Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 179



Thu Đồng suy nghĩ một chút, gật đầu, nói: “Ừm, hình như là như vậy. Bởi vì nhà họ Vương cũng từng cho Vương Tử Tuấn đến nhà người khác đề cập đến chuyện kết thân mấy lần, có một hộ gia đình gần như đã muốn đáp ứng, nhưng ai ngờ Vương Tử Tuấn đụng phải ca ca của gia đình kia ở trong thanh lâu, còn vì một nữ tử mà đánh nhau, lũ lụt làm trôi miếu Long Vương [1]. Lúc đó, nhà người kia mới biết được tính cách chân chính của Vương Tử Tuấn, nói cái gì cũng không chịu gả khuê nữ cho nhà họ Vương nữa.”

[1] Lũ lụt làm trôi miếu Long Vương: Người một nhà bởi vì không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.

Không chịu là phải! Nhà ai cũng sẽ không ngốc đến mức đẩy khuê nữ nhà mình vào hố lửa. Ngoại trừ Mẫn phu nhân nhu nhược, cả đời bị mẹ cả khống chế, đến cuối cùng cư nhiên còn để mẹ cả tính toán đến trên người con gái của mình, thật đúng là hồ đồ!

Tống Ngọc Tịch nghe Thu Đồng nói xong những chuyện này, trong lòng liền hiểu rõ, tuyệt đối không thể để nhà họ Vương thực hiện được! Đừng nói Mẫn Lam là bằng hữu của nàng, tương lai còn có thể thành chị dâu của nàng, chỉ riêng thấy bộ dạng giả trang này của nhà họ Vương, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đấy! Nhưng chuyện này phải làm thế nào để đây? Nhà họ Vương dù sao cũng là nhà cậu của Mẫn Lam, cho dù thanh danh ngày thường của Vương Tử Tuấn có không tốt, cũng không giống như Trương Phong phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ. Hơn nữa nếu thật sự làm ầm ĩ lên, Mẫn Lam lại muốn c.h.ế.t muốn sống, thì đối với thanh danh của Mẫn Lam cũng không dễ nghe, cho dù Kỷ Hành không ngại, nhưng tương lai nếu Kỷ Hành muốn phấn đấu công danh, thì thanh danh thê tử ở bên ngoài, với huynh ấy tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Cho nên, Tống Ngọc Tịch nhất định phải nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên, để nhà họ Vương không kinh động người khác, tự động từ hôn mới được!

Tống Ngọc Tịch lại hỏi Thu Đồng: “Vương Tử Tuấn này có thông phòng hay không?”

Thu Đồng trả lời: “Có, hai người, đều đang ở trong phòng hắn. Tuy nhiên đến nay cũng chưa được nâng thành di nương, đoán chừng sau khi thê tử vào cửa, khẳng định là có thêm hai di nương rồi.”

Nghe Thu Đồng nói, Tống Ngọc Tịch lại kiên định muốn ngăn cản Vương Tử Tuấn cưới Mẫn Lam. Đang lo lắng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Bùi Thao xuất hiện ở phía sau cửa, Tiêu Tề Dự mặc áo trực lĩnh hoa văn vân trúc thêu tơ vàng bước vào. Thu Đồng Thu Vân biến sắc, lập tức quỳ xuống hành lễ thỉnh an, Tiêu Tề Dự vung tay, hai người liền thức thời rời khỏi phòng, còn rất săn sóc đóng cửa lại.

Tống Ngọc Tịch nhìn bóng dáng các nàng rời đi, mà bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói với Tiêu Tề Dự: “Bên người ta, tất cả đều là người của chàng, cảm giác thật khó chịu.”

Tiêu Tề Dự xe nhẹ đường quen [1] đi tới trước giường mềm, cởi giày ngồi xếp bằng xuống, nói: “Người ta đưa cho nàng đều là người có năng lực, nếu nàng không thích, thì trả lại cho ta là được.”

[1] cưỡi xe nhẹ đi đường quen: quen tay quen việc

Tống Ngọc Tịch lườm hắn một cái, nói: “Ta nuôi người trở nên thành thục, dựa vào cái gì mà trả lại cho chàng hả? Không trả.”

Nàng đi đến bên cạnh Tiêu Tề Dự, lại không ngờ bị hắn kéo một cái, ôm vào trong ngực, thấp giọng khàn khàn nói bên tai: “Nhớ ta không?”

Tống Ngọc Tịch giãy dụa không có hiệu quả, đành phải để hắn ôm hôn một lát, sau đó mới tách ra, rút khăn ra lau miệng, Tiêu Tề Dự nhìn thấy thế, đưa ánh mắt cảnh cáo, Tống Ngọc Tịch mới miễn cưỡng thu khăn tay lại. Lúc này, Tiêu Tề Dự mới hài lòng vươn tay qua, tự mình lau đi son môi và nước bọt ở khóe miệng cho nàng…

Cảm giác hai người ở bên nhau càng ngày càng sa đọa, Tống Ngọc Tịch bất đắc dĩ thở dài một hơi, Tiêu Tề Dự ngược lại cảm giác rất tốt, sau khi uống một ngụm trà, thì nói với Tống Ngọc Tịch: “Kỷ gia ca ca của nàng còn rất biết cố gắng đấy, văn chương viết không tệ, ngay cả phụ hoàng cũng đã lên tiếng khen ngợi.”

Tống Ngọc Tịch thấy vinh hạnh, nhưng nhớ tới chuyện của ca ca và Mẫn Lam, thì tâm tình lại nhất thời không tốt.

“Ầy, hai người bọn họ cũng thật sự là xui xẻo, ca ca ta là một người trầm tính, Mẫn Lam lại hoạt bát săn sóc, vốn hai người vô cùng thích hợp, nhưng hết lần này tới lần khác lại đẻ ra một nhà họ Vương. Để cho nhà bọn họ hủy hôn cũng không phải việc khó, chỉ sợ liên lụy đến thanh danh của Mẫn Lam.”

Lúc trước Tống Ngọc Tịch không chút lưu tình giúp Tống Ngọc Hàn giải quyết nhà họ Trương, đó là bởi vì lúc ấy cũng không có người thích hợp đang đợi Tống Ngọc Hàn, hơn nữa, nhà họ Trương so với nhà họ Vương thì tệ hại hơn rất nhiều. Nhà họ Trương đạo đức bại hoại, nhưng còn nhà họ Vương, thì mặc dù Vương Tử Tuấn không nên thân, có chút tật, nhưng cũng không làm ra chuyện gì khiến nhân thần cộng phẫn [2], vì vậy cho dù muốn dạy dỗ hắn ta thì cũng không tìm được lý do thích hợp, huống chi, đây không chỉ là chuyện của một mình Mẫn Lam, mà sau lưng sẽ còn liên lụy cả Kỷ Hành. Hiện giờ danh tiếng của Kỷ Hành đang tăng cao, không biết có bao nhiêu người đang theo dõi ở sau lưng, nàng cũng không muốn trước khi Kỷ Hành nhập sĩ, còn dùng cách thức này khiến thanh danh của ca ca mình vang dội.

[2] nhân thần cộng phẫn: người và thần đều tức giận

Nàng nói những lời muốn nói ở trong lòng cho Tiêu Tề Dự nghe, ai ngờ Tiêu Tề Dự nghe xong, ngược lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ thong dong, lạnh lùng nói:

“Muốn để cho hai nhà hủy hôn, chuyện này thì có gì mà khó?”

Tống Ngọc Tịch nghe hắn nói đơn giản như vậy, thì nhắc nhở: “Chỉ có thể để cho nhà họ Vương chủ động từ hôn, nếu muốn nhà họ Mẫn mở miệng, thì thanh danh Mẫn Lam sẽ bị ảnh hưởng.”

Tiêu Tề Dự nhìn Tống Ngọc Tịch, đột nhiên chỉ chỉ hai má mình, rất vô lại nói: “Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng nên làm như thế nào, bảo đảm nhà họ Vương sẽ chủ động lui hôn, mà không có bất kỳ liên lụy gì đến nhà họ Mẫn.”

Tống Ngọc Tịch nào chịu nghe theo, liền muốn trốn, nhưng lại bị Tiêu Tề Dự bắt được, dưới sự bức bách “dâm, uy” của hắn, mới miễn cưỡng hôn lên má hắn, dọa dẫm nói: “Hôm nay nếu chàng không nói ra cái gì cho nên hồn, thì cũng đừng hòng đi ra ngoài.”

Tiêu Tề Dự được dỗ dành [3], trong lòng rất cao hứng, cho nên cũng không thừa nước đục thả câu, mà trực tiếp nói với Tống Ngọc Tịch:

[3] gốc là “vuốt lông”: ví như con mèo tức giận xù lông thì được người vuốt lông dỗ dành

“Theo như nàng nói, hiện giờ sở dĩ nhà họ Vương quấn lấy nhà họ Mẫn không buông, thì nguyên nhân chính là do nhà họ Vương không tìm được người nào khác nguyện ý kết thân với Vương Tử Tuấn, cho nên lúc này mới có suy nghĩ với bằng hữu của nàng, có phải không?” Tiêu Tề Dự hỏi như vậy, Tống Ngọc Tịch liền gật đầu: “Không sai!”

“Nếu vậy, thì tìm một người bằng lòng kết thân với nhà hắn ta là được rồi? Hơn nữa, nếu thân phận còn cao hơn nhà họ Mẫn Mân một chút, thì không phải hiệu quả càng thêm tốt sao, có hiểu ý của ta không?”

Lời của Tiêu Tề Dự khiến Tống Ngọc Tịch sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, nhưng suy nghĩ một chút lại có chút khó xử: “Nhưng ta đi đâu tìm người nguyện ý kết thân với nhà họ Vương chứ? Hơn nữa, nhà họ Vương cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng không thể chỉ vì muốn cứu Mẫn Lam, mà hại nữ hài tử nhà người khác mà.”

Tống Ngọc Tịch thật sự không muốn làm như vậy, nếu là đổi một người khác, thì như vậy cũng không tính là thượng sách (kế tốt) gì mà.

Tiêu Tề Dự nhếch môi cười cười, nói: “Người như nhà họ Vương, tùy tiện thả ra tiếng gió là có thể làm cho bọn họ tự loạn trận tuyến, nàng có tin hay không?” Sau khi nói xong, ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Ngọc Tịch, nói: “Nếu không, chuyện này ta thay nàng làm, nếu thành công, thì nàng liền… Đáp ứng với ta một điều kiện, thế nào?”

Tống Ngọc Tịch cũng không hoài nghi Tiêu Tề Dự không thể thay nàng giải quyết tốt chuyện này, cho dù có nói thế nào thì chàng cũng là Thái tử điện hạ, tự nhiên có cách làm và bản lĩnh của chàng. Nhưng Tống Ngọc Tịch lại không dám đáp ứng, luôn cảm thấy trong lời nói Tiêu Tề Dự có vẻ có hàm ý khác, phòng bị hỏi: “Điều kiện gì?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.