An ca nhi sinh vào đầu năm mới, sợ hài nhi bị mất sinh nhật, nên tính tổ chức tiệc đầy tháng vào lúc đầy hai tháng. Lâm thị cũng có không yêu cầu gì với mấy chuyện này, thậm chí còn nói với Tống Dật, cho dù có không làm cũng không có vấn đề gì, dù gì cũng chỉ là thứ tử con thiếp, không thể so sánh với trưởng tử. Nhưng Tống Dật một câu bác bỏ, nói không thể không làm, bảo Lâm thị không cần quan tâm, ông đương nhiên sẽ xử lý tốt mọi thứ.
Ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu [1].
[1] Lễ hội truyền thống “Rồng ngẩng đầu” thường được tổ chức vào ngày 2/2 Âm lịch, đánh dấu sự khởi đầu của mùa xuân cùng những ước vọng về mùa màng tươi tốt của người nông dân Trung Quốc
Tống Ngọc Tịch dựa theo ước định, vào cuối tháng giêng, đã đưa thiệp mời cho Cảnh Dương công chúa, mời nàng đi du ngoạn, đương nhiên cũng không thể thiếu Quách gia đại tiểu thư.
Sáng sớm, sau khi Tống Ngọc Tịch thỉnh an Tần thị, liền bảo lão Lưu đánh xe đến cửa cung chờ, chẳng bao lâu sau, đã nhìn thấy một chiếc xe gấm đi ra khỏi cung, phía sau xe đi theo một đội hộ vệ. Tống Ngọc Tịch ở trên xe ngựa hô lên, Cảnh Dương công chúa lộ mặt từ trong xe ngựa, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch liền nở nụ cười, mời Tống Ngọc Tịch lên xe ngựa của nàng ngồi. Tống Ngọc Tịch bảo lão Lưu mang theo Thu Đồng đi theo ở phía sau, còn mình thì leo lên xe ngựa của Cảnh Dương công chúa.
Cảnh Dương công chúa vỗ vai Tống Ngọc Tịch nói: “Tống Thất muội thiệt tốt, quả nhiên không có lừa gạt ta.” Tống Ngọc Tịch hiểu rằng, Cảnh Dương công chúa nói chính là chuyện nàng đã giữ lời mời nàng ấy ra ngoài chơi.
Nàng cười đáp: “Hôm nay ngày nắng đẹp, ta cũng đã hẹn cả Quách gia tỷ tỷ, ba người chúng ta cùng nhau đi miếu thổ địa ở đông thành chơi đi, cũng coi như là phù hợp với tiết trời, ta nghe nói phía bên ngoài miếu thổ địa còn có tụ họp chợ.”
“Còn có chợ à? Tuyệt quá!” Cảnh Dương công chúa vừa nghe nói có rất nhiều người, thì một đôi mắt đẹp cũng bắt đầu tỏa sáng.
Hai người ở trong xe ngựa ríu rít, rất nhanh đã đến phủ Thái Úy. Có vẻ như Quách Liên Khanh đã đứng ở cửa chờ được một lát rồi, không thấy đằng sau nàng có tỳ nữ, mà thay vào đó là một tiểu thiếu niên. Đứa nhỏ kia còn không cao bằng Quách Liên Khanh, khuôn mặt kia cũng không quá xuất sắc, cũng có thể là vì quá gầy, hai gò má đều lõm xuống. Nếu không phải vì đôi mắt rất đặc biệt của hắn, Tống Ngọc Tịch gần như sắp không nhận ra đứa bé này rồi.
Cảnh Dương và Tống Ngọc Tịch bước xuống xe ngựa. Cảnh Dương chỉ vào đứa nhỏ kia nói: “Ồ, nó sẽ không phải là tiểu hài tử tối hôm đó tỷ cứu về chứ?”
Quách Liên Khanh gật đầu nói: “Không hắn thì ai chứ! Thế nào, sau khi tắm rửa sạch sẽ, trông cũng được đúng không?”
Cảnh Dương và Tống Ngọc Tịch liếc nhìn nhau một cái, rất ăn ý mà không nói gì. Chưa nói đến diện mạo đứa nhỏ này có đẹp hay không, mà nó gầy như một cây gậy trúc, cũng khó cho Quách Liên Khanh thấy nhìn cũng được, lại nghe thấy nàng nói:
“Ta đặt tên cho hắn là Khang, theo họ ta, sau này cứ gọi hắn là Quách Khang. Cha ta đã đi Kinh Triệu hỏi qua những người Khương kia, nói cha của tiểu hài tử này là người Khương, nương là người Mông Cổ. Bởi vì hắn sinh ra không giống người khác, cho nên nương của hắn bỏ đi rồi, cha hắn là người nghiện rượu ở địa phương, bán hắn cho thủ lĩnh để đi làm hộ vệ, học võ công vài năm, nên cũng có chút cơ bản. Nhưng nào ngờ sau khi thủ lĩnh kia đánh c.h.ế.t cháu trai nhà chủ, thì những đứa trẻ đã từng học qua võ này bị bán thành nô lệ, người môi giới sợ bọn họ tạo phản, nên mới khóa xương tỳ bà của bọn hắn. Sau khi hắn bị bán đi, thì đi theo bọn họ đi khắp nơi làm xiếc múa võ. Thân thế rất đáng thương… Nhưng, cha ta nói rằng hắn có căn cốt để tập võ, nói, đừng nhìn thấy hắn gầy trơ xương thế này, nhưng nếu được hướng dẫn và dạy dỗ thì không chừng, còn có thể có thành tựu.”
Không nghĩ tới ngắn ngủi một tháng thời gian, mà người này đã thành công đánh vào Quách gia, xem ra điều Tiêu Tề Dự nói là thật, kiếp trước hắn được Quách gia cứu giúp, được Quách Liên Khanh hay được Quách Thái úy cứu, kỳ thật cũng không quá khác nhau.
Nàng hỏi Quách Liên Khanh: “Sau này không phải hắn sẽ đi theo ngươi chứ?”
Quách Liên Khanh quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt tiểu hài tử kia hơi hồng hào, không trắng, làn da màu lúa mạch, một mắt vàng óng ánh, còn một con mắt thì màu nâu đậm, nhìn có chút kỳ quái. Dường như cảm giác được Tống Ngọc Tịch và Quách Liên Khanh đang đánh giá hắn, nên chợt giương mắt lên, hai cô nương liền cảm thấy mình giống như bị một con báo săn mồi nhìn chằm chằm vào. Tống Ngọc Tịch cũng không dám chọc hắn, nhích gần lại Cảnh Dương.
Quách Liên Khanh nói: “Tạm thời sẽ đi theo ta, hắn thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, chắc sẽ không sao, quan trọng là, tiểu tử này không đi theo người khác, hắn tựa hồ… chỉ nghe mỗi mình ta! Nếu ta không ở trong phủ, hắn thậm chí còn không ăn cơm. Không còn cách nào, nên ta đã thương lượng với cha ta một chút, sẽ lưu lại hắn, chờ qua một thời gian, khi hắn đã thích ứng, lại để hắn đi trau dồi bản lãnh với những người khác.”
Tuy Tống Ngọc Tịch có chút nghi vấn đối với lai lịch của Quách Khang, nàng luôn cảm thấy Tiêu Tề dự giữ hắn lại, tuyệt đối sẽ không chỉ xuất phát từ lòng tốt, muốn thành toàn cho hắn cùng Quách Liên Khanh. Thế nhưng cho dù có nhiều hoài nghi hơn nữa, thì bây giờ cũng vô dụng, bánh răng của số phận đã bắt đầu chuyển động, sau này sẽ đi về đâu, vận mệnh của mỗi người nên đi nơi nào, đã không phải chuyện có thể kiểm soát được.
Ba cô nương thắp hương trong miếu thổ địa xong, thì chạy đến góp vui ở phiên chợ một lúc. Buổi trưa ở Phù Dung viên của Tống Ngọc Tịch tùy tiện ăn một bữa, buổi chiều ba người ở trong nhã gian của Phù Dung viên đánh bài cả ngày, nhưng đến chạng vạng tối lại có chuyện xảy ra.
Người gác cổng lão Hồ đến Phù Dung viên tìm nàng. Tống Ngọc Tịch lập tức hiểu được nhất định là trong phủ đã xảy ra chuyện, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Lâm thị và An ca nhi, sợ nàng không có ở nhà, người bên cạnh làm ra chuyện gì bất lợi đối với họ. Lão Hồ vội vàng chạy tới, vừa gặp Tống Ngọc Tịch liền nói:
“Thất tiểu thư, không xong rồi, lão phu nhân ngã từ lầu các xuống, hiện giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Tống Ngọc Tịch đứng lên từ chỗ ngồi, nhíu mày nói: “Cái gì?”
Làm sao nàng cũng không thể nghĩ tới, Tần thị lại xảy ra chuyện. Nàng hỏi lão Hồ: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Buổi sáng khi nàng rời đi, còn cố ý đi thỉnh an Tần thị. Tần thị còn nói muốn thừa dịp thời tiết trời hôm nay tốt, sẽ đem sách trên lầu xuống phơi nắng, mới hơn nửa ngày, làm sao lại…
“Hôm nay lão phu nhân dẫn chúng ta đi rải đậu khắp nơi trong phủ xong, người liền nói muốn đem sách trong các lầu ở phía đông Ninh Thọ viện xuống phơi nắng, nhưng sau khi đi lên, lại cầm một quyển sách đọc không rời mắt. Sau đó Quế ma ma bọn họ ở trong sân nghe thấy giọng nói của lão phu nhân, đi vào nhìn một chút, thì phát hiện Lão phu nhân ngã xuống từ trên cầu thang của lầu cao, đầu đập vào tảng đá nhô lên ở bên cạnh cầu thang, lúc đó chảy m.á.u xối xả, ngài mau trở về đi, trong phủ rất hỗn loạn.”
Lão Hồ thở hổn hển nói sơ qua tình huống trong nhà cho Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch cũng biết đã xảy ra chuyện lớn, không thể trì hoãn, quay đầu nhìn Cảnh Dương công chúa và Quách Liên Khanh một chút, hai người đều nói: “Trong nhà có việc, muội mau trở về đi, chúng ta sẽ tự đi.”
Tống Ngọc Tịch nói một tiếng xin lỗi, để cho bọn họ ở lại đây dùng cơm tối rồi mới về. Quách Liên Khanh đẩy nàng đến cửa, nói: “Muội cũng đừng bận tâm đến chúng ta, chúng ta sẽ không coi chỗ này thành nhà của khách mà khách sáo đâu, muội mau đi về đi, xem trong phủ rốt cuộc thế nào rồi. Lão phu nhân cũng không thể xảy ra việc, nếu có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta.”
Cảnh Dương cũng nói theo: “Còn có ta còn có ta. Nếu cần loại thuốc quý hiếm gì, thì ta sẽ lấy từ trong cung ra cho muội.”
Tống Ngọc Tịch cảm ơn các nàng, sau đó liền vội vàng đi theo lão Hồ về phủ. Phúc bá cũng đi theo nàng, tạm thời gọi Lâm Phàn tới xử lý việc làm ăn, dù sao bên Viễn Khách Cư, Đàm Chiêu Nương cũng làm rất tốt, Lâm Phàn không có ở đấy ba hai ngày cũng không có vấn đề gì.
Lão Hồ vội vàng đánh xe đi thông báo cho người tiếp theo, còn Tống Ngọc Tịch bảo lão Lưu vội vàng đánh xe về nhà. Vừa đúng lúc ở cửa gặp được Tống Dật nghe được tin tức trở về, chỉ thấy thần sắc ông ngưng trọng, hai cha con nhíu mày, cùng nhau đi về phía Ninh Thọ viện.
Bên ngoài Ninh Thọ viện đã vang lên tiếng khóc, Nhị di nương và Tứ di nương khóc nằm sấp trên bậc thềm, mấy di nương khác cũng quỳ ở bên ngoài yên lặng rơi lệ, ngay cả Lâm thị cũng bọc kỹ người tới, Tống Dật nói với Từ ma ma ở phía sau nàng: “Đưa di nương của các ngươi về chăm sóc, ở đây đã có ta, không có việc gì, thì không cần phải tới.”
Lâm thị còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Dật đã sửa sang lại mũ nhung cho bà, rồi bảo bà trở về.
Lâm thị nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, để cho con bé ở đây quan sát một chút, rồi để Từ ma ma đỡ mình rời khỏi Ninh Thọ viện. Hiện giờ lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, cho dù bà canh giữ ở bên ngoài cũng không có tác dụng gì lớn.
Sau khi Lâm thị đi, Tống Dật nhìn thấy những khuôn mặt khóc lóc trong sân này lập tức cảm thấy phiền lòng, hét lớn một tiếng: “Đừng gào khóc nữa, người không biết còn tưởng lão phu nhân có chuyện. Tất cả đều trở về viện của mình đi, nếu có chuyện sẽ cho người thông báo các ngươi!”
Các di nương nhìn nhau, vốn chính là làm ra dáng cho Tống Dật nhìn, nhưng nếu Tống Dật không thích, vậy bọn họ cũng chẳng có gì để phải khóc. Có hai người vốn còn muốn ở lại xem tình huống, nhưng tất cả đều bị Chử Phong đuổi đi.
Tống Ngọc Tịch đi theo Tống Dật vào phòng ngủ của Tần thị, bên trong đã có ba bốn thái y vây quanh chẩn trị. Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng đã ở bên trong, thái y thấy Tống Dật, liền vội vàng lôi kéo ông vào gian trong nói chuyện. Tống Ngọc Tịch đi đến bên cạnh Tần thị nhìn bà một chút, trên trán rách toác ra một vết thương lớn, đã được cầm máu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, thật giống như đang ngủ. Quế ma ma khóc sưng cả hai mắt, nhìn thấy Tống Ngọc Tịch, lại định khóc lên. Tống Ngọc Tịch nói:
“Đừng khóc, còn phải giữ lại tinh lực chăm sóc cho tổ mẫu, người lúc này, không thể ngã xuống được.”
Quế ma ma nghe Tống Ngọc Tịch nói xong, vội vàng chấm chấm khóe mắt, liên tục gật đầu, nói: “Được, ta không khóc.”
Tống Ngọc Tịch nghĩ nếu Tần thị rốt cuộc không tỉnh lại được, thì phải làm sao? Một lão nhân tốt như vậy, bà ấy là một trong số ít lão nãi nãi đối xử tốt với nàng, còn là tổ mẫu ruột của nàng, Tống Ngọc Tịch thật sự không hy vọng bà có chuyện gì.
Quế ma ma đưa khăn tay cho nàng, Tống Ngọc Tịch liên tục chớp chớp mắt vài cái, lắc đầu với Quế ma ma, tỏ vẻ không cần khăn tay, sau đó đi đến bên cạnh Tống Ngọc Thiền và Tống Ngọc Mộng hỏi:
“Tại sao tổ mẫu lại ngã xuống, lúc trước thái y nói thế nào?”
Tống Ngọc Mộng tựa hồ có chút khẩn trương, đoán chừng là nhớ tới thương thế của Tần thị. Tống Ngọc Thiền ở bên cạnh nói: “Tổ mẫu đang đọc sách an ổn, nhưng vừa đứng lên, giống như bà bị choáng váng, ta với Mộng tỷ nhi đang ở trong lầu các sửa sang lại thư tịch, nhìn thấy tổ mẫu lung lay sắp đổ thì vội chạy ra, nhưng cũng không kịp kéo bà lại.”
Tống Ngọc Tịch hỏi: “Khi đó các ngươi cũng ở trong lầu các?”
Tống Ngọc Thiền gật đầu: “Đúng vậy, ngoại trừ chúng ta, còn có Tôn ma ma và Lý ma ma, chúng ta đều ở bên trong sửa sang lại thư tịch. Thái y đến khám bệnh, có vẻ như tình huống cũng không tốt lắm, nếu tổ mẫu có mệnh hệ gì… Ta, chúng ta… Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tống Ngọc Thiền nói xong, liền vùi mặt vào giữa hai tay, ngồi xuống một bên, nằm ở trên bàn khóc lớn lên.
Tống Ngọc Mộng đi qua an ủi nàng ta, Tống Ngọc Tịch cũng tâm loạn như ma, nàng cũng không biết nên xử lý chuyện lớn này như thế nào.