Chưởng quầy Đức Vân Lâu mặt mũi xanh mét lấy ra tất cả đồ đặt lên trên khay! Tiêu Tề Dự đi trước, lại khôi phục hình mẫu của một quân tử khiêm tốn đứng đắn, coi tiền tài như cặn bạ, căn bản cũng không quan tâm mình được cái gì, hiên ngang chí khí đi ra trong tiếng hô của quần chúng nhân dân.
Cảnh Dương công chúa vui vẻ tiến lên nhận đồ, cười híp cả mắt lại. Khi nhìn thấy cây cầm Phượng Hoàng Thất Huyền, thì quả thực muốn nhào tới hôn Tiêu Tề Dự và Tống Ngọc Tịch một cái.
Quách Liên Khanh và Lý Trạm cũng đi qua, Quách Liên Khanh cười nói: “Đại công tử hôm nay sao lại có thời gian đi ra ngoài dạo hội hoa đăng vậy, thật đã khiến chúng ta giật nảy cả mình.”
Tiêu Tề Dự nhếch môi, vẻ mặt không biểu tình, khiến cho Tống Ngọc Tịch không khỏi âm thầm khinh bỉ chàng một phen ở trong lòng, chỉ nghe chàng nói với Quách Liên Khanh: “Ta ở Hộ bộ thị lang gia nửa ngày, trên đường trở về cung, thấy trên đường náo nhiệt, liền tiến vào, không ngờ tới lại gặp được đám người các ngươi.”
Quách Liên Khanh gật đầu: “À, thì ra là như thế. ”
“Ca, sao huynh ra ngoài cũng không gọi muội, nếu muội biết hôm nay ca cũng ở đây, thì muội… Muội sẽ không đến.” Tuy Cảnh Dương công chúa đã thu đồ, nhưng cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý muốn chơi đùa với vị ca ca này.
Tiêu Tề Dự liếc nhìn nàng một cái, đưa tay lên, cốc lên trán nàng một cái, nói: “Huynh còn chưa hỏi tội muội đấy. Muội nói muội đi phủ Thái úy, sao, đây là phủ Thái úy hả? Lá gan của muội sao lại lớn như vậy hả? ”
Cảnh Dương công chúa bị ca ca dạy dỗ thì nước mắt lưng tròng, tuy rằng oan ức, nhưng không dám phản kháng, che trán, cúi đầu, trốn sau lưng Quách Liên Khanh.
Tống Ngọc Tịch nhìn bọn họ nói chuyện, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Tiêu Tề Dự cố ý vô tình nhìn nàng một cái, liền biết trong cái đầu nhỏ xinh đẹp này lại đang suy nghĩ cái gì, nên tiến lên một bước, nói với mọi người:
“Lúc trước ta từ phía tây đi tới, nơi đó có một đám người Khương [1] đang diễn tạp kỹ (diễn xiếc), nhìn trông rất mạo hiểm.” Liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Dương một cái, Tiêu Tề Dự nói: “Nếu đã đến, thì yên ổn mà ở lại. Nếu muội đã đến, thì ta cũng sẽ không đuổi muội về.”
[1] Dân tộc Khương: Dân tộc thiểu số thời cổ ở tỉnh Thanh Hải và các tỉnh lân cận của Trung Quốc.
Nhiều ngày tương tư, vừa nãy đã có thể giải được một chút, Tiêu Tề Dự hiện tại tâm tình không tệ, cho nên cũng không ngại cho tiểu muội muội thoải mái một chút.
Quách Liên Khanh nghe nói có người Khương diễn nhào lộn, thì ánh mắt sáng lên, nàng từ nhỏ thích nhất chính là tạp kỹ, quay đầu nói với Cảnh Dương: “Có tạp kỹ!”
Sau khi nói xong lời này, thì lập tức háo hức muốn đi đến đường phía Tây tìm kiếm. Cảnh Dương công chúa quay đầu lại giải thích tống Ngọc Tịch: “Quách tỷ tỷ từ nhỏ đã thích xem tạp kỹ, lúc nhỏ đã từng đi lạc một lần, sau đó được người nhà tìm được, lúc đó nàng còn đang ngồi một mình trên mặt đất xem tạp kỹ đấy.”
Quách Liên Khanh còn có sở thích này? Tống Ngọc Tịch cũng không biết. Giương mắt lên nhìn Tiêu Tề Dự, chuyện nàng cũng không biết, mà chàng lại còn nhớ rõ… Cũng khó trách, ai bảo kiếp trước người ta là vợ chồng chứ. Chỉ thấy dung mạo cao ngạo lạnh lùng của Tiêu Tề Dự không thay đổi, cảm giác được ánh mắt của nàng, mới nhìn một cái. Lông mày sắc bén nhíu nhíu hai cái với Tống Ngọc Tịch, khiến Tống Ngọc Tịch sợ tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt, ảo não đi theo phía sau Cảnh Dương công chúa, đuổi theo Quách Liên Khanh. Tiêu Tề Dự và Lý Trạm chậm rãi đi theo phía sau nàng.
Sau khi ba cô nương tìm kiếm một lúc, quả nhiên nhìn thấy ánh lửa náo nhiệt dưới chân cầu Tây Môn trên đường Trường An, mọi người vây quanh thành một vòng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cổ vũ.
Quách Liên Khanh ở ngoài vòng tròn giậm chân nhìn trong chốc lát, vừa đúng lúc bên trong bắt đầu thu tiền, có một số người không có ý định cho tiền, nên quay đầu muốn đi, lập tức trống ra mấy vị trí. Quách Liên Khanh lập tức dẫn các nàng đi vào, quả nhiên nhìn thấy trong vòng tròn có một số người Khương mặc xiêm y nửa người đang biểu diễn rất nhiều tiết mục nhào lộn, có phun lửa, có đi đao thép, nuốt sắt, còn có ảo thuật, khiến người xem hoa cả mắt.
Một nữ nhân Khương tộc cầm chiêng đồng đi qua thu tiền, Quách Liên Khanh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, ném hai lượng bạc vụn vào trong chậu đồng của nàng ta, nữ tử kia dùng tiếng Hán ngọng nghịu nói cảm ơn.
Quách Liên Khanh nhìn từ đầu đến cuối, ngay cả Tống Ngọc Tịch và Cảnh Dương công chúa cũng bị hấp dẫn ánh mắt, bị những kỹ nghệ này chấn nhiếp. Quách Liên Khanh lần nào cũng đều cho tiền, khách đứng hai bên thấy mấy cô nương này ra tay rất hào phóng, có người còn lên tiếng nói vài câu với nhóm bọn họ, nhưng sau khi nói xong, thì thấy những hộ vệ đứng phía sau mấy nàng có thần sắc không tốt, thì thoáng chốc tất cả mọi người đều hiểu, mấy tiểu cô nương này cũng không dễ chọc vào, lúc này mới an phận xuống.
Nhìn đại khái chừng hai nén hương, thấy người Khương biểu diễn cũng gần xong, nhưng Quách Liên Khanh vẫn còn chưa thỏa mãn xoa xoa tay, đang muốn rời đi, thì chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, nương theo tiếng động nhìn lại, thì chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười tuổi, gầy trơ xương, đầu bù tóc rối ngã xuống đất, toàn bộ thân thể giống như một cái khung xương, bên cạnh là một cây gậy gỗ buộc đầy chuông, đây là công cụ mà người biểu diễn ảo thuật lúc trước dùng, hắn đi đường không cẩn thận, nên đã đụng phải.
Thiếu niên kia quần áo tả tơi, sau khi biết mình gây họa, thì vội vàng muốn đứng lên, thu dọn đồ trên mặt đất. Lúc này mọi người mới nhìn thấy sợi dây xích mảnh được khóa trên xương bả vai của thiếu niên kia, xung quanh dây xích toàn máu, xem ra, dây xích này là được khóa xuyên qua xương tỳ bà của hắn, cho nên thiếu niên kia đứng lên tương đối chậm chạp, mùa đông lạnh lẽo nhưng chỉ mặc một cái quần rách nát, bụng bắp chân và bàn chân lộ ra bên ngoài, màn đêm tối đen như mực cũng không che được vết m.á.u trên da, còn có vết roi chằng chịt đan xen.
Ông chủ đoàn xiếc của tộc Khương đi qua, một cước đá hắn ngã trên mặt đất, dùng tiếng Khương nói vài câu, nhìn vẻ mặt cùng động tác hẳn là đang mắng chửi.
Liên tục đá hắn, mắng hắn, về sau lại còn lấy roi lúc trước dùng để quất ngựa quất lên người thiếu niên kia, vang lên chan chát. Quách Liên Khanh là người đầu tiên xông lên ngăn lại, vì nàng là người thích xem tạp kỹ nhất, cho nên những người diễn tạp kỹ này trong mắt nàng đều là tốt đẹp, nhưng đột nhiên hình tượng thay đổi, trong lòng nàng tự nhiên sẽ cảm thấy bị phản bội, cảm giác bị phản bội càng mạnh, thì phẫn nộ trong lòng càng lớn.
“Tại sao ngươi lại đánh hắn?”
Giọng nói của Quách Liên Khanh có chút lớn, đám người vây quanh phần lớn đều đã tản đi, nàng không sợ hãi đi tới trước mặt ông chủ gánh xiếc kia, lớn tiếng nói: “Hắn chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, làm đổ mất một số thứ, ngươi có cần phải đánh hắn như thế này không?”
Ông chủ kia cũng nhận ra Quách Liên Khanh, dù sao vừa nãy tiểu cô nương này là người ban thưởng thoải mái nhất. Nếu là những người khác, ông ta đã sớm lấy roi quất người rồi, nhưng tiểu cô nương này đến, ngược lại ông ta cũng không ra tay, chỉ khò khè nói vài câu mà Quách Liên Khanh nghe không hiểu, đại ý có thể là bảo nàng không nên xen vào chuyện của người khác, bởi vì sau khi nói xong, ông ta tiếp tục đánh đứa bé đang ôm đầu cuộn người lại.
Sợi xích sắt trên người đứa nhỏ kia đều phát ra tiếng vang, nhưng đứa nhỏ kia từ đầu đến cuối cũng không hề phát ra một tiếng kêu cầu xin nào, không biết có phải là bị câm hay không…
“Dừng tay! Ta bảo ngươi dừng tay! Ta cho ngươi biết, ngươi làm như vậy, ở Tiêu Quốc ta sẽ bị bắt ngồi tù, ở trong tù, các ngươi cũng sẽ được nếm thử cảm giác bị roi quất! ”
Lời nói của Quách Liên Khanh tựa hồ chọc giận ông chủ kia, ông ta hét lên với nàng một tiếng “Cút đi”, sau đó liền hung ác, đi qua kéo xích sắt trên người đứa nhỏ kia, cứ như vậy mà kéo người ra phía sau màn. Đứa nhỏ kia cắn chặt răng, hai tay kéo xích sắt, dường như đang cố gắng bảo vệ xương bả vai của mình, hai cái chân nhỏ như gậy trúc không ngừng đạp trên mặt đất.
Nếu đứa nhỏ này bị kéo ra phía sau, thì tất nhiên sẽ bị đánh đập. Quách Liên Khanh không nghĩ tới mấy người Khương này lại dám ngang tàng như vậy, nhưng nàng cũng không sợ, vọt tới đống đạo cụ của bọn hắn, đập đá loạn một trận. Tất cả các nghệ nhân diễn tạp kỹ đều đi tới, nữ nhân thu tiền cũng thay đổi vẻ mặt ôn hòa như khi nhận tiền trước đó, hướng về phía Quách Liên Khanh kêu lên:
“Ngươi là ai? Muốn làm gì? Tại sao đập phá chỗ của chúng ta?”
Quách Liên Khanh chỉ vào bên trong, nói: “Ta muốn hỏi các ngươi muốn làm gì, ở tiêu quốc ta, đánh người là phạm pháp, ta có thể để cho quan binh đến bắt các ngươi! ”
Nữ nhân kia nghe được hai chữ quan binh, thì cũng có chút rúm lại, miệng hùm gan sứa chửi mắng: “Chúng ta đánh nô lệ, thì liên quan gì đến ngươi? Tiểu cô nương mau về nhà thêu hoa, chạy ra đường góp vui cái gì, ngươi cẩn thận đừng gặp phải mẹ mìn, bán ngươi vào nhà chứa, phải ở trong viện tiếp khách!”
Nữ nhân này vừa dứt lời, đã bị người ta đá vào miệng, Lý Trạm dẫn theo hộ vệ vọt tới phía trước, trấn áp những người Khương muốn bạo động kia. đầu lĩnh kia từ bên trong đi ra, cũng bị Bùi Thao bẻ quặt tay, Quách Liên Khanh hung tợn phỉ nhổ bọn họ, nói:
“Thứ gì vậy! Từ bây giờ trở đi, không bao giờ xem tạp kỹ nữa!”
Rồi lại quay đầu lại nói với Tống Ngọc Tịch: “Chúng ta đi xem đứa nhỏ kia thế nào đi.”
Tống Ngọc Tịch gật đầu, đi theo Quách Liên Khanh đi ra phía sau màn, quả nhiên thấy đứa nhỏ kia ở trên mặt đất co người lại, hai tay ôm đầu. Vào thời khắc sinh tử, con người đều biết nên làm thế nào để bảo vệ chỗ hiểm, đứa nhỏ kia cũng không ngoại lệ. Tống Ngọc Tịch nhìn xích sắt phía sau hắn đang được buộc vào trụ sắt ở đằng sau đoàn xiếc, bộ dáng khiến người nhìn mà giật mình, làm cho nàng không nhịn được cảm thấy cay cay sống mũi.
Quách Liên Khanh ngồi xổm xuống, kề sát đứa bé kia, vươn tay muốn thăm dò hơi thở của hắn, nhưng tay nàng vừa tới gần, thì đứa nhỏ kia chợt động một cái, buông tay xuống, ngẩng mạnh đầu lên, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét như thú hoang, đụng vào trán Quách Liên Khanh.
Quách Liên Khanh bị hắn đụng ngã xuống đất, che trán, nhịn đau, nhưng cũng không kêu lên. Tống Ngọc Tịch vội vàng đi qua đỡ nàng, muốn hỏi đứa bé kia rốt cuộc là bị làm sao, cũng không phân biệt được tốt xấu. Nhưng vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt xanh biếc giống như dã thú của đứa nhỏ, khiến Tống Ngọc Tịch tự dưng cảm thấy sợ hãi, mà quan trọng nhất là, nương theo ánh trăng, Tống Ngọc Tịch tựa hồ thấy rõ hai con mắt của hắn, một mắt là màu nâu bình thường, một mắt còn lại lại là màu vàng kim. Tống Ngọc Tịch từng ở trong cung nhìn thấy con báo được Thuần Thú ti nuôi dưỡng, ánh mắt của con báo dường như cũng chính là màu vàng kim óng ánh… Mà đứa nhỏ này, giờ phút này thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả con báo của Thuần Thú ti.
Quách Liên Khanh đứng lên từ trên mặt đất, xoa trán, chỉ cảm thấy đã bị đụng sưng lên một cục, bỏng rát đau đớn, nhưng nàng lại không có ý định làm tổn thương đứa nhỏ kia, vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với hắn.
“Này, ngươi có nói được không? Ta là Quách Liên Khanh, ta cứu ngươi đi ra ngoài, được không?”
Đứa nhỏ kia không biết có nghe hiểu những lời nói của các nàng hay không, nhưng sau khi Quách Liên Khanh nói xong câu nói kia, hắn vẫn dùng đôi mắt không đồng màu kia nhìn chằm chằm Quách Liên Khanh và Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch cảm thấy lệ khí trên người hắn tiêu tán đi, bèn tiếp lời nói, “Ngươi có thể nói chuyện không? Nếu có thể nói chuyện, thì gật đầu.”
Đứa nhỏ kia vẫn thờ ơ như trước, nhưng ngay lúc hai người tưởng hắn nghe không hiểu, chuẩn bị đi ra ngoài trực tiếp gọi người vào cắt đứt xích sắt trên người hắn.
Bọn họ vừa động, trong cổ họng hắn cư nhiên thật sự phát ra âm thanh, khàn khàn giống như mười mấy ngày không được uống nước.
“Đừng, đừng đi.”