Cuối cùng cũng chống đỡ được đến ngày thứ mười, trong lúc đối đầu với quân địch, cuối cùng ta vẫn không may bị trúng một đao, Mãn Trụ cõng ta trên lưng, các huynh đệ vây xung quanh bảo vệ, quyết đánh một trận liều chết.
Ý thức của ta đã dần trở nên mơ hồ, ta thầm nghĩ, ta sợ mình sẽ không gặp lại Đồng Nhi nữa, cô nương của ta, là nàng đã dạy ta dũng cảm, nàng nhìn xem, ta thật sự rất dũng cảm đó. Dù rằng không bảo vệ được thành, nhưng cũng giữ thành được mười ngày, nàng đừng cười nhạo ta là người hèn nhát nhé.
Đợi đến lúc ta tỉnh lại, cha mẹ và Nguyệt Nhi đều vây quanh ở trước giường.
Thì ra vào thời khắc bước ngoặt, ông ngoại đã đuổi kịp đến, g.i.ế.c sạch toàn bộ quân địch, cứu ta và Mãn Trụ về.
Nhưng Đồng Nhi đi đâu rồi thế, lúc còn mê man, rõ ràng ta nghe thấy giọng nói của nàng, nàng thủ thỉ:
“Nếu như đã dám lên trận g.i.ế.c địch, chẳng lẽ không dám giành lấy mạng sống với Diêm Vương sao, mau giành lấy mạng sống trở về đây, thế mới là người có bản lĩnh!”
Những ngày tháng dưỡng thương ở nhà rất vui, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Đồng Nhi, nhưng lúc nàng thấy ta vẫn rất câu nệ, lúc nào cũng khách sáo gọi ta là thiếu gia.
Ta thầm nghĩ, có lẽ là nữ tử hay thẹn thùng, sau này ở cùng nhau nhiều hơn chắc sẽ tốt hơn.
Lúc Mãn Trụ và Nguyệt Nhi thành thân, ta vẫn còn ngồi trên xe lăn chưa đứng dậy nổi.
Ta thầm nghĩ trái tim ta đã xác định rõ ràng, dù sao Đồng Nhi cũng là người ta nghĩ đến nhiều nhất lúc trên chiến trường, sự dũng cảm và kiên trì của nàng giống như một lá cờ luôn dẫn lối ta tiến về phía trước.
Vì thế ta không nhịn được nữa bèn tính toán trong lòng, chờ đến khi sức khỏe tốt hơn sẽ nhờ mẹ đi cầu hôn với mẹ của Đồng Nhi, dù sao bà cũng từng cầu hoa cho Nguyệt Nhi một lần rồi, có làm lần nữa cũng chẳng sao.
Sau một trận đánh bình định được giang sơn, Bát vương gia đã đăng cơ tại kinh thành, triệu tập chúng ta tiến kinh phong thưởng, ta thầm nghĩ, nếu như có thể được phong làm tướng quân rồi lại về nhà cầu hôn, có lẽ Đồng Nhi sẽ càng vui hơn chứ?
Trên điện Kim Loan, tân hoàng chỉ dụ phong ta làm Hoài Viễn tướng quân, phong Mãn Trụ làm Võ Uy tướng quân, mọi người đều rất vui mừng, vội tạ ơn chuẩn bị trở lại dịch quán. Nhưng còn chưa kịp thư thái, thái giám lại mang đến tin tức Thánh thượng tứ hôn, muốn ta thành thân với tiểu thư nhà Định Quốc Công.
Tin này thật sự như sấm đánh tới trên đỉnh đầu, dù chuyện hôn sự của ta và Đồng Nhi vẫn chưa nói ra, nhưng cha mẹ và ta đã hiểu ngầm từ trước, trước đó không đề cập tới là vì lo lắng chiến tranh loạn lạc, sau này không nhắc là vì muốn đợi ta dưỡng thương khỏi hẳn, nhưng bây giờ đột nhiên được tứ hôn, đây thực sự là một quả tạ từ trên trời rơi xuống khiến cả nhà ta trở tay không kịp.
Haiz, sớm biết như vậy, ta không nên sợ bóng sợ gió, sớm tổ chức thì tốt rồi.
Ông ngoại phỏng đoán, phủ Định Quốc Công là thế gia trăm năm, tân hoàng đưa ra quyết định này e rằng là vì để quý tộc cũ và mới liên hôn, cùng chung ý chí bảo vệ giang sơn của ngài.
Bàn tới bàn lui cũng không bàn ra được một kết quả vừa ý, dù ta và Mãn Trụ được phong làm tướng quân, nhưng trong mắt tân hoàng vẫn chỉ giống như loài kiến nhỏ, tiện tay có thể bóp c hết.
Một tháng tiếp theo đó, trong kinh thành quả nhiên rồng bay phượng múa, cưỡi ngựa xem hoa, công thần phụ tá chúc mừng lẫn nhau, hồng trần tiêu sáimsôi nổi lạ thường.
Chỉ có ta là không vui nổi, ta vẫn luôn nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể bỏ được tứ hôn kia, ông ngoại nhìn ra được nỗi lòng ta, thấy vẻ mặt đáng thương của ta, ông vỗ vai an ủi:
“Cứ xem Đồng Nhi như muội muội của con.”
Muội muội sao? Ta cũng không thiếu muội muội, ta đã có Nguyệt Nhi làm muội muội ra, cần nhiều muội muội hơn để làm gì chứ?
Tuy ta chưa từng gặp nhiều nữ tử, nhưng Đồng Nhi khác với những người khác, nàng có nụ cười hiền dịu, bàn tay mảnh khảnh, đôi má lúm đồng tiền đã khắc sâu vào trong lòng ta, vào mỗi đêm đông lạnh giá hình bóng ấy đã sưởi ấm trái tim ta.
Không, ta nhất định có thể nghĩ ra cách, không thể bỏ lỡ một cô nương tốt như vậy!
Một cô nương kiên trì cứng cỏi như nàng, rời xa ta có lẽ cũng có thể sống rất tốt, nhưng nếu ta rời xa nàng thì ngược lại.
Do đó, ta lấy lại tinh thần, tranh thủ hết mọi khả năng có thể ở lại trong kinh thành, hy vọng có thể tìm được cơ hội thoát thân từ bên trong.