“Mấy hôm nữa, con dẫn Đế Quân về Quân Tử Sơn…” Cảnh Phi Dung nức nở nói, “Nơi đó vốn là chỗ ở của y, con với y cùng nhau sống ở đó, không đi đâu hết.”
“Ừ, Nhạn Xuyên vừa tỉnh, lại chẳng nhớ gì hết, con cũng nên ở bên bầu bạn với y.”
“Phụ tôn…” Cảnh Phi Dung lau nước mắt, ráng để mình không nức nở nữa, giọng khàn khàn hỏi, “Đế Quân hồi sinh thế nào vậy ạ?”
Vũ Lâm Vân kể thật mọi chuyện cho hắn, Cảnh Phi Dung nghe xong, im lặng hồi lâu, rồi nói: “Phụ tôn, cảm ơn người.”
“Đi cảm ơn Thiên Đế đi.” Vũ Lâm Vân cười, “Những chuyện trước kia, ta đã không còn nhớ nữa, vậy cứ để nó qua đi, nhưng Nhạn Xuyên có thể sống lại, quả thực là công lao của Thiên Đế.”
Không chỉ phải cảm ơn, Vũ Lâm Vân còn muốn hỏi Thiên Đế, gả bạn thân nhất của y cho con trai út của y, rốt cuộc chuyện này là cớ làm sao.
“Vậy, phụ tôn…người có muốn làm hoà với phụ vương không?”
Vũ Lâm Vân nhàn nhạt nói: “Dù sao ta cũng đã quên hết, giữa chúng ta coi như không còn quan hệ gì, không nhất thiết phải dính dáng tới nhau.”
Cảnh Phi Dung gật đầu: “Vâng, phụ tôn muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”
“Ta muốn dẫn Nhạn Xuyên đi, để một mình ta chăm sóc y.” Vũ Lâm Vân nói.
Cảnh Phi Dung lập tức rơi nước mũi thất thanh hét to: “Không được!”
Thật vất vả đợi tới lúc trời sáng, Cảnh Phi Dung cẩn thận gõ cửa, hỏi: “Đế Quân, ngươi dậy chưa?”
“Ừm.”
“Ta vào được không?”
“Ừm.”
Cảnh Phi Dung mở cửa bước vào, cửa sổ cạnh giường đang mở toang, gió sớm thổi màn che tung bay, Cảnh Phi Dung vội chạy tới đóng cửa sổ lại, nói: “Lạnh lắm đấy, sẽ bị cảm lạnh mất.”
Sở Nhạn Xuyên ôm chăn ngồi trên giường, vẫn chưa thay quần áo, thẳng tắp nhìn Cảnh Phi Dung. Cảnh Phi Dung dùng hết can đảm nhìn vào mắt y——vừa nhìn đã lại muốn khóc. Hắn tới bên giường, từ từ ngồi xuống, hỏi: “Đế Quân, có chỗ nào khó chịu không?”
Đế Quân lắc đầu, vẫn nhìn hắn.
Cảnh Phi Dung mắc cỡ cực kì, sáp lại gần một chút, hỏi: “Đế Quân, ngươi có nhớ ra ta chút nào chưa?”
Đế Quân lại lắc đầu.
Cảnh Phi Dung lại hỏi: “Đế Quân, ta có thể ôm ngươi không?”
Lần này Đế Quân hơi do dự, sau đó gật đầu.
Cảnh Phi Dung đưa tay ra, chầm chậm ôm lấy Sở Nhạn Xuyên, từng chút từng chút ôm chặt y vào lòng. Hắn nhớ nhung người này, nhớ thân thể của y, nhớ mùi hương của y, quá lâu rồi…Mũi Cảnh Phi Dung chua xót, nước mắt lại tuôn ra, hắn nói: “Đế Quân, ngươi xoa đầu ta đi, ta nhớ ngươi lắm.”
Mấy năm nay, lần nào mơ thấy ngươi, ngươi cũng xoa đầu ta, bây giờ xoa thêm chút nữa đi.
Sở Nhạn Xuyên không nói gì, tay nhẹ nhàng xoa đầu Cảnh Phi Dung, sau đó hỏi: “Tại sao lại nhớ ta? Ngươi là con trai ta sao?”
Cảnh Phi Dung ngẩng đầu lên, nước mắt treo đầy cằm: “…”
Sở Nhạn Xuyên nhìn hắn, như muốn tìm kiếm hình bóng của bản thân trên mặt hắn, cân nhắc một chút rồi mới hỏi: “Chẳng lẽ là, cháu trai?”
“Là…” Cảnh Phi Dung nín thật lâu, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, hắn nói, “Ta là phu quân của ngươi!”
Sở Nhạn Xuyên hơi kinh ngạc: “Hợp lý sao?”
“Sao lại không hợp lý chứ!” Thân phận phối ngẫu hợp pháp bị nghi ngờ, Cảnh Phi Dung rất là kích động, “Sao Đế Quân có thể không tin cơ chứ!”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Sở Nhạn Xuyên hỏi hắn.
Cảnh Phi Dung mờ mịt: “Sắp 8000 rồi…”
“Thế còn ta?”
Cảnh Phi Dung mờ mịt: “Mấy chục ngàn tuổi…”
Sở Nhạn Xuyên lại im lặng, nhìn hắn, trên mặt viết rõ “ngươi xem, chênh lệch tuổi tác như thế, ngươi bảo ngươi là phu quân của ta, ai mà tin”.
“Đừng chỉ nhìn vào tuổi tác!” Cảnh Phi Dung cuống lên, nói, “Hôn thư của chúng ta vẫn ở Thiên đình, trên đó có viết rõ ràng! Lúc ấy Đế Quân nguyên thần bất ổn, ta còn truyền long linh cho ngươi mà. Chúng ta còn cùng nhau tới nhân gian thả hoa đăng, chơi Tết Nguyên tiêu, Đế Quân biết ta thích ăn mứt bạch đào, còn thường mang cho ta…Đèn hoa với cả túi mứt vẫn còn để trong thư phòng của đại ca, ta đi lấy cho ngươi xem…”
Hắn nói xong định đứng dậy đi ngay, Sở Nhạn Xuyên lại kéo tay hắn: “Được rồi, ta tin.” Ngữ khí của y chẳng khác gì đang dỗ con nít, Cảnh Phi Dung đỏ mắt nhìn y.
“Ngươi giận rồi.” Sở Nhạn Xuyên nói.
“Không có.” Cảnh Phi Dung lại ôm lấy y, hậm hực nói, “Sao ta nỡ.”
Chỉ là có chút tiếc nuối, ngươi quên hết cả rồi, không biết ta thích ngươi nhiều thế nào.
Ôm người trong lòng, Cảnh Phi Dung ngửi mùi hương mát lạnh trên người Sở Nhạn Xuyên, hơi chộn rộn, hắn rầm rì cọ tới cọ lui bên cổ Đế Quân, tiến lên một chút, hôn lên hàm dưới của y, hôn lên mặt y, Sở Nhạn Xuyên không hề phản kháng, chỉ nhìn hắn. Chú rồng nào đó được nước lấn tới, bắt đầu hôn lên khoé miệng Đế Quân, liếm lên môi Đế Quân, rồi lại cắn một cái, đang định dụ Đế Quân hé miệng thì đột nhiên có người gõ cửa: “Đế Quân, người dậy chưa?”
Cảnh Phi Dung đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng nhìn Sở Nhạn Xuyên, Sở Nhạn Xuyên nói: “Đã dậy, mời vào.”
Một đoàn người bước vào, lần lượt là phụ tôn của Cảnh Phi Dung, rồi đến 4 vị ca ca tỷ tỷ của hắn.
“Ta còn đang thắc mắc mới sáng sớm mà sao đã chẳng thấy Phi Dung đâu.” Cảnh Phi Trạch cười nói, “Thì ra là đang ở chỗ Đế Quân.”
Cảnh Phi Yên thuận miệng hỏi: “Mới sáng sớm đã tới quấy rầy Đế Quân, đệ làm gì thế hả?”
Sở Nhạn Xuyên bình tĩnh nói: “Hắn vừa hôn ta.”
Mọi người: “…”
Mặt Cảnh Phi Dung đỏ như nhỏ máu, vội vàng đứng dậy, lảo đà lảo đảo chạy ra ngoài.
Ông trời ơi! Chỉ hôn vợ một cái thôi mà! Sao lại muốn đội quần thế này!
Mấy ngày ở cùng Đế Quân trên Đoan Di Sơn, cây núi hoa rừng ngắm hết cả rồi, sông dưới chân núi cũng thăm rồi, món ngon nhân gian cũng ăn rồi, người nên quen thuộc cũng đã quen rồi, Cảnh Phi Dung dỗ ngon dỗ ngọt đòi Đế Quân về Quân Tử Sơn với hắn, sống thế giới 2 người ngọt ngào.
“Đó chính là nhà ban đầu của Đế Quân.” Cảnh Phi Dung nghiêm túc nói.
“Nhà ban đầu?” Sở Nhạn Xuyên hơi cau mày, “Thế nhà sau này thì sao?”
“Nhà sau này, đương nhiên là ở tẩm điện của ta rồi!” Cảnh Phi Dung trâng tráo.
2 người cùng nhau về Quân Tử Sơn, mới chưa được bao lâu, Cảnh Phi Dung đột nhiên nhớ ra hoa đăng và túi mứt bạch đào vẫn còn ở Đoan Di Sơn, bèn quay lại lấy, trước khi đi còn cẩn thận căn dặn thị thần dẫn Đế Quân đi làm quen điện Quân Tử. Lúc hắn rời đi, Sở Nhạn Xuyên cứ nhìn theo bóng lưng hắn mãi, Cảnh Phi Dung chạy đến cổng điện thì lại quay người, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Sở Nhạn Xuyên, thế là vẫy tay với y, nói: “Đế Quân, ta ra ngoài một lát, sẽ về ngay!”
Sở Nhạn Xuyên gật đầu.
Thị thần dẫn y đi làm quen các điện: “Đế Quân, kia là tẩm điện.”
Sở Nhạn Xuyên: “Ồ, được.”
Thị thần: “Đế Quân, đây là đại điện.”
Sở Nhạn Xuyên: “Ồ, ra vậy.”
Thị thần: “Đế Quân, đây là thư phòng.”
Sở Nhạn Xuyên: “Ồ, đã biết.”
Cuối cùng, Sở Nhạn Xuyên hỏi: “Ngũ điện hạ đi đâu rồi?”
Thị thần: “Ngũ điện hạ quay lại Tiên giới lấy ít đồ đạc, hẳn là sắp về rồi, Đế Quân có việc gì sao?”
Sở Nhạn Xuyên khẽ thở dài, nói: “Không có gì, chỉ là nhớ hắn thôi.”
Cảnh Phi Dung đang cầm mứt bạch đào và hoa đăng bước vào thư phòng: “???!!!”
Buổi chiều, Cảnh Phi Dung nắm tay Sở Nhạn Xuyên cùng nhau lên ngọn núi cao nhất Quân Tử Sơn ngắm hoàng hôn. Núi rừng tĩnh mịch, nước suối róc rách, 2 người lặng im bước đi rất lâu, cuối cùng Cảnh Phi Dung không nhịn được nữa, đỏ mặt nói: “Đế Quân, sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?”
Từ sau khi sống lại, Sở Nhạn Xuyên rất thích nhìn chằm chằm hắn, không che giấu chút nào, Cảnh Phi Dung bị Đế Quân nhìn đến mức phát ngượng.
“Ngũ điện hạ rất đẹp.” Sở Nhạn Xuyên đáp.
Cảnh Phi Dung nghe xong hì hì cười ngây ngô, xấu hổ, nhưng lại có chút đắc ý.
Tới sườn núi, ánh sáng rực rỡ, gió chiều lồng lộng, Cảnh Phi Dung cẩn thận ôm lấy Sở Nhạn Xuyên, khép vạt áo cho y, chỉ sợ y bị cảm lạnh. Sở Nhạn Xuyên nhìn hắn, lại kéo vạt áo ra, còn mở rộng hơn lúc chưa khép, để lộ ra nửa đoạn xương quai xanh.
“?” Cảnh Phi Dung vội vàng khép lại áo cho Đế Quân, “Đừng để trúng gió, đừng để trúng gió, sẽ ảnh hưởng việc hồi phục nguyên thần.”
Sở Nhạn Xuyên không làm gì nữa, lại nhìn chằm chằm Cảnh Phi Dung, Cảnh Phi Dung bị y nhìn phát ngượng, ánh mắt tránh né, mất tự nhiên nói: “Đế Quân, ta đẹp đến thế sao…”
“Ừm.” Sở Nhạn Xuyên gật đầu, vòng tay ôm cổ Cảnh Phi Dung, không hề báo trước, ngẩng đầu hôn hắn.
Cảnh Phi Dung loạng choạng, suýt hụt chân ngã xuống sườn núi, sau khi phản ứng kịp vội vàng níu lấy eo Sở Nhạn Xuyên. 2 người môi kề môi một hồi, Cảnh Phi Dung thăm dò dùng đầu lưỡi khẽ liếm, Đế Quân thuận theo hơi hé miệng, tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Cảnh Phi Dung. Gió mang theo hương hoa, Cảnh Phi Dung nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên má, man mát.
Sở Nhạn Xuyên chạm vào nước mắt trên mặt Cảnh Phi Dung, hỏi hắn: “Sao điện hạ lại khóc?”
Cảnh Phi Dung lắc đầu, vùi mặt vào vai y, nghẹn ngào nói: “Chỉ là ta vui quá thôi, Đế Quân, ta vui lắm.”
“Vui thì ngươi chọc ta hả?” Sở Nhạn Xuyên hỏi hắn. (Không phải chọc ghẹo, mà là “chọc” ấy =))))
“…” Cảnh Phi Dung bối rối lùi 1 bước, mặt đỏ bừng, chống chế: “Tuổi trẻ thì phải thế chứ.”
Hơn 400 năm không gặp Đế Quân, Ngũ điện hạ trẻ tuổi sung mãn, cứng một tí thì sao? Không cứng mới là có vấn đề!
Ai ngờ Sở Nhạn Xuyên lại tiến lại gần hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao điện hạ cứ trốn ta? Không phải ngươi là phu quân của ta sao?”
Kể từ ngày hôn Đế Quân xong bị chính Đế Quân vạch trần trước mặt mọi người, Cảnh Phi Dung đã có bóng ma tâm lí, không dám tùy tiện hôn nữa, chỉ thừa dịp Đế Quân ngủ hôn trộm 1 cái——nhưng như thế cũng vui lắm rồi, chỉ cần được nhìn thấy Đế Quân là hạnh phúc rồi.
“Không có trốn mà, chỉ là Đế Quân mất hết trí nhớ, ta sợ ngươi nghĩ ta mạo phạm.” Cảnh Phi Dung tủi thân nói.
Sở Nhạn Xuyên: “Không đâu, bị phu quân mạo phạm không gọi là mạo phạm.”
Cảnh Phi Dung ngây người, yết hầu khẽ động, thấp giọng hỏi: “Vậy gọi là gì?”
Sở Nhạn Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Gọi là tình thú.”
Y vừa dứt lời, lập tức bị Cảnh Phi Dung kéo vào trong rừng một cách đầy “tình thú”, bị đè dưới gốc cây một cách đầy “tình thú”, bị chặn miệng hôn đến mức đôi mắt phiến hồng một cách đầy “tình thú”. Tay Cảnh Phi Dung mò vào tay áo Sở Nhạn Xuyên, vuốt ve làn da mềm mại mạn trong cánh tay y, Sở Nhạn Xuyên hô hấp khó khăn ngửa đầu lên, Cảnh Phi Dung lập tức hôn cắn cổ y, cắn ra đầy dấu vết loang lổ. Bụng dưới 2 người dán vào nhau, Cảnh Phi Dung đầu óc lùng bùng nhưng vẫn còn gắng gượng suy xét: Dã chiến được không? Thế này liệu có sao không? Trong rừng lạnh lắm, Đế Quân có bị cảm lạnh không? Lỡ bị đá cộm thì phải làm sao…
Tuy nhiên, mấy suy nghĩ ấy nhanh chóng bay lên 9 tầng mây, Cảnh Phi Dung vuốt ve eo Đế Quân, bắt đầu nghĩ lát nữa dùng tư thế gì nhỉ?
“Điện hạ…” Sở Nhạn Xuyên phát ra âm thanh yếu ớt.
“Hửm?” Cảnh Phi Dung đang cắn xương quai xanh của Đế Quân, tranh thủ ậm ờ đáp 1 tiếng.
“Nguyên thần…” Giọng nói của Sở Nhạn Xuyên nhẹ như sắp bay mất, “Nguyên thần, không chịu được nữa…”
Cảnh Phi Dung lập tức ngẩng đầu, một tay đỡ eo Sở Nhạn Xuyên, tay kia thì kiểm tra mạch của y, cũng may, chỉ là nguyên thần hơi yếu, hồn phách vẫn vững vàng. Hắn hít vào một hơi, áp trán lên vai Sở Nhạn Xuyên, cực kì đau lòng——nguyên thần của Đế Quân bây giờ thế mà yếu ớt đến mức hôn mạnh một chút cũng chịu không nổi.
“Chúng ta quay về thôi.” Cảnh Phi Dung ôm y, “Quay về nghỉ ngơi thật tốt, ta truyền một ít linh lực cho Đế Quân.”
Sở Nhạn Xuyên lại hỏi: “Long linh thì sao?”
Cảnh Phi Dung: “Hở?”
“Lúc trước ngươi nói với ta, nguyên thần của ta bất ổn, ngươi đã truyền long linh cho ta, bây giờ không được nữa sao?”
“Không được!” Cảnh Phi Dung nghĩ bụng, Đế Quân ngươi bây giờ hôn một cái cũng suýt ngất xỉu, nếu mà truyền long linh thật, sợ là ngươi không xuống nổi giường mất, sao ta sống nổi? Hắn liều mạng lắc đầu, “Cái đó không được, Đế Quân cứ tĩnh dưỡng trước đã, long linh để sau rồi nói.”
“Dùng miệng thì sao?” Sở Nhạn Xuyên hỏi hắn.
Cảnh Phi Dung ngơ luôn, sau đó hắn cũng động lòng——quả thực là một cách đơn giản mà lại không tốn sức, hiện giờ cũng chỉ đành như thế.
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đã bị đề nghị này mê hoặc.
“Làm vậy có được không…” Cảnh Phi Dung thẹn thùng, cứ như con gái mới lớn chưa trải sự đời.
Sở Nhạn Xuyên không nói gì, ngẩng đầu hôn một cái lên môi Cảnh Phi Dung, sau đó không chút do dự quỳ xuống. Thực ra y cũng không thực sự cần long linh gì đó, nguyên thần tuy yếu, nhưng có Cảnh Phi Dung bên cạnh, đương nhiên không có gì đáng ngại——Chỉ là Đế Quân lo Ngũ điện hạ cứng khó chịu, nghe nói đã hơn 400 năm hắn không được gặp mình, đối với loài rồng mà nói, điều ấy thực sự quá giàu vò, cả về tâm lí lẫn sinh lí.
Lúc lên núi là Cảnh Phi Dung dắt tay Sở Nhạn Xuyên, xuống núi thì đổi thành Đế Quân dắt hắn xuống. Cảnh Phi Dung 2 mắt đỏ hoe, mặt cũng đỏ, áo quần lộn xộn, tóc tai bù xù, cả rồng* thần hồn điên đảo, thi thoảng lại khúc khích cười ngây ngô.
*người thì nói “cả người”, em Dung là rồng thì gọi là “cả rồng” =))))
Hắn cứ ngơ ngác nhìn sườn mặt Sở Nhạn Xuyên, nhìn hàng mi dài của y, nhìn sống mũi cao thẳng của y, nhìn miệng y——à, miệng này, môi này, lưỡi này, hồi nãy Đế Quân đã dùng chính những thứ ấy, “ép” mình giao long linh ra, làm rồng ta xấu hổ chếc đi được.
Buổi tối đi ngủ, Cảnh Phi Dung vui mừng khấp khởi ngủ chung giường với Đế Quân, 2 người nói chuyện một hồi, Cảnh Phi Dung đột nhiên nhớ ra núm cao su của mình vẫn còn để Đoan Di Sơn. Hắn không muốn để Đế Quân lại phát hiện ra giai đoạn miệng đáng xấu hổ của mình, thế là hắn nhịn, cứ nhịn cứ nhịn rồi ngủ lúc nào không hay, nhưng lại manh mối lại lộ ra giữa cơn mộng mị——hắn không ngừng chép miệng, cực kì muốn cắn gì đó trong miệng, tự ngậm ngón tay mình một hồi, vẫn cảm thấy không đủ, thế là lại nhả ra, rầm rì tủi thân.
Sở Nhạn Xuyên bị làm ồn tỉnh giấc, nhìn chằm chằm Cảnh Phi Dung một hồi, rồi nhét ngón tay vào miệng hắn. Cảnh Phi Dung ngậm lấy, mút thử, lại mút thêm mấy cái, không được, vẫn chưa đủ mềm, không muốn cái này. Hắn quay đầu nhả ngón tay Sở Nhạn Xuyên ra, khó chịu quá, miệng méo xệch như sắp khóc tới nơi, Sở Nhạn Xuyên vội vàng gọi hắn dậy: “Điện hạ.”
“Hửm…?” Cảnh Phi Dung mông lung mở mắt, tưởng Sở Nhạn Xuyên bị làm sao, lập tức ngồi dậy, bên miệng còn vương nước miếng, hỏi, “Đế Quân khó chịu chỗ nào?”
Sở Nhạn Xuyên lắc đầu, kéo hắn nằm lại xuống giường, mặt đối mặt với hắn, hỏi: “Điện hạ đang tìm thứ gì ăn à?”
Vẫn bị phát hiện, giai đoạn miệng đáng ghét này! Cảnh Phi Dung rầu rĩ ậm ờ nói: “Muốn núm giả…”
Sở Nhạn Xuyên lau nước miếng bên khoé miệng cho hắn, hỏi: “Giai đoạn miệng của điện hạ vẫn chưa hết sao?”
“Ừm.” Cảnh Phi Dung gật đầu, “Tại vì vừa ra đời không bao lâu, đã…không còn sữa để ăn nữa.”
“À, phải rồi, Lâm Vân đã nói với ta, y cũng mới hồi sinh từ 10 năm trước.” Sở Nhạn Xuyên lại hỏi, “Trừ núm giả ra, có thứ gì thay được không?”
Ánh trăng tràn qua cửa sổ, màn giường khẽ đung đưa, Cảnh Phi Dung nhìn mặt y chăm chú, đáp: “Lúc trước Đế Quân cũng cho ta ăn sữa.”
Tuy là lúc làm thì vẫn được ăn, nhưng ngậm đi ngủ thì chưa từng xảy ra, thừa cơ Đế Quân mất trí nhớ, chi bằng dụ y thử xem sao!
Sở Nhạn Xuyên lại tin thật không nghi ngờ gì, y gật đầu, cởi lí y, để lộ bờ ngực trần, ngước mắt hỏi: “Bây giờ điện hạ có muốn ăn không?”
Cảnh Phi Dung liếm môi, vòng tay ôm eo Sở Nhạn Xuyên, sáp lại gần, cúi đầu xuống, khàn giọng đáp: “Muốn.”
Cái núm giả kia cứ để ở Đoan Di Sơn đi, hẳn là sau này không cần dùng đến nữa.
đứa dịch: hẹn mn đúng 11h30 ngày mai, nhớ phải đúng giờ đấy nhé!