*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc đang nói chuyện với Phó Cầm Duy, nhìn thấy chị dâu hàng xóm chạy tới nói: “Tiểu Ngọc, cha em đánh nhau với Lâm Mạnh rồi! Tên khốn đó còn rêu rao nói sẽ kết hôn với em. Chị chạy về trước, em phải cẩn thận một chút.”
Mẹ Lục nghe vậy, sợ tới mức nói năng cũng không lưu loát: “Không xảy ra chuyện chứ!”
Lục Ngọc đè nén lửa giận đang cuộn lên, cô vừa muốn đi, bị Phó Cầm Duy gọi lại: “Tôi đi xem thử, em ở nhà.”
Lục Ngọc nhíu mày nói: “Anh ta là nhắm vào tôi, không cần anh, để tôi!”
Phó Cầm Duy sững người, không ngờ cô trông vừa xinh đẹp vừa ngoan như vậy, nhưng tính cách lại có một loại sức sống dã tính hừng hực.
Lục Ngọc kéo mẹ Lục đi cùng, lúc Lục Đại Niên đánh nhau với Lâm Mạnh, những chú bác làm việc trong ruộng đó đều tới giúp. Loại người như Lâm Mạnh nhát gan sợ chuyện nhất, lần duy nhất thành công quật ngã Lục Đại Niên là do anh ta đánh lén.
Nhìn thấy nhiều nông dân muốn đánh anh ta như vậy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Người trong thôn coi thường anh ta, thấy anh ta chạy nhanh, đuổi cũng không đuổi kịp. Tiện tay nhặt gạch đá từ trong ruộng đứng từ xa ném, lần lượt đập vào lưng anh ta, Lâm Mạnh đau tới nhe răng trợn mắt chạy.
Khi Lục Ngọc tới, đã không nhìn thấy người nữa.
Mẹ Lục vội vàng kiểm tra Lục Đại Niên, thấy toàn thân ông dơ bẩn sau khi bị Lâm Mạnh kéo lăn vài vòng trong ruộng, không bị thương nghiêm trọng gì, chỉ là bị lời nói khốn nạn của Lâm Mạnh chọc tức mà thôi!
“Cái tên khốn kiếp đó.” Lục Đại Niên hung hăng nói.
Mẹ Lục cũng hơi giận, trên đời này không còn vương pháp nữa rồi.
“Tôi đi tìm trưởng thôn.” Người xung quanh tự xung phong nói.
Trước đây, mọi người không phát hiện Lục Ngọc xinh đẹp như vậy là vì cô rất ít khi ra ngoài, không ngờ nhà họ Lục lại giấu một mỹ nhân.
Người có mặt ở đây đều là đàn ông, dĩ nhiên hiểu cái tên bại hoại Lâm Mạnh đó muốn làm gì. Lục Ngọc nói: “Cha, cha xin nghỉ trước đi.”
Lục Đại Niên vẫn gắng gượng nói: “Không sao.”
Nhưng mẹ Lục ở bên cạnh lại tinh mắt phát hiện trên cánh tay của ông có vết máu. Người xung quanh vội vàng nói: “Anh về nhà băng bó trước đi!”
Lúc này Lục Đại Niên mới theo họ về.
Lục Ngọc về nhà liền viết một bức thư tố cáo, trước khi xuyên sách, cô từng đọc qua tình tiết trước đó, biết Lâm Mạnh dựa vào thủ đoạn gì kiếm tiền.
Kiếp trước, anh ta cưỡng bức không thành, kiếp này, anh ta còn muốn giở lại trò cũ, lợi dụng dư luận để cô thân bại danh liệt, sau đó tới nhặt hời. Loại người này, chế.t không hết tội!
Lục Ngọc viết một bức thư tố cáo, còn đến nhà hàng xóm xin ba cọng lông gà, bưu tá nhìn loại thư này cũng ưu tiên gửi trước.
Sau khi gửi thư qua bưu điện, Lục Ngọc lục hết tất cả các túi tìm ra toàn bộ gia sản, hai hào năm xu, đến trạm xá mua một lọ thuốc tím một hào, bông là người của trạm xá cho, cầm về nhà khử trùng cho cha cô.
Phó Cầm Duy rất nhanh lại tới, mang theo mấy cái trứng gà. Thời này, lương thực hiếm có, cũng chỉ có khi kết hôn mới nỡ lấy ra.
Lục Ngọc vừa lau thuốc nước ở vết thương của cha, thấy Phó Cầm Duy lại tới.
Cô cũng thay đổi suy nghĩ, trước đây muốn sống cuộc sống chân thật một mình, rồi tìm một cơ hội kiếm chút tiền, nhưng cô đã đánh giá sai hoàn cảnh bây giờ.
Hoàn cảnh nông thôn bảo thủ, cô là sau khi gả thay về nhà, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm, nếu cô kiên trì sống ở nhà, áp lực của cha mẹ cũng rất lớn. Hôm nay có Lâm Mạnh, nói không chừng ngày mai còn có người khác.
Người trong thôn bây giờ đều giúp cô chửi người khác, nhưng lần sau thì sao, lần sau sau nữa thì sao. Cô không dám cược.
Phó Cầm Duy trầm mặc ít nói, không hay nói chuyện.
Nhìn thấy Lục Ngọc giống như đã đưa ra quyết định trọng đại gì, trịnh trọng đi tới, nói với anh: “Tôi muốn hỏi anh một câu, anh thật sự muốn sống với tôi, hay là giả vờ muốn sống với tôi?”
Nếu nói đàn ông có nhân phẩm tốt nhất trong thôn, cũng chỉ có Phó Cầm Duy. Lục Ngọc nằm lòng kiếp trước nên vẫn rất tin tưởng anh.