Biển Thời Gian

Chương 62: Sinh nhật



Đúng vào thời điểm này, người ngồi máy bay không nhiều, cũng không ít.

Thời Nghi chạm vào chiếc nhẫn trong túi áo khoác, chiếc hộp vuông vắn có góc cạnh, cứng rắn như khối sắt, nhưng bên ngoài lại được bọc một lớp nhung dày, chỉ cần chạm vào thôi, cũng có thể tưởng tượng được hình dáng của nó.

Cô đang ở độ cao hàng vạn mét trên không, chỉ mang theo vài vật dụng cá nhân, ngoài trời cao, bầu trời đêm đen kịt lấp lánh, phá vỡ tầng mây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thành phố bên dưới.

Không biết là thành phố nào, tỏa ra ánh sáng màu cam đỏ.

Trong lòng cô bỗng thấy bình yên, giống như vài năm trước, cô một mình, không mang theo gì, ngồi xe, đến thành phố nơi Cố Hứa Chi thi đấu để gặp anh.

Khác ở chỗ, lần đó cô đi cô đơn, trở về cũng cô đơn.

Lần này sẽ không như vậy.

Thực ra, so với việc từ bỏ tình yêu của một người, học cách yêu một người, là điều quan trọng nhất mà Cố Hứa Chi đã dạy cho cô.

Yêu là nồng nhiệt, chân thành, quang minh chính đại, muốn sẻ chia.

Chính là muốn ở bên người đó, luôn ôm hy vọng như vậy, luôn cố gắng làm như vậy, cũng để cô ấy hiểu rằng, ngoài cô ấy ra, không ai có thể thay thế.

Thời Nghi rất hạnh phúc khi có thể trở thành người “không ai có thể thay thế” của anh.

Cô chạm vào chiếc dây chuyền trước ngực, nở một nụ cười nhẹ.

Dường như, cuối cùng cô đã có đủ can đảm để đối diện với bản thân mình.

*

Sầm Niên cứ lẽo đẽo theo Cố Hứa Chi, thấy anh sắp ra ngoài, nhất quyết phải bám theo.

Gần đây bố mẹ cậu ta cũng đã sang đây, còn có cả bạn gái của cậu ta nữa.

Cố Hứa Chi vẻ mặt không kiên nhẫn, “Không đi với bạn gái của cậu, theo anhi làm gì?”

“Chán quá rồi.” Sầm Niên nhăn nhó, “Trước đây ra ngoài rất vui, bây giờ sao cái gì cũng không còn thú vị nữa, mấy cảnh này ngày nào cũng nhìn, em phát ngán rồi.”

Về phần bạn gái, thời gian này ngày nào cũng ở cùng nhau, Sầm Niên nói ra còn thấy buồn nôn.

“Em nghĩ cô ấy cũng không muốn nhìn thấy em.” Sầm Niên nói: “Anh cứ đưa em theo đi, em hứa sẽ không nói, không hỏi, không nhìn.”

Cậu ta giơ tay thề, Cố Hứa Chi không nói gì, để cậu ta lên xe, sau đó đến một quán bar gần sân bay, đuổi cậu ta xuống.

“Không phải chứ, anh họ.” Sầm Niên ngẩn người, quay đầu nhìn quán bar, lại nhìn vào trong xe, thấy người anh họ lạnh lùng vô tình. “Anh để em ở đây à? Anh định đi đâu?”

“Anh có việc.” Cố Hứa Chi nắm vô lăng, tâm trạng có vẻ rất tốt, vẫy tay với cậu ta, “Cậu tự đi chơi đi, một lát tự về nhà, đừng về nhà quá muộn.”

Thời điểm này ở Pháp vừa đúng lúc hoàng hôn, khoảng năm giờ chiều, ánh sáng vàng lãng mạn phủ khắp con đường, lá cây to bằng bàn tay lấp lánh ánh hoàng hôn.

Thời Nghi từ sân bay đi ra, theo định vị Cố Hứa Chi gửi cho cô, từ cổng kiểm tra an ninh bước ra, ánh mắt lướt qua đám đông phía trước, cô lờ mờ thấy một bóng dáng cao lớn trong chiếc áo khoác màu đen.

Cô đi vài bước về phía trước, quả nhiên là anh. Mái tóc ngắn đen nhánh như lông quạ đã dài thêm một chút, tóc mái vuốt lên, để lộ vầng trán trơn láng, anh hơi nhíu mày, nhìn kỹ sẽ thấy trên trán dường như có gân xanh nổi lên, trông như đang kìm nén cơn giận.

Cố Hứa Chi không muốn nghe Sầm Niên lải nhải nữa, anh cầm điện thoại lên, đặt bên tai, ngẩng đầu một chút, ánh mắt lướt qua đám người đang đi ra.

Rồi anh thấy Thời Nghi, bốn mắt họ nhìn nhau, dường như thời gian dừng lại, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên lặng.

Cảm giác này chỉ thoáng qua.

Thời Nghi mỉm cười với anh, nháy mắt một cái. Ngay lập tức, Cố Hứa Chi băng qua đám đông, tiến về phía cô.

Cố Hứa Chi cầm lấy túi của cô, khoác lên vai mình, ôm vai cô, rất tự nhiên nói: “Đi thôi, ra ngoài trước đã.”

Thời Nghi vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi gặp anh rồi, dường như cũng không còn gì muốn nói nhiều nữa, cô nhìn vào cằm anh, khẽ “ừ” một tiếng.

Đi được vài bước, thấy Sầm Niên ánh mắt dán chặt vào mình, lúc này đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.

“Đây là em họ anh, Sầm Niên.” Cố Hứa Chi thì thầm bên tai cô: “Ban đầu anh để cậu ta ở quán bar, nửa chừng lại tự bắt xe theo tới đây. Muốn qua đó không? Không qua cũng được, đi thẳng cũng không sao.”

Thời Nghi “ừ” một tiếng, lại nhìn một lần nữa, nói: “Thôi thì qua đó đi.”

Cô chạm vào chiếc nhẫn trong túi áo, bỗng nhiên dừng lại.

Cố Hứa Chi quay đầu nhìn cô.

“À…” Thời Nghi liếm môi, thấp giọng giải thích: “Máy bay bị trễ, nếu không thời gian cũng gần như vừa kịp, đúng vào sinh nhật của anh.”

Cố Hứa Chi nhẹ nhàng đáp một tiếng, ánh mắt rơi trên người cô.

“Mặc dù bây giờ đã qua thời gian rồi,” Thời Nghi có chút hồi hộp, tim bắt đầu đập nhanh hơn, “Nhưng theo giờ Paris, sinh nhật của anh vẫn chưa qua.”

Cố Hứa Chi lại “ừ” một tiếng, tỏ ý mình đang lắng nghe.

“Chúc mừng sinh nhật.” Thời Nghi lấy hết can đảm ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng rực rỡ, “Đây là quà sinh nhật của em.”

Cố Hứa Chi cúi đầu, nhìn vào chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ trong lòng bàn tay, đôi mắt đen lóe lên một tia ngạc nhiên rõ rệt.

Thời Nghi cúi đầu nói: “Hy vọng anh sẽ thích.”

Cố Hứa Chi siết chặt hộp quà, khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt anh cong lên, trong đôi con ngươi đen phản chiếu ánh sáng nhẹ, dường như tâm trạng rất vui, không biết diễn tả thế nào.

“Đặc biệt đến đây, chỉ để tặng cái này thôi à?” 

Anh khẽ đẩy lưỡi chạm vào đầu răng, muốn kiềm chế sự vui sướng này, nhưng không thể, không thể kiểm soát được, đành để vậy, anh nắm lấy tay Thời Nghi, đan mười ngón tay vào nhau, chăm chú nhìn cô, nụ cười trên mặt càng sâu, lộ ra lúm đồng tiền trên má, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt thành kính: “Anh rất thích.”

Sầm Niên thấy hai người dừng lại, đang tiến lại gần, Cố Hứa Chi lật tay, nhét chiếc hộp vào túi, câu chuyện này cũng dừng lại ở đây, anh chuyển sang nói chuyện khác.

“Muốn ở nhà, hay anh đưa em đi thuê khách sạn?” Cố Hứa Chi nghiêng đầu hỏi ý cô.

“Thuê khách sạn gì chứ.” Sầm Niên nhảy vào phản đối đầu tiên, “Đã đến đây rồi, đương nhiên là ở nhà rồi, lúc nãy em đã nói chuyện với bác rồi, bác trai bác gái và bố mẹ em đều ở nhà đấy.”

Sầm Niên tính toán mình đã đưa bạn gái theo, anh họ tất nhiên cũng phải vậy, như thế mới công bằng.

Cố Hứa Chi liếc mắt nhìn cậu ta, dứt khoát nói: “Hôm nay bọn tôi ở khách sạn.”

Sầm Niên: “Hả? Thế sau đó thì sao?”

Cố Hứa Chi đáp: “Sau đó tính sau.”

Thời Nghi không nhịn được nhìn sắc mặt Cố Hứa Chi, xác định anh không phải không muốn đưa mình về gặp gia đình, cô nắm chặt tay Cố Hứa Chi, anh cúi xuống nhìn cô, mỉm cười.

Ánh mắt Sầm Niên xoay quanh hai người, cậu ta gãi gãi mũi, “Được rồi, để em đặt khách sạn.”

“Không cần, để anh đặt.” Cố Hứa Chi không lo Sầm Niên sẽ ghi lại khách sạn, sáng sớm hôm sau dẫn gia đình đến chặn họ, chỉ là anh quen tự mình sắp xếp chuyện của anh và Thời Nghi, hơn nữa Thời Nghi cũng không thích phiền người khác.

Đuổi Sầm Niên đi, xe của Cố Hứa Chi bị Sầm Niên lái mất, hai người họ bắt một chiếc taxi.

Lên xe rồi, Thời Nghi chợt nhận ra, lúc Sầm Niên nhìn thấy cô, hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên, ngược lại còn thân thiết, chào hỏi cũng chỉ gật đầu, Cố Hứa Chi cũng không giới thiệu đặc biệt.

“Anh biết cậu ấy quen em?” Thời Nghi nhìn Cố Hứa Chi, hai người nói tiếng Trung, tài xế phía trước qua gương chiếu hậu nhìn một cái.

Cố Hứa Chi đang tìm khách sạn, động tác dừng lại, anh ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ, lên tiếng chỉnh lại: “Anh đâu có ngốc, không phải cậu ấy, là cả nhà anh đều biết em.”

“À…ừ?” Thời Nghi mở to miệng, có chút không kịp phản ứng, “Cả nhà anh, đều biết em?”

Nói xong câu này, mặt cô đỏ bừng. Khi đến đây, cô không nghĩ nhiều như vậy, nhưng giờ đây cô thực sự cảm thấy ngại ngùng, đầu ngón chân muốn co lại. Thời Nghi vốn dĩ không phải là người giỏi giao tiếp, cô có thể tự tin khi đối xử với người trong công việc và cuộc sống, nhưng nghĩ đến việc phải đối diện với gia đình bạn trai, nhất là khi họ đã quen biết mình từ trước, Thời Nghi luống cuống nhìn về phía Cố Hứa Chi.

“Thư giãn nào.” Cố Hứa Chi nắm lấy tay cô đang bấu chặt vào tấm nệm, “Nếu em muốn gặp, chúng ta sẽ đi gặp, nếu em chưa sẵn sàng, chúng ta sẽ về nhà sau vài ngày nữa.”

Trên đường đi qua một tiệm bánh, Thời Nghi kêu dừng xe. Cô học ngoại ngữ khác, không phải tiếng Pháp, nhưng tiếng Anh của cô khá tốt, và thực ra các ngôn ngữ có nhiều điểm tương đồng.

Cố Hứa Chi không hỏi cô muốn làm gì, mà chỉ lẳng lặng đi theo sau cô xuống xe.

“Mua một chiếc bánh nhé.” Thời Nghi nói: “Nếu không thì cảm thấy không trọn vẹn.”

Cố Hứa Chi một tay đút túi, ngón tay vuốt ve góc hộp nhẫn, đôi mắt ánh lên sự u tối, anh gật đầu: “Được.”

Dường như đây là từ anh nói nhiều nhất hôm nay, Thời Nghi cười, nắm tay anh, “Chúng mình  ở gần đây thôi.” 

Cô nói: “Đi máy bay lâu rồi, rất mệt.”

“Được.”

*

Vào khách sạn, việc đầu tiên là kéo rèm cửa sổ lại.

Cố Hứa Chi nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, Thời Nghi quay lại liền thấy anh đang nhìn mình như vậy.

“Cười gì vậy?” Cô mở bánh, cắm nến, tắt đèn, kéo Cố Hứa Chi đến trước bàn trà, “Mau ước đi.”

Khi nhà họ Cố còn hưng thịnh, mỗi năm sinh nhật anh nhận được rất nhiều quà. Lúc nhỏ, bánh sinh nhật cao hơn người, phải đứng trên ghế để thổi nến.

Sau này lớn lên, chỉ cần gia đình cùng ăn một bữa cơm là tốt rồi.

Rồi sau đó, khi gia đình gặp biến cố, Cố Hứa Chi trở nên rất phản cảm với việc tổ chức sinh nhật.

Không phải vì lý do gì lớn lao, mà là sinh nhật năm anh mười sáu tuổi, bố mẹ anh bận rộn với công việc kinh doanh, nhưng vẫn nhớ đến sinh nhật của anh, họ đặc biệt trở về để cùng anh tổ chức sinh nhật.

Giả vờ như không có gì xảy ra, bố mẹ cùng vào bếp, nấu một bàn đầy thức ăn.

Khi chuông đồng hồ điểm mười hai, cả gia đình cùng anh thổi nến.

Lần đầu tiên anh nghiêm túc ước một điều ước.

“Hy vọng công ty sẽ vượt qua khó khăn.”

Thật tiếc, điều ước không thành hiện thực. Sáng hôm sau, bố mẹ vẫn phải chạy đôn chạy đáo, sinh nhật của anh dường như chỉ kéo dài một giờ đồng hồ, một giờ giả tạo trôi qua, rồi lại là sự thật lạnh lùng.

Biết anh không thích, nên Sầm Tuệ cũng không cố tình tổ chức sinh nhật cho anh nữa.

Ngày hôm đó, khi nói với Thời Nghi rằng đó là sinh nhật của mình, lời nói buồn bã rơi xuống, chính Cố Hứa Chi cũng ngạc nhiên một chút.

Có lẽ bởi vì anh hy vọng người này sẽ có phản ứng khác biệt, để nói với anh rằng, đây là một ngày đáng để nhớ.

Hy vọng người này không quan tâm đến sự phản đối của anh, cố gắng kéo anh ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực và tự ti.

Thời Nghi luôn dễ dàng làm được điều này.

Cố Hứa Chi ngồi xổm trước những ngọn nến đang cháy, dưới ánh nến, trong mắt anh dường như có một ngọn lửa đang cháy rực.

Thời Nghi đứng đối diện, hai tay đan chéo trước ngực, nhắm mắt, hàng mi dài cong vút tạo thành bóng mờ trên gương mặt trắng trẻo của cô. Cô nghiêm túc, môi khẽ nở nụ cười.

Cố Hứa Chi cúi đầu, nhắm mắt, nghiêm túc ước một điều trong lòng, rồi thổi tắt nến trong một hơi.

Thời Nghi vỗ tay, trong bóng tối, đôi mắt cô lấp lánh, “Chúc mừng sinh nh…”

Cố Hứa Chi hôn cô một cách mãnh liệt, mang theo sự khao khát muốn nuốt chửng cô, anh nâng mặt cô, đôi môi và răng rít ra vài từ, “Sinh nhật vui vẻ.”

Người anh yêu thương.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.