Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 188



Ông thở dài và nói:

“Con hãy nhớ kỹ những gì con nói ngày hôm nay! Chuyện tình cảm nam nữ, tương đối huyền diệu, cũng có thể hôm nay con sủng ái nàng có thừa, mà ngày mai chỉ vì một chuyện nhỏ, mà biến thành không thích nàng. Ta không phải ghét bỏ thân phận của nàng thấp kém, mà là thân phận Thái tử phi quá cao, con có thể kéo nàng lên dễ dàng, nhưng tương lai nếu muốn đưa nàng xuống, thì sẽ không dễ dàng như vậy.”

Đạo lý mà Tinh Đức Đế nói, Tiêu Tề Dự sao có thể không hiểu, một khi ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi được định ra, vậy tương đương với việc hướng gió trong triều sẽ có biến đổi lớn. Thái tử phi chính là Hoàng hậu tương lai, thê tộc của Hoàng đế, tiếp tục phát triển thì chính là ngoại thích, cho nên, người được chọn này rất quan trọng, điều kiện tối thiểu nhất, đó chính là trung quân.

“Chuyện này, nhi thần đều đã nghĩ qua. Tống Thất là tiểu thư phủ Trấn Quốc công, nữ nhi của Tống Dật. Trấn Quốc công Tống Dật, nhi thần cảm thấy có thể tin tưởng được, cho nên, nếu từ phương diện này mà nói thì Thái tử phi mà nhi thần tự mình chọn lựa này, ngoại trừ việc bản thân nàng ấy nửa đường được nhận về, thì bất kỳ điều kiện nào khác đều phù hợp.”

Tiêu Tề Dự nói như vậy.

Tinh Đức Đế lại một lần nữa lắc đầu: “Phù hợp cái gì? Với thân phận thứ nữ nửa đường được nhận trở về nhà của nàng, sau này nếu có người bàn luận về đích thứ, thì đó chính là chuyện mà nàng sẽ phải chịu đựng. Cho nên, năm đó sau khi con được sinh ra, ta liền giao con cho Tiền Hoàng hậu nuôi dưỡng, ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, sau khi Tiền Hoàng hậu qua đời, ta sợ có người sẽ lợi dụng thân phận của con để nói chuyện, cho nên mới đành phải phong mẹ đẻ Phùng thị của con lên làm Hoàng hậu. Làm như vậy là vì cái gì, chẳng qua chính là muốn danh chính ngôn thuận, không để cho người khác có thể chất vấn mà thôi. Nhưng nàng thì sao? Nếu sau này có người nói, thân thế Thái tử phi bất chính… Con định sẽ làm gì?”

Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm Tinh Đức Đế trong chốc lát, mới chậm rãi phun ra mấy chữ:

“Bất chính… Chỉ cần để nàng biến thành “chính” là không phải được rồi sao?”

Kiều Đức Đế híp mắt nói: “Con là nói…”

Tiêu Tề Dự không nói tiếp, có một số việc ngầm hiểu là được rồi, dù sao không phải mọi chuyện đều thích hợp để đặt lên mặt bàn nói chuyện.

Kỳ thật Tinh Đức Đế cũng biết, hiện giờ quyền quyết định mọi việc, đại đa số đều đã nằm trong tay Thái tử, đại thần trong triều thay vì nói là thần phục Hoàng đế, còn không bằng nói là thần phục Thái tử. Ông suốt ngày vấn tiên hỏi đạo, chui vào phòng luyện đan hơn nửa ngày không ra, đối với chuyện của Thái tử, nhiều nhất cũng chỉ có thể là kiến nghị, can thiệp thì chỉ sợ là không làm được nữa rồi.

Hôm nay Thái tử đến nói chuyện này với ông, không phải vì ông là Hoàng đế, mà là vì ông là phụ thân. Thái tử là xuất phát từ việc là một đứa con trai muốn thẳng thắn thông tri cho phụ thân, mới có thể đến nói chuyện này với ông trước, mà không phải là ngầm xử lý sau lưng, đợi đến khi sự tình thành công, mới lại bẩm báo với ông. Chỉ riêng điểm này, Hoàng đế đã cảm thấy Thái tử làm rất tốt, ít nhất là có cốt nhục tình thâm ở bên trong.

Thở dài một hơi, lại dặn dò Tiêu Tề Dự một câu:

“Ài, thật sự ta nói nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ là kiến nghị mà thôi. Bây giờ con muốn làm việc gì, ai cũng không quản được con, mà ta cũng không có tâm tư quản con, tương lai thiên hạ này đều là của con, tất cả mọi chuyện chắc chắn sẽ đều do con gánh vác. Giang sơn của tổ tông đương nhiên phải bảo vệ, nhưng con có phương pháp của con, ta không quản được chuyện nhiều năm sau như vậy. Nhưng chính con cũng phải có chuẩn bị tâm lý, ngay lúc con đề bạt Tống Thất, thì đồng thời cũng chẳng khác nào kéo nàng vào trong vòng xoáy, những thứ khác tạm thời không nói, chỉ riêng mẫu hậu con, khả năng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Chuyện xảy ra trong hậu hoa viên lúc trước, ta tin tưởng con còn chưa quên. Mẫu thân con là người có lòng dạ như thế nào, trong lòng ta và con đều biết, chuyện bà ta làm trong cung, ta không phải cái gì cũng không biết, chỉ là không muốn quản mà thôi, nhưng còn con thì sao? Con có thể làm được giống như ta, mặc kệ bà ta sao? Nhưng nếu là quản, bà ta là mẫu thân của con, con quản thế nào? Chuyện này con phải suy nghĩ cho rõ ràng, hiểu rõ mới được, bằng không cho dù cưới Tống Thất đến tay, đó cũng không phải là sủng nàng, mà là hại nàng.”

Tinh Đức Đế đứng lên từ sau long án, chắp tay đi đến bên cạnh Tiêu Tề Dự, nói:

“Chuyện này, con cứ xem xét, lời ta muốn nói cũng đã nói gần như xong rồi. Ta phải vào trong phòng luyện đan xem lò, con cứ nghĩ kỹ, rồi tự bản thân đi gặp Hoàng hậu đi. Cho dù con không quan tâm bà ta có cho phép hay không, nhưng cũng phải thông báo với bà ta một tiếng mới được. Về phần chiếu thư con là muốn ban thánh chỉ, hay là ban Thái tử lệnh, đến lúc đó con xem rồi làm, chỉ cần con đã suy nghĩ kỹ mọi việc, thì cầm ý chỉ đến, ta liền tứ hôn cho con, nhưng vẫn là câu nói kia, toàn bộ hậu quả, tự con phải chịu trách nhiệm, hiểu chưa?”

Sau khi Tinh Đức Đế nói xong câu này, liền vỗ vỗ bả vai Tiêu Tề Dự, rồi để tổng quản thái giám Vương Tân đỡ đi phòng luyện đan ở góc phía đông nam. Tiêu Tề Dự nhìn bóng lưng như ẩn như hiện của ông, nhớ tới phụ hoàng khi còn trẻ cũng hăng hái như vậy, nhưng từ sau khi Tiền Hoàng hậu qua đời, ông tựa như trở thành một con người khác, suốt ngày luyện đan cầu tiên, đối với đại sự triều chính, có thể miễn liền miễn, chỉ xử lý chuyện cơ yếu… Thẳng đến khi Tiêu Tề Dự lớn hơn một chút, bắt đầu có thể hỗ trợ ông, thì ngay cả chuyện cơ yếu ông cũng không xử lý.

Tiêu Tề Dự không xác định có phải vì ông áy náy với Tiền hoàng hậu, cho nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ hay không, nhưng cho đến tận bây giờ, nữ nhân mà phụ hoàng yêu nhất vẫn chính là Tiền Hoàng hậu, những nữ tử khác trong hậu cung đối ông mà nói, chỉ là một món đồ trang trí mới hoặc cũ mà thôi. Bản thân phụ hoàng có thể không ý thức được, ảnh hưởng của Tiền hoàng hậu đối với ông thực sự quá lớn, lớn đến mức có thể làm cho ông mất đi ý chí chiến đấu.

Từ điểm này nhìn lại, Tiêu Tề Dự càng thêm xác định quyết tâm phải giữ nữ nhân mình yêu thương ở lại bên người, bởi vì chỉ có như vậy, nam nhân mới không sa sút, mới có thể vì muốn cho người phụ nữ mình yêu thương thứ tốt hơn, muốn làm cho nàng ấy sống một cuộc sống tốt hơn mà cố gắng tiến lên phía trước, nếu không, sẽ giống như phụ hoàng, mất đi mục tiêu của cuộc đời.

Nghĩ vậy, trong đầu liền hiện ra bộ dáng xinh đẹp, mắt to tròn lúng liếng của Tống Thất khi chờ mình, khóe miệng Tiêu Tề Dự không khỏi gợi lên một chút đường cong đẹp mắt.

Chuyện này đã nói qua với Hoàng đế, kế tiếp chính là Hoàng hậu. Tiêu Tề Dự đối với vị Hoàng hậu này thật sự rất khó có hảo cảm, dù sao ở kiếp trước sở dĩ Hoài vương có thể soán vị thành công, là nhờ có công lao không thể thiếu của người mẹ ruột này, đương kim Hoàng hậu. Nếu Hoài vương không có sự ủng hộ của Hoàng hậu, hắn ta làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, làm ra hành động kinh thiên động địa như vậy?

Cho nên sau khi sống lại, Tiêu Tề Dự không cho Hoài vương dính tay vào một chút quyền lợi nào. Kiếp trước hắn coi Hoài Vương là đệ đệ, nhưng Hoài Vương lại âm thầm xếp đặt hắn vào thế như vậy. Mặc dù nói sau này hắn g.i.ế.c trở về kinh thành, nhưng chuyện này cũng không thể xóa bỏ được việc Hoài Vương g.i.ế.c hắn để chiếm ngôi.

Kiếp này hắn đã sớm có phòng bị, sẽ không để cho hai mẹ con này có bất kỳ quyền lợi nào để có thể thương tổn hắn trong tương lai.

Đương nhiên, cũng bao gồm quyền chọn phi cho hắn, cho tới bây giờ đây cũng không phải là chuyện mà Hoàng hậu có thể quyết định.

Trong điện Hoàng hậu, Hoàng hậu nghe tổng quản Vương Tân nói, liền nhảy dựng lên, vỗ bàn giận dữ nói:

“Ngươi nói cái gì?”

Vương Tân là lão nhân trong cung này, từ lúc Tiền Hoàng hậu, đã đi theo Hoàng Thượng, bởi vậy, đối với vị này, tuy rằng bề ngoài cung kính, nhưng trong lòng cũng không phải đặc biệt e sợ, thấy bà ta tức giận, thì càng đứng thẳng sống lưng đáp:

“Hồi nương nương, nô tài nói Thái tử điện hạ hôm nay đi tìm Hoàng Thượng, nói đã xác định được ứng cử viên cho vị trí Thái tử phi, chính là Tống gia Thất tiểu thư Tống Ngọc Tịch.”

Vương Tân lặp lại lời nói, làm cho Hoàng hậu triệt để nổi giận, lập tức cầm lấy một bình hoa lục giác ở bên cạnh đập xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, gọi Thái tử đến cho ta! Đi gọi Thái tử đến cho ta!”

Vương Tân ở thời điểm Hoàng hậu nổi giận, còn dám nghênh thân tiến về phía trước, nói: “Nương nương, Thái tử đã đi nội các, đang thương nghị quốc sự, nếu nương nương cho gọi, chỉ sợ phải chờ thái tử thương lượng xong quốc sự, hẵng cho truyền gọi.”

“Quốc sự cái gì chứ? Lúc này rồi hắn còn muốn xử lý quốc sự cái gì nữa? Đi gọi hắn tới, nói bổn cung cho gọi hắn qua nói chuyện!”

Hoàng hậu nổi giận, nhưng Vương Tân vẫn như cũ không quan tâm tới, kiên trì nói: “Hoàng Thượng đã nói rồi, hết thảy lấy quốc sự làm trọng, huống chi, Thái tử điện hạ xưa nay hiếu thuận nương nương, chắc hẳn sau khi xử lý quốc sự xong, nhất định sẽ đến chỗ nương nương xin chỉ thị vấn an. Hoàng Thượng còn đang ở đan phòng chờ nô tài đi hầu hạ. Nô tài cũng không lưu lại nữa. Nô tài cáo lui.”

Vương Tân nói xong lời này, liền vung phất trần trong tay lên, xoay người lui ra ngoài, làm cho Hoàng hậu muốn ngăn ông ta lại cũng không kịp.

Hoàng hậu nhìn bóng dáng Vương Tân rời đi, thì càng thêm tức giận. Ma ma bên cạnh tiến lên giúp bà ta thuận khí, cũng bị bà ta một cước đá văng, ma ma tiến lên nói: “Nương nương bớt giận, chuyện này theo nô tỳ thấy, khẳng định là Vương tổng quản truyền đạt không đúng. Thái tử điện hạ xưa nay kính trọng Hoàng hậu nương nương, chuyện lớn như vậy, tất nhiên sẽ không không tự mình đến thương lượng với nương nương, nhất định là trong nội các phát sinh, chuyện này mới bị trì hoãn, nương nương trước đừng nóng giận, chờ sau hẵng nói.”

Ma ma cũng là có ý tốt muốn khuyên can Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu lại ấn trán, nôn nóng không ngừng đi lại, nói:

“Hừ, nó kính trọng ta, kính trọng ta mà… Chuyện lớn như vậy, làm sao có thể là do Vương Tân đến nói cho ta biết chứ, nó chính là căn bản không để Hoàng hậu như ta vào mắt! Hừ, tự cho là thành Thái tử rồi, thì liền quăng chuyện hiếu đạo ra sau đầu, nó, nó…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.