Sắc mặt Lục Minh Thần lập tức thay đổi, cậu ta căng thẳng nhìn chằm chằm Bùi Túc Nguyệt, nhanh chóng hỏi: “Túc Túc! Cậu lấy camera từ đâu ra?”
“Cái này không quan trọng.” Giọng của Bùi Túc Nguyệt hơi khàn, toát ra sự lạnh lùng không rõ ràng: “Quan trọng là, trong camera giám sát có chân tướng sự thật.”
Cậu nhẹ nhàng nâng mí mắt phượng kiêu ngạo lên, chậm rãi nói: “Tiểu Thần, chúng ta đều muốn tìm hiểu sự thật, chỉ cần không chột dạ, thì không có gì là không thể xem, đúng không?”
Lục Minh Thần nở nụ cười cứng đờ, siết chặt tay.
Bùi Túc Nguyệt đã yêu cầu trợ lý Kim mang đến một chiếc laptop, sau một loạt thao tác, hình ảnh giám sát trên máy tính hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Góc quay từ mái nhà, camera luôn theo dõi mọi chuyển động của Tô Dĩ Trần.
Chi tiết kỳ lạ này không ai chú ý, tất cả đều tập trung vào hình ảnh khi Tô Dĩ Trần tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn ngủi với Lục Minh Thần.
Lục Minh Thần lợi dụng lúc Tô Dĩ Trần không để ý, lén lút nhét vòng tay vào túi của Tô Dĩ Trần.
Không ai nhận ra, không ai biết.
Tô Dĩ Trần vẫn luôn tìm kiếm bánh ngọt để ăn, hoàn toàn không để ý có người vừa động tay động chân.
Video giám sát đột nhiên dừng lại.
Bùi Túc Nguyệt tạm dừng video, phóng to hình ảnh.
Trên màn hình, có thể nhìn thấy rõ ràng Lục Minh Thần nhét chiếc vòng tay vào túi Tô Dĩ Trần.
Sự thật phơi bày, làm cho mọi người xôn xao.
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười, nhìn về phía Lục Minh Phong: “Sếp Lục, anh đã nhìn thấy rõ chưa? Còn muốn xem lại lần nữa không?”
Trong chớp mắt, ánh mắt u ám của Lục Minh Phong trở nên sâu thẳm hơn.
Ánh mắt của Tô Dĩ Trần rời khỏi video giám sát trên laptop, anh có thế cảm nhận rõ ràng, camera giám sát này hoàn toàn di chuyển theo hướng đi của anh.
Camera mini…
Anh nhắm mắt lại.
Bùi Túc Nguyệt đóng laptop, đưa cho trợ lý Kim, cười nhẹ nhìn về phía Cố Hàn Chu và Lục Minh Phong, cậu nói: “Video giám sát này, tôi có thể chuyển cho mọi người có mặt ở đây xem, để mọi người biết được sự thật của vụ việc.”
“Không được!” Lục Minh Thần nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao lại không được?” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười vô cùng dịu dàng, đôi mắt cong lên: “Vừa nãy Tiểu Thần mới nói phải công khai việc này. Tại sao bây giờ tình thế đảo ngược, cậu lại nói không được? Tiểu Thần, làm người không nên sống hai mặt.”
Lục Minh Thần siết chặt nắm đấm, cậu ta không thể phản bác lời nói của Bùi Túc Nguyệt, khi thấy mọi người xung quanh bắt đầu nhìn mình chỉ trỏ bàn tán, cậu ta chỉ có thế dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh trai.
Sự thật đã được phơi bày trước mắt mọi người, cho dù có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Lục Minh Phong lạnh nhạt nhìn cậu ta, cầm chiếc vòng đá ánh trăng, hỏi lại: “Tiểu Thần, vậy nên em đã cố ý làm vỡ nó, sau đó đổ lỗi cho người khác, phải không?”
“Anh… anh ơi… em yêu quý món quà này còn không hết, thật sự không phải em làm, em không làm hỏng nó.” Khuôn mặt Lục Minh Thần trắng bệch, cậu ta biết rõ, những món đồ của người đã c.h.ế.t đó vô cùng quý giá đối với nhà họ Lục.
Chỉ cần không chạm vào món đồ không thể chạm của Lục Thần và khu vực cấm, cậu ta có thể làm bất cứ điều gì, nhưng nếu làm hỏng đồ vật của Lục Thần, cả nhà sẽ tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Tiểu Thần, chuyện này đợi về nhà tính tiếp.” Lục Minh Phong u ám nhìn cậu ta, sau đó cẩn thận cất chiếc vòng đá ánh trăng đi.
Sắc mặt Lục Minh Thần tái nhợt.
“Tiểu Thần định xin lỗi người ta như thế nào đây?” Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ: “Hoặc là làm theo cách mà Tiểu Thần vừa nói, quỳ xuống xin lỗi anh ấy, thế nào?”
Lục Minh Thần giận dữ nhìn sang phía này, không hiểu Bùi Túc Nguyệt đã uống nhầm thuốc gì mà lại bảo vệ tình địch?!
Cậu ta tức giận nói: “Tô Dĩ Trần là cái thá gì? Cái đồ chỉ biết leo lên giường người khác, cũng xứng để tôi quỳ gối xin lỗi à?!”
“Vậy tôi chỉ có thể đăng đoạn video này lên mạng thôi.” Bùi Túc Nguyệt cười nhạt: “Tiêu đề sẽ là ‘Nhị thiếu gia của tập đoàn Lục thị phẩm chất bại hoại, cố ý vu oan hãm hại người khác tội trộm cắp’, thế nào?”
Lục Minh Thần sợ hãi, trốn sau lưng Lục Minh Phong, mở miệng van xin: “Anh… anh phải giúp em.”
Lục Minh Phong nhíu mày: “Túc Túc, cậu đừng làm em ấy khó xử như vậy.”
“Là ai đang làm khó ai?” Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt thờ ơ: “Chẳng lẽ trong mắt sếp Lục, danh dự của những người quyền quý thì cao cả, còn danh dự của những người bình thường có thể tùy tiện bị xúc phạm sao?”
Nhiều thế hệ của nhà họ Lục có mối quan hệ mật thiết với thế lực chính trị, quyền lực trong giới kinh doanh vô cùng lớn, mối quan hệ trong gia tộc rắc rối phức tạp, doanh nghiệp còn đứng đầu giới kinh doanh.
Cho dù nhà họ Lục có gặp phải chuyện gì, cũng sẽ nhanh chóng chìm xuống, không ai dám can thiệp vào chuyện của nhà họ Lục.
Dưới bàn tay của các quan chức cấp cao, đối với những người bình thường không có quyền lực, tính mạng còn thua cả súc vật.
Người ta đã muốn g.i.ế.c lợn để ăn, liệu có thèm quan tâm đến suy nghĩ và sống c.h.ế.t của lợn không?
Lục Minh Phong thờ ơ nói: “Dù sao em ấy cũng là người nhà họ Lục, tôi không đồng ý.”
Nói xong, Lục Minh Phong dùng ánh mắt vô cùng áp bức nhìn chằm chằm Tô Dĩ Trần: “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”
Lại là thái độ cao ngạo đó…
Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lục Minh Phong, anh nói: “Tôi không cần tiền, cũng không hi vọng xa vời người em trai quý giá của anh sẽ xin lỗi tôi. Tôi chỉ muốn Lục Minh Thần tránh xa tôi càng xa càng tốt.”
Lục Minh Phong không khỏi nhíu mày.
Tô Dĩ Trần vừa nói xong, liền quay đầu đi ra khỏi biệt thự lớn của nhà họ Cố.
“Tô Tô!” Cố Hàn Chu lạnh lùng gọi anh: “Cậu định đi đâu?”
Bas
Tô Dĩ Trần giống như không nghe thấy, cậu rời đi không quay đầu lại, người bên cạnh tự động nhường đường cho cậu. Tô Dĩ Trần đi bộ một lúc rồi lên xe.
Lên xe, tài xế hỏi anh điểm đến, Tô Dĩ Trần hít một hơi thật sâu, nói: “Đi đến nơi đông người, cứ đi đại đi.”
Tại buổi tiệc, những người hóng chuyện dần tản ra.
Bùi Túc Nguyệt ra hiệu cho trợ lý Kim cầm lấy máy tính, sau đó mỉm cười nhìn Lục Minh Thần, lại gần cậu ta, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Nghe thấy chưa? Tránh xa anh ấy càng xa càng tốt, nếu dám lại gần anh ấy, tôi đảm bảo đoạn video này sẽ xuất hiện trước công chúng.”
Khuôn mặt Lục Minh Thần tái nhợt, cậu ta ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nói: “Túc Túc, sao cậu lại giúp kẻ thay thế đó đối phó với tôi? Tại sao? Rõ ràng đây là thời cơ tốt nhất để đuổi anh ta đi! Như vậy anh Cố sẽ thuộc về cậu!”
Bùi Túc Nguyệt không đáp, chỉ nhìn Lục Minh Thần bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Lục Minh Thần cảm thấy mình giống như đang bị một con rắn độc theo dõi, sống lưng lạnh toát, khuôn mặt cậu ta tái nhợt, sau đó, không biết đối phương vừa nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Bùi Túc Nguyệt cười rất đẹp, nốt ruồi dưới mắt khiến người ta phải say đắm, cậu vỗ nhẹ bả vai Lục Minh Thần: “Sau khi về nhà ăn nhiều hơn nhé.”
“?” Lục Minh Thần không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Bùi Túc Nguyệt, đợi đến khi muốn hỏi lại, Bùi Túc Nguyệt đã từ biệt mọi người, rời khỏi biệt thự nhà họ Cố.
Một buổi tiệc sinh nhật đáng nhớ kết thúc như thế, người thật sự buồn là Cố Khinh Chu.