Gió đêm mát mẻ thổi tới. Trong biển hoa hồng đang âm thầm diễn ra những hành động mập mờ không ai biết, không khí dần dần nóng lên.
Những sợi tóc trước trán Tô Dĩ Trần bay loạn theo làn gió, anh gần như nằm trên người Bùi Túc Nguyệt, đôi chân thon dài chồng lên nhau, năm ngón tay được Bùi Túc Nguyệt nắm lấy, từng chút một nhấm nháp.
Anh không từ chối sự thân mật của Bùi Túc Nguyệt, thay vào đó, anh quay đầu sang, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cậu: “Cậu giả bệnh để lừa Cố Hàn Chu, không sợ bị phát hiện sao?”
Bùi Túc Nguyệt áp trán mình vào trán Tô Dĩ Trần, cười nhẹ: “Em đã gửi cho anh ta vị trí sai, từ Los Angeles lên máy bay đến đó cần ít nhất ba ngày, trợ lý Kim sẽ tìm cách giúp em giữ chân anh ta, anh ta sẽ không thể cản trở chúng ta đâu. Tô Tô, chúng ta có ba ngày để vui chơi cùng nhau.”
“Cậu thật là biết tính toán.” Tô Dĩ Trần liếc nhìn vào cánh tay và cổ của cậu: “Đã hết dị ứng chưa?”
“Đã ổn rồi.” Bùi Túc Nguyệt mỉm cười: “Bác sĩ đã kê thuốc và cho em xuất viện.”
“Tô Tô lại quan tâm đến em rồi nè.”
Tô Dĩ Trần liếc mắt, không đáp lại, nhìn về phía biển hoa xa xăm.
“Tô Tô, hoa hồng ở đây thật đẹp.” Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt cong cong: “Có thể ở riêng với Tô Tô thật tốt.”
Tô Dĩ Trần lắc đầu: “Cố Hàn Chu đã bỏ ra số tiền lớn để bao trọn cả thung lũng Hoa Hồng, cuối cùng lại bị cuộc gọi của cậu lừa. Nếu anh ta mà biết mọi chuyện, chắc chắn sẽ nổi giận với cậu.”
“Anh ta biết thì sao chứ?” Bùi Túc Nguyệt thích thú dụi vào cổ Tô Dĩ Trần, nở nụ cười ngọt ngào: “Em còn ước anh ta biết sớm một chút, biết rằng em và Tô Tô là một cặp trời sinh. Sắc mặt của anh ta lúc đó nhất định rất đặc sắc, em không thể chờ nổi rồi, muốn xem phản ứng của anh ta quá đi.”
Ánh mắt Tô Dĩ Trần đong đầy ý cười: “Thật vậy sao?”
Thật ra anh cũng rất trông mong, một doanh nhân ích kỉ như Cố Hàn Chu, cuối cùng lại phát hiện bạch nguyệt quang mình yêu thương nhất và thế thân cùng nhau phản bội mình. Cố Hàn Chu sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Tất nhiên, Tô Dĩ Trần không quên nhắc nhở: “Không được nói cho Cố Hàn Chu biết.”
“Tại sao?” Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt cong lên.
“Chưa đến lúc.”
“Vậy khi nào mới là thời cơ tốt nhất?”
Tô Dĩ Trần không trả lời.
Bùi Túc Nguyệt nâng mặt Tô Dĩ Trần, đôi mắt long lanh: “Sau hai năm thỏa thuận, Tô Tô sẽ rời khỏi Cố Hàn Chu, đúng không?”
Đôi mắt vô cảm của Tô Dĩ Trần nhìn về phía cậu.
“Tô Tô đừng trách em vì đã điều tra anh, em chỉ muốn Tô Tô sớm rời khỏi nhà họ Cố, sớm rời khỏi nơi làm anh đau khổ. Em có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ Tô Tô, chia sẻ mọi lo lắng buồn phiền của Tô Tô… Dù sao thì, Tô Tô đã nhận chú chó nhỏ này rồi mà.”
Nốt ruồi son dưới đuôi mắt Bùi Túc Nguyệt lóe lên vẻ quyến rũ.
Cậu nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, vươn đầu lưỡi l.i.ế.m ngón trỏ của anh, nhẹ nhàng ngậm vào.
Hơi thở Tô Dĩ Trần trở nên gấp gáp, khoái cảm tê dại từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể, anh giống như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay lại, đôi mắt chất chứa đầy ánh sao, gò má hơi ửng đỏ.
“Bùi Túc Nguyệt, cho dù tôi có chấp nhận cậu, cậu cũng không được điều tra tôi.” Tô Dĩ Trần cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng.
“Có nghĩa là Tô Tô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng em.”
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng cong lên, ngón tay thon dài xoa nhẹ môi Tô Dĩ Trần, đặt lên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhỏ giọng nói: “Không sao, sau này, em sẽ là người Tô Tô tin tưởng nhất.”
Tô Dĩ Trần lau môi, lạnh lùng nói: “Đừng quá tự tin.”
Bùi Túc Nguyệt bình thản, chỉ đơn giản nói: “Vậy hãy để thời gian chứng minh tất cả.”
Tô Dĩ Trần thu lại ánh mắt.
“Tô Tô, em muốn được thưởng ~” Bùi Túc Nguyệt sẽ không để bầu không khí trở nên tẻ nhạt, có cậu ở đây, toàn bộ không gian đều trở nên kích thích mờ ám: “Em muốn hôn hôn.”
Tô Dĩ Trần liếc xéo một cái, đột nhiên nhớ ra trò vui nào đó.
Anh cong môi, vươn tay xoa đầu Bùi Túc Nguyệt, trong lòng tự hỏi, liệu cậu có thực sự ngoan ngoãn nghe lời như vậy không?
“Muốn hôn tôi à?” Đôi mắt đen láy của Tô Dĩ Trần phản chiếu một nụ cười nhạt đầy mê hoặc, thái độ của anh, giống như sắp đưa ra phần thưởng, toát lên vẻ quyến rũ mê người.
“Muốn.” Hô hấp Bùi Túc Nguyệt khựng lại, si mê nhìn anh.
“Cậu nói cậu là chó của tôi đi.”
Tô Dĩ Trần ngừng lại một chút.
Anh nhướng mày, tỏa ra khí chất của một kẻ thống trị. Lúc này đây, anh là vị vua cao cao tại thượng, một vị thần linh không thể xúc phạm, là chủ nhân kiểm soát mọi thứ.
Năm ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Bùi Túc Nguyệt, giống như một phần thưởng.
“Vậy cậu có thể giả tiếng chó kêu không?”
Tô Dĩ Trần lạnh lùng quan sát phản ứng của Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt không chút do dự, nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, trong đôi mắt như hoa như ngọc chỉ hiện lên sự phục tùng và trung thành với chủ nhân.
“Gâu.”
Giọng nói của cậu vừa dễ nghe vừa quyến rũ, thậm chí còn lè lưỡi thở ba hơi với Tô Dĩ Trần, sau đó đặt hai tay lên đỉnh đầu làm tai, hình ảnh vừa đẹp vừa đáng yêu, lại mê hoặc lòng người.
Đúng là có cầu tất ứng.
Bas
Tô Dĩ Trần cười khúc khích, ý cười tràn ra, ánh mắt anh sáng lên, rõ ràng đã bị dáng vẻ của Bùi Túc Nguyệt làm cho mê hoặc. Anh không nói gì, chỉ vô thức nhìn sang chỗ khác, cười khen ngợi: “Nghe hay thật.”
Bùi Túc Nguyệt được khen tất nhiên rất vui, nếu có đuôi, chắc chắn sẽ vẫy mạnh hơn nữa.
Cậu ôm lấy anh, nũng nịu: “Tô Tô, em muốn được thưởng.”
“Được thôi.” Tô Dĩ Trần hiếm khi ôm lấy cổ cậu, chậm rãi nói: “Tối nay, ở đây, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn.”
Bùi Túc Nguyệt hơi ngạc nhiên, mắt thường cũng có thể thấy được cậu đang vô cùng vui mừng, cậu cẩn thận hỏi: “Cái gì cũng được sao?”
Tô Dĩ Trần nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Bùi Túc Nguyệt, anh nuốt nước miếng: “Cũng không phải cái gì cũng được.”
“Vậy sao…” Bùi Túc Nguyệt lại thất vọng.
Nhưng mà…
Chỉ cần có thể ăn, dù không phải bữa chính, chỉ là món tráng miệng trước bữa ăn, cũng đủ làm Bùi Túc Nguyệt vui mừng suốt một thời gian dài