Chìm Trong Say Đắm

Chương 103: Ngoại Truyện 2 Đại Học Phần 2



Editor: Gấu Gầy

Kể từ khi thích Tô Mặc, Đinh Cạnh Nguyên không còn ăn chơi với Chu Chuyển Dự nữa, khiến Chu Chuyển Dự cảm thấy vô cùng cô đơn, dù sao thì một người bạn ăn ý để cùng nhau đi ăn đêm cũng không dễ tìm.

Không ngờ lần này Đinh Cạnh Nguyên lại nghiêm túc đến vậy.

Chu Chuyển Dự thậm chí còn cảm thấy mình có chút thương cảm như “thỏ chết cáo buồn”.

Mặc dù lẻ loi một mình, mặc dù hơi buồn bã, nhưng Chu Chuyển Dự vẫn cứ cách ba bữa nửa tháng lại đến các quán bar, club để tìm kiếm những cô nàng nóng bỏng.

Một tuần sau, khi đang chơi ở quán bar, Chu Chuyển Dự tình cờ gặp một người, chính là Khương Tân Ba ở phòng đối diện với Tô Mặc.

Cậu ta lập tức gọi điện cho Đinh Cạnh Nguyên: “Đoán xem tao gặp ai nào.” Mặc dù quán bar đông người, ánh sáng lờ mờ, nhưng Chu Chuyển Dự đã để ý quan sát nửa ngày, chắc chắn là Khương Tân Ba đã sờ soạc h.ạ thân của một chàng trai trẻ khác.

“Gu của hai người cũng giống nhau nhỉ, đều thích những chàng trai nhỏ nhắn, trắng trẻo, ngây thơ.

Người đang ở bên cạnh nó bây giờ chính là kiểu đó.

Biết đâu trước đây mày cũng từng “chơi” rồi.” Tô Mặc cũng là một chàng trai có má lúm đồng tiền trắng trẻo ấm áp thuần khiết, rất thu hút người khác.

Xem ra Khương Tân Ba ít nhiều cũng có ý đồ với Tô Mặc.

Khương Tân Ba có ngoại hình chiều cao rất tốt, kiểu người to con vạm vỡ như cậu ta chắc hẳn rất được hoan nghênh trong giới.

Nhưng Đinh Cạnh Nguyên thích chơi bời như vậy, lại chưa bao giờ gặp hay nghe nói về người này.

Hơn nữa, Đinh Cạnh Nguyên đã hỏi thăm những người trong giới, nhưng không ai biết người này, sau đó một người bạn làm bartender lâu năm mới cho biết là có biết một người tên như vậy.

Khương Tân Ba không hay lui tới phòng tắm hơi, quán bar gay, cậu ta là một kẻ thích SM*, chỉ tìm người trong giới SM.

*SM có nghĩa là kiểu quan hệ tìn.h dục của hai người mà trong đó một người thích hành hạ bạn tình và người còn lại thích bị hành hạ.

Nghĩ đến việc Khương Tân Ba có thể dùng đủ loại thủ đoạn dâm ô để SM Tô Mặc trong đầu, Đinh Cạnh Nguyên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Khi Đinh Cạnh Nguyên đến tìm Tô Mặc, Tô Mặc không có ở ký túc xá, mà đang ở phòng Khương Tân Ba đối diện.

Sinh viên thể thao thường đi thực tập sớm, Khương Tân Ba cũng vậy, mấy ngày nữa cũng phải đi.

Hôm nay Tô Mặc tổ chức tiệc chia tay cho cậu ta, mời mọi người đi ăn, mấy người đang chuẩn bị ra ngoài.

Tô Mặc hơi ngạc nhiên, rõ ràng lúc nãy trong điện thoại đã nói là mời Khương Tân Ba ở phòng đối diện đi ăn rồi, sao Đinh Cạnh Nguyên lại đến nữa.

Mặc dù Đinh Cạnh Nguyên thường ngày ít nói, nhưng lúc này rõ ràng là có tâm sự, vẻ mặt buồn bã, không vui.

Tô Mặc lại nghĩ đến việc Đinh Cạnh Nguyên sống một mình bên ngoài, hôm đó còn tận mắt chứng kiến hắn đánh nhau với đồng đội, chắc hẳn quan hệ thường ngày cũng không được tốt đẹp cho lắm.

“Có chuyện gì sao?” Tô Mặc hơi lo lắng hỏi.

Đinh Cạnh Nguyên thuận miệng nói dối: “Tìm Chu Chuyển Dự đi ăn, nhưng mà không thấy người đâu, tiện thể xuống xem thử.” Thực ra hắn vốn dĩ không lên lầu mà đi thẳng đến đây.

“Ờ.” Tô Mặc do dự đáp một tiếng.

Ý của Đinh Cạnh Nguyên là hắn cũng đang định đi ăn? Muốn đi cùng?

“Trùng hợp vậy, mọi người cũng định đi ăn à?” Đinh Cạnh Nguyên biết rõ còn hỏi.

Khương Tân Ba đi trước mấy bước nghe vậy thì quay người lại, nhếch mép cười với Đinh Cạnh Nguyên.

Đinh Cạnh Nguyên mặt không cảm xúc nhìn cậu ta một cái, rồi quay sang nhìn Tô Mặc.

“Có muốn đi cùng không?” Tô Mặc lên tiếng mời, ý của Đinh Cạnh Nguyên đã quá rõ ràng rồi.

“Được.” Đinh Cạnh Nguyên vui vẻ đồng ý, nhưng câu nói tiếp theo của Tô Mặc lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.

“Đại Ba, Đinh Cạnh Nguyên cùng đi ăn lẩu với chúng ta nhé.” Tô Mặc nói với hai người phía trước, hôm nay tuy là hắn mời, nhưng nhân vật chính là Khương Tân Ba mà.

Con trai đi ăn một bữa là có thể trở nên thân thiết, thêm một người bớt một người cũng không sao.

Khương Tân Ba không quay đầu lại, thản nhiên đáp một tiếng: “Được thôi.”

Khương Tân Ba và bạn cùng phòng vốn dĩ đã đi trước, cộng thêm việc Đinh Cạnh Nguyên cố ý đi chậm, Tô Mặc chỉ có thể đi cùng hắn ở phía sau.

Lương Bân gọi điện thoại đến, nói mọi người đã đến quán lẩu rồi, Tô Mặc bảo cậu ta cứ gọi món trước.

“Hôm nay cậu mời à?” Đinh Cạnh Nguyên đợi Tô Mặc cúp điện thoại mới hỏi.

“Không phải đã nói với cậu rồi sao.” Tô Mặc cười.

“Tôi còn tưởng chỉ có cậu với Khương Tân Ba thôi.”

Nghe câu này của Đinh Cạnh Nguyên, trong lòng Tô Mặc thực sự cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lúc đó chỉ là cảm giác thoáng qua, không nghĩ nhiều.

Đi đến cổng, vì phải tránh xe qua đường, bốn người lúc này mới tập hợp lại, cùng nhau đi đến quán lẩu.

So với Đinh Cạnh Nguyên, Khương Tân Ba rõ ràng là người hoạt bát hơn, có thể trò chuyện với Tô Mặc về chuyện thực tập suốt dọc đường, lại hài hước chọc cho Tô Mặc cười không ngớt.

“Đại Ba, cậu thật có lỗi với giáo viên hướng dẫn của cậu.” Tô Mặc cười đến nỗi má lúm đồng tiền hiện rõ, quay sang hỏi Đinh Cạnh Nguyên vẫn im lặng nãy giờ: “Mọi người có phải đi thực tập không?”

Đinh Cạnh Nguyên lắc đầu: “Không cần.”

“Bọn họ không lên lớp, chắc chắn là không cần thực tập.” Khương Tân Ba tiếp lời, sau đó khoác vai Tô Mặc, thân thiết đi lên cầu thang.

Cầu thang của quán lẩu dẫn thẳng lên tầng hai, được trải thảm đỏ, khá hẹp, hai chàng trai cao lớn đi cạnh nhau cũng hơi chật.

Động tác khoác vai của Khương Tân Ba rất tự nhiên, ngón tay còn di chuyển, gõ nhẹ vào vai Tô Mặc.

Mà Tô Mặc cũng có vẻ như đã quen, cho thấy quan hệ thường ngày của hai người rất thân thiết.

“Không lên lớp là vì cường độ luyện tập của chúng tôi đã vượt xa những thứ trên lớp rồi.” Đinh Cạnh Nguyên im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có phần sắc bén.

Ý tứ chính là, việc luyện tập của khoa thể dục hoàn toàn không đáng để tâm.

“Hừ hừ.” Khương Tân Ba cười hiền lành, “Tuần trước đội tuyển của thành phố đến đấu bóng với tụi tôi, mấy tên đó thua đến tuột quần luôn đấy.”

“Chưa đến nửa tiếng, tụi tôi đã thắng hơn hai mươi điểm.” Tên bạn cùng phòng cao to đi phía sau tiếp lời, “Cậu đừng có nói gì mà cường độ luyện tập, mấy tên đội tuyển thành phố cuối cùng còn thở hổn hển như sắp chết.” Cậu ta đương nhiên là có phần phóng đại, chỉ là muốn lấn át lời nói của Đinh Cạnh Nguyên.

Lúc đó mấy người bọn họ tình cờ gặp nhau ở sân vận động, chơi đùa một chút, người biết kết quả trận đấu không nhiều.

Hơn nữa, mấy người kia đều là vận động viên điền kinh của thành phố, chiều cao vốn đã không bằng.

“Tôi đấu với cậu, chỉ đấu thể lực.

Dám không?” Đinh Cạnh Nguyên đột nhiên lên tiếng.

“Hừ hừ, có gì mà không dám.

Ai thua phải c.ởi quần chạy bộ quanh sân vận động vào buổi tối.” Khương Tân Ba không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Ánh mắt hai người nhìn nhau trong nháy mắt trở nên đặc biệt nghiêm túc, như có dòng điện tí tách va chạm.

“Tôi thua tôi chạy bộ, cậu thua tôi có điều kiện khác.” Đinh Cạnh Nguyên lạnh lùng nói.

“Được.” Khương Tân Ba rất tự tin, vẻ mặt như đã hiểu rõ mọi chuyện, người thông minh không cần nói nhiều.

Đinh Cạnh Nguyên mặt không cảm xúc tuyên chiến, Khương Tân Ba nhếch mép cười, nụ cười mang theo chút hưng phấn, vui vẻ nhận lời thách đấu.

“Hai người đang đùa à?” Tô Mặc cau mày hỏi, anh cảm thấy bầu không khí giữa hai người tự nhiên trở nên kỳ lạ.

Nhưng sau đó, Đinh Cạnh Nguyên và Khương Tân Ba cùng nhìn anh cười, lúc ăn cơm lại càng hòa thuận, còn trao đổi số điện thoại cho nhau, sau đó cũng không nhắc đến chuyện thi đấu thể lực nữa, làm Tô Mặc tưởng rằng lúc nãy hai người chỉ đang đùa giỡn nên hoàn toàn không để tâm.

Chỉ cách một ngày, tối thứ bảy, khi đang ăn cơm ở ngoài, Tô Mặc nhận được điện thoại của Lương Bân hỏi sao anh không đến xem thi đấu.

“Thi đấu gì?”

“Khương Tân Ba và tên Đinh Cạnh Nguyên đó.

Thi đấu thể lực, cậu không biết à? Không thể nào.

Cả hai phòng ký túc xá đối diện đều đang ở đây chờ xem kìa.

Mấy tên đội tuyển thành phố cũng đến mấy người.

Ai thua người đó phải chạy bộ.

Ha ha ha.” Lương Bân cười lớn, chờ xem trò cười của Đinh Cạnh Nguyên.

Cậu ta vẫn còn nhớ chuyện đánh nhau với Đinh Cạnh Nguyên.

Lúc đó Đinh Cạnh Nguyên bị Khương Tân Ba đấm một phát rách cả khóe miệng, cho dù là muốn ủng hộ bạn bè hay là muốn trả thù, cậu ta đều cho rằng Đinh Cạnh Nguyên nhất định sẽ thua.

“Hả?! Tớ còn tưởng hai người họ chỉ nói đùa thôi.” Trước đó hai người hình như cũng không quen biết, sao tự nhiên lại muốn thi đấu?

“Cậu mau đến đây.”

“Không đến được, tớ đang ăn cơm với bạn học cũ.”

Tô Mặc đã ra ngoài từ sáng sớm, hẹn gặp bạn học cấp ba Lưu Nham để ăn cơm, không ngờ bạn gái của Lưu Nham còn dẫn theo một cô bạn thân, xem ra là có ý muốn giới thiệu cho Tô Mặc.

Cho nên buổi chiều hai chàng trai lại tiếp tục đi mua sắm, xem phim tình cảm với hai cô gái.

Xem xong lại tiếp tục ăn tối.

“Tối muộn thế này mà có một đám con trai tụ tập đứng đây, lúc nãy bảo vệ còn tưởng bọn tôi muốn đánh nhau.

Ha ha.” Tô Mặc không thể đến, Lương Bân liền bắt đầu tường thuật trực tiếp qua WeChat, thỉnh thoảng còn gửi ảnh qua.

Trong ảnh, ánh đèn mờ ảo, sân vận động rộng lớn ở góc khuất của trường vào tối thứ bảy trông có vẻ hơi hoang vắng, trên đường chạy xa xa lác đác vài người đang đi bộ tập thể dục buổi tối.

Góc ảnh còn chụp được lưới chắn màu xanh lá cây của sân tennis bên cạnh, mười mấy người chân dài đứng ở lối vào trông có vẻ hơi lạc lõng.

Tô Mặc nhìn thấy Chu Chuyển Dự đang mang giày thể thao màu đỏ, phía sau cậu ta là một người gần như bị che khuất hoàn toàn, chỉ nhìn thấy bàn tay, Tô Mặc biết đó là Đinh Cạnh Nguyên.

Đinh Cạnh Nguyên chỉ thích đứng gần những người mình thích.

Đinh Cạnh Nguyên và Khương Tân Ba, một người là đội tuyển đấu kiếm thành phố, một người là sinh viên chuyên ngành huấn luyện thể thao chuyên nghiệp.

Một người luyện kiếm từ nhỏ, trải qua đủ loại huấn luyện mười mấy năm.

Một người ngày nào cũng học các môn thể thao.

Về chiều cao, Đinh Cạnh Nguyên nhỉnh hơn một chút, vóc dáng nhìn cũng tương đương, thực lực không thể xem thường.

Vì không có dụng cụ, chỉ có thể tiến hành thi đấu thể lực đơn giản nhất.

Lại vì hai người thường ngày luyện tập trọng điểm khác nhau, để công bằng, mỗi người đưa ra hai hạng mục.

Đinh Cạnh Nguyên chọn chạy 100 mét và chống đẩy trong nửa tiếng, hai hạng mục này, một là so sánh phản ứng và sức bật, một là so sánh sức bền và sức mạnh.

Khương Tân Ba thì chọn hít xà đơn bằng một tay trong một phút và chạy bộ đều tốc độ trong một tiếng.

Lương Bân tiếp tục gửi tin nhắn WeChat: “Trọng tài mời tạm thời, cậu đoán xem là ai? Là huấn luyện viên Cao siêu cấp lợi hại của khoa tán thủ trường chúng ta.

Bọn họ đã khởi động rồi, cậu không xem được đâu.” Huấn luyện viên Cao nổi tiếng là công bằng, nghiêm khắc, ai dám khiêu khích hay ăn nói hỗn xược đều bị ông ấy lấy cớ trừng phạt bằng cách cho luyện tập thêm.

Tô Mặc bị cậu ta nói đến mức trong lòng ngứa ngáy, có chút hối hận vì hôm nay đã ra ngoài chơi.

Lưu Nham bên cạnh hỏi Tô Mặc đang nói gì mà cứ chăm chú nhìn điện thoại, nghiêng người sang nhỏ giọng nhắc nhở hắn nể mặt con gái nhà người ta một chút, tập trung vào đi, đừng có lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại.

“Không phải gu của tớ, không có cảm giác.” Tô Mặc giơ điện thoại lên, gõ mấy chữ này cho Lưu Nham xem.

Lưu Nham dùng ánh mắt hỏi hắn thật sự không có cảm giác sao? Tô Mặc gật đầu, Lưu Nham chỉ đành thở dài: “Thôi được rồi.” Cậu ta biết, Tô Mặc chưa từng yêu đương.

Cậu ta thật sự là có lòng tốt, nhưng cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy mà Tô Mặc cũng không thích, vậy thì thôi vậy.

Hai cô gái đối diện đang trò chuyện về bộ phim ngẩng đầu lên cười hỏi hai người đang xem gì mà thần thần bí bí thế.

Tô Mặc cười cười không nói.

Bên kia sân vận động, hạng mục đầu tiên chạy 100 mét đã sớm kết thúc.

Hiệp đầu tiên Đinh Cạnh Nguyên thắng.

Dùng lời của Lương Bân để nói thì tên này phản ứng quá nhanh.

Cậu ta vừa nghe thấy tiếng súng thì người đã chạy đến đích rồi.

Lương Bân đương nhiên là đang phóng đại.

Chủ yếu là cậu ta muốn thể hiện sự bất mãn trong lòng.

Cậu ta còn đang tràn đầy hy vọng chờ xem Đinh Cạnh Nguyên chạy bộ đây.

Hạng mục tốn thời gian đương nhiên là để đến cuối cùng mới thi đấu.

Hạng mục thứ hai, hít xà đơn bằng một tay.

Một đám người hùng hổ đi qua sân vận động đến chỗ xà đơn ở góc tây nam.

Chu Chuyển Dự đang giả vờ xoa bóp vai cho Đinh Cạnh Nguyên, cười nói hắn nên thả lỏng ra.

Bên cạnh có mấy người anh em liên tục giơ điện thoại lên quay phim.

Đinh Cạnh Nguyên và Khương Tân Ba lần lượt đứng dưới xà đơn, đều đưa tay ra thử.

“Bây giờ tôi không muốn cậu chạy bộ nữa.” Khương Tân Ba cười nói với Đinh Cạnh Nguyên, nhưng ánh mắt không nhìn hắn.

Việc thua hiệp đầu tiên khiến hắn đột nhiên nảy sinh chút hứng thú với Đinh Cạnh Nguyên.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Giọng Đinh Cạnh Nguyên thản nhiên, nhưng lời nói ra lại ngạo mạn đến mức khiến người ta tức chết: “Bốn hạng mục, cậu chỉ cần thắng tôi một hiệp, tôi sẽ cho cậu thay đổi điều kiện.”

Khương Tân Ba nghe xong, trong lòng khẽ động.

Không nhịn được quay đầu nhìn Đinh Cạnh Nguyên.

Hắn tự nhận mình là một người có nội tâm cực kỳ kiêu ngạo, không ngờ hôm nay lại gặp được một người ngang tài ngang sức.

Đinh Cạnh Nguyên mặc bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lúc này để lộ ra cánh tay rắn chắc, đầy cơ bắp.

Nếu có thể đè được người mạnh mẽ như vậy dưới thân, Khương Tân Ba chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy hưng phấn.

Huấn luyện viên Cao nói rõ luật lệ, hít xà đơn bằng tay thuận, trong vòng một phút, ai hít được nhiều cái hơn người đó thắng.

Huấn luyện viên hô chuẩn bị, hai người đồng thời nắm lấy xà đơn, Chu Chuyển Dự và một nam sinh khoa thể thao từ phía sau ôm chặt lấy eo hai người, giữ cho cơ thể ổn định trên không trung, chỉ chờ trọng tài hô bắt đầu là sẽ buông tay.

Bắt đầu tính giờ!

Lúc Tô Mặc ăn tối với Lưu Nham và hai cô gái xong đã là tám rưỡi tối.

Lại phải kêu xe đưa hai cô gái về trường.

Xuống taxi đã hơn chín giờ.

Trời hơi âm u, nhưng không còn lạnh như mấy hôm trước.

Phải đi lòng vòng trong khuôn viên trường với hai cô gái một lúc, nói thêm vài câu, trao đổi phương thức liên lạc, Tô Mặc mới được giải thoát, lúc này đã gần mười giờ.

Trên đường về liên lạc với Lương Bân, cậu ta nói Khương Tân Ba thắng rồi, nhưng không có ai chạy bộ, “Tên Đinh Cạnh Nguyên đó thật không giữ chữ tín, đồ tồi.

Biết thế tôi đã không đến, hồi hộp cả buổi tối mà chẳng xem được gì.”

“Sao cậu ấy không giữ lời hứa?” Tô Mặc khó hiểu hỏi.

“Vì Khương Tân Ba đã đổi điều kiện.

Nói là không cần gì cả.

Sau đó giải tán luôn.”

Cúp điện thoại, Tô Mặc mệt muốn chết, dựa vào ghế sau taxi nhắm mắt lại muốn ngủ.

Hắn nghĩ chắc hai người họ chỉ đùa giỡn thôi.

Biết đâu hai người họ đã quen biết từ trước, là bạn tốt của nhau thì sao, “người ta kết bạn thì cần gì phải báo cáo cho cậu biết.” Nghĩ vậy, Tô Mặc không còn bận tâm đến chuyện này nữa, bắt đầu tập trung chợp mắt.

Ứng phó với con gái thật mệt mỏi, nửa ngày nay anh muốn kiệt sức rồi.

Mấy ngày sau, Khương Tân Ba đi thực tập trước thời hạn.

Khi Tô Mặc gặp lại cậu ta đã là chuyện của cuối tháng 5.

Khương Tân Ba trở về trường để bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Trùng hợp là, hôm đó Tô Mặc đã hẹn ăn trưa với Khương Tân Ba nhưng Đinh Cạnh Nguyên lại gọi điện thoại rủ anh đi ăn.

Anh vừa nói là đã hẹn với Đại Ba rồi, Đinh Cạnh Nguyên rõ ràng lập tức không vui.

Thật là một chàng trai nóng tính.

Sau bữa cơm chia tay đó, Khương Tân Ba không bao giờ chủ động liên lạc với Tô Mặc nữa.

Sau này, cũng không còn ai nhắc đến chuyện thi đấu chạy bộ năm đó nữa.

Mãi cho đến nhiều năm sau, trong một lần tình cờ, Tô Mặc nhìn thấy đoạn video ghi lại trận đấu năm đó trong ổ cứng di động của Chu Chuyển Dự.

Lúc này mới biết được sự thật của sự việc: năm đó hai người thi đấu là vì anh.

Hóa ra năm đó, trong hai hạng mục chống đẩy và hít xà đơn, vào thời khắc quan trọng cuối cùng, Đinh Cạnh Nguyên đã hai lần dùng một tay để đấu với Khương Tân Ba, cuối cùng tuy Khương Tân Ba về số lượng nhỉnh hơn một chút, nhưng sự chênh lệch về thực lực đã quá rõ ràng.

Trọng tài dựa theo luật lệ vẫn phán Khương Tân Ba thắng.

Hạng mục cuối cùng, chạy bộ đều trong một tiếng, vì không có thiết bị đo, ánh sáng lại yếu, hai người gần như là đồng thời về đích, mắt thường khó phân biệt được ai trước ai sau.

Vốn dĩ Khương Tân Ba chọn hạng mục này là vì đây là sở trường của hắn, chắc chắn sẽ thắng, nhưng ở mấy hạng mục trước đã bị Đinh Cạnh Nguyên dùng một tay khiêu khích, cuối cùng phát huy có chút sai sót, hòa với Đinh Cạnh Nguyên.

Cuối cùng trọng tài phán Khương Tân Ba thắng, vì trong quá trình chạy, Đinh Cạnh Nguyên nhiều lần phạm luật, hắn đã dùng qua chạy nhanh, chạy chậm và chạy nâng cao đùi, có dấu hiệu cố ý vi phạm.

Bề ngoài là 3-1, nhưng thực tế Khương Tân Ba có thể coi là một hiệp cũng không thắng.

Khương Tân Ba không bắt Đinh Cạnh Nguyên chạy bộ, còn gọi điện thoại rủ hắn đi ăn khuya.

“Mày nghĩ nhiều rồi.

Tao không muốn gặp mày.

Mày thua rồi, sau này tránh xa Tô Mặc ra.”

“Lúc đó mình thật sự nói như vậy sao?” Sau này, Tô Mặc có chút si mê hỏi Đinh Cạnh Nguyên như vậy.

Xem xong video, anh đã hoàn toàn bị sức mạnh phi thường và tốc độ kinh người của Đinh Cạnh Nguyên chinh phục.

Đinh Cạnh Nguyên lúc dùng một tay để đấu thật sự đẹp trai ngời ngời, vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, khiến trái tim anh đập loạn nhịp.

Năm đó nếu có thể xem được đoạn video này sớm hơn, có lẽ anh và Đinh Cạnh Nguyên sẽ không phải trải qua những chuyện sau này.

Anh nhất định sẽ động lòng.

“Ừ.

Tôi còn nói với cái tên đó, chỉ có tao mới được ngủ cùng Tô Mặc, ai cũng đừng hòng động vào, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Đinh Cạnh Nguyên lật người đè lên người Tô Mặc.

“Cút!” Tô Mặc vừa cười vừa mắng hắn, vòng tay ôm lấy hắn, nghiêng cổ để hắn dễ dàng “yêu” mình hơn, thoải mái thở dài.

Anh nghĩ, hai~, Cạnh Nguyên thật sự rất yêu mình, đã thích mình từ lâu lắm rồi.

——–

KẾT THÚC TOÀN VĂN.

– ——-

Lời Gấu Gầy: Cám ơn Tịch Dương Khán Ngư đã cho Tô Mặc và Đinh Cạnh Nguyên có một kết thúc thật vui vẻ hạnh phúc.

Cám ơn mọi người đã cùng mình đọc bộ truyện này nhé.

Hẹn gặp mọi người ở bộ truyện sau.

️️

– ——-.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.