Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Không khí trong chiếc xe bỗng ngưng trệ trong giây lát.
Tống Diêm nghiêng mặt nhìn ánh mắt do dự xen lẫm sợ hãi như thú non của Lâm Hiểu, ánh mắt chậm rãi rơi vào đôi môi đỏ mọng đang bị cắn.
Một khoảng lặng dài.
Giây tiếp theo, khi ánh sáng trong mắt Lâm Hiểu dần dần tối đi, người đàn ông bóp nát tàn thuốc đã tắt trong lòng bàn tay rồi bước ra khỏi xe.
Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn người đàn ông đi vòng qua đầu xe tới gần mình, hắn mở cửa xe rồi không nói một lời cởi dây an toàn rồi nắm lấy cánh tay cậu kéo ra.
Không biết vì sao mà Lâm Tiêu cảm thấy có chút kinh hãi trước vẻ mặt của người đàn ông, cậu cố trốn vào trong xe nhưng vẫn bị cánh tay của người đàn ông kéo ra khỏi ghế phụ.
Sau đó, giữa tiếng hét hoảng loạn của Lâm Hiểu, hắn mở cửa sau và ném cậu vào trong.
“Á!”
Lâm Hiểu ngã ở ghế sau ngẩng đầu lên, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi và bất lực, nửa người ngồi dậy chậm rãi lùi về phía sau.
Tống Diêm dựa vào cửa xe vuốt mái tóc lên, dùng một tay cởi cúc áo để lộ chiếc cổ to và cơ bắp săn chắc.
Đêm đã khuya, trong hơi thở tràn ngập mùi hương thanh mát của rễ cỏ bị giẫm nát. Người đàn ông nhìn con đường phía xa, ánh đèn xe lác đác nhấp nháy, chẳng mấy chốc không gian lại trở nên yên tĩnh.
Hắn cúi xuống nhìn người đang hoảng sợ ngồi ở ghế sau xe, dưới ánh trăng hắn mơ hồ nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh trong khóe mắt và cả hốc mắt đỏ bừng cậu.
“Ngài… ngài, ngài định làm gì vậy?”
Tống Diêm lạnh nhạt nhìn cậu, giây tiếp theo hắn khom người ngồi vào trong xe.
Ghế sau rộng rãi bỗng trở nên vô cùng chật hẹp, Lâm Hiểu không kịp né tránh đã bị người đàn ông kia ép chặt.
“Mở chân ra.” Trong lúc hỗn loạn cậu không nhìn rõ mặt người đàn ông này, chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn ở gần bên tai.
“Tôi muốn ** cậu.”
Lâm Hiểu ngượng ngùng quay mặt sang một bên, dùng bàn tay yếu ớt đẩy hắn.
“Hôm… Hôm nay tôi không muốn làm chuyện đó…”
Giọng người đàn ông trở nên lạnh lùng hơn: “Tôi không hỏi ý kiến của cậu.”
Trong lúc nói chuyện hắn đã mở khóa quần của Lâm Hiểu. Cậu ngẩng đầu mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, kìm nén tiếng nức nở nói: “Tôi… Không muốn… Tôi không muốn…”
Người đàn ông dường như đã bị chọc tức bởi sự phản kháng của cậu, hắn quay đầu cắn mạnh vào chiếc cổ gầy gò, răng nanh cắm vào lớp thịt mềm mại khiến Lâm Hiểu đau đớn kêu lên.
“Không đường nói không.”
Lâm Hiểu căn bản không có tư cách từ chối, cậu nhanh chóng bị người đàn ông lột sạch đồ giống như một đứa trẻ sơ sinh cuộn tròn trên ghế da đen. Làn da trắng nõn tỏa ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh trăng lạnh lẽo, tô điểm cho cơ thể của cậu thánh khiết hơn.
Tống Diêm đưa tay vuốt ve thân thể mềm mại, lòng bàn tay to mơn trớn trên eo càng khiến cậu phát ra tiếng khóc nức nở.
Tại sao lại khóc?
Hắn đã quay lại để cứu cậu rồi? Tại sao còn khóc? Cậu không hài lòng về điều gì?
Hắn cong đầu gối về phía trước dễ dàng đẩy đôi chân thẳng tắp đó ra, bế cậu lên mặc cho cậu có phản kháng thế nào.
Hắn nhìn vào mắt Lâm Hiểu, đôi đồng tử trong suốt như hạt thủy tinh đó tràn đầy nước mắt.
“Đừng khóc.”
Cậu nhìn hắn với hàng mi run rẩy, chớp mắt một cái giọt nước mắt lại lăn xuống, chảy từ gò má xuống đến môi.
Tống Diêm nheo mắt lại nhìn nước mắt dính trên khóe môi, sâu trong mắt có dòng điện ngầm trào dâng. Giây tiếp hắn cúi xuống, môi lưỡi nóng rực trực tiếp nuốt chửng hô hấp của Lâm Hiểu.
“Ưm…”
Người đàn ông hung hãn tiến tới liếm những giọt nước mắt mặn chát trên môi, cắn đôi môi mềm mại của cậu rồi đưa đầu lưỡi vào liếm mút không ngừng. Trong khi Lâm Hiểu bất lực mở miệng thở dốc, chiếc lưỡi dài của hắn luồn thẳng vào trong khoang miệng của cậu khuấy động, phát ra âm thanh tấm tắc.
“Ahh… Hưm… không…”
Lâm Hiểu chưa từng hôn ai, dù đã lên giường với hắn nhiều lần như thế cũng chưa từng hôn môi như thế này, hơi thở cũng rối loạn.
Nóng rực và ẩm ướt như muốn làm toàn thân cậu mềm nhũn. Hô hấp của cậu tràn ngập mùi thuốc lá từ miệng hắn, khiến toàn thân cậu nóng bừng.
Trên môi đột nhiên bị cắn một cái làm Lâm Hiểu nức nở kêu ra tiếng, đôi mắt rưng rưng nước mắt đáng thương nhìn người đàn ông.
Tống Diêm đứng dậy lặng lẽ cúi đầu nhìn cậu: “Không được nói không.”
Tiếng cửa xe đóng lại vang lên làm chiếc xe bị đóng kín, dù bọn họ chỉ nhìn nhau cũng bầu không khí cũng dần nóng lên.
Người đàn ông vẫn mặc quần áo chỉnh tề, còn cậu lại đang trần truồng nằm trên ghế da. Lâm Hiểu bất an vặn vẹo, quay đầu tránh đi ánh mắt u ám của hắn.
Khóe miệng còn dính một vệt máu, khiến khuôn mặt nhợt nhạt và dịu dàng của cậu trông vô cùng diễm lệ.
Đó là mùi máu.
Trong mắt Tống Diêm tựa như có một cơn cuồng phong dữ dội, hắn nhìn chằm chằm vào vệt đỏ đó, máu trong cơ thể hắn cũng lập tức bị kích thích và sôi sục lên.
Hắn lại cúi xuống dùng đầu lưỡi liếm vết máu, cảm nhận được người dưới thân khẽ run lên.
“Mở miệng ra.”
Lâm Hiểu ngơ ngác nghe theo, môi hơi run run. Hơi thở ướt át phả vào chóp mũi người đàn ông, có chút ngọt ngào và nồng nàn.
À, cậu đã uống một ly nước trái cây trong bữa tối.
Cả miệng tỏa ra vị ngọt béo béo ngậy.
Hô hấp lại bị cướp đoạt một lần nữa, Lâm Hiểu ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ bất lực, lòng bàn tay to lớn của người đàn ông áp chặt vào gáy không cho cậu trốn thoát, cũng không cho cậu có cơ hội lùi về sau.
Chiếc lưỡi trơn trượt điên cuồng quét trong miệng, khí thế hung hãn của người đàn ông hoàn toàn lộ ra khiến Lâm Hiểu nặng nề thở không nổi, thân thể nóng bừng bắt đầu lo lắng vặn vẹo.
Tiếng thở hổn hển vang lên trong khoang kín cùng với tiếng nước nhớp nháp quyện vào nhau, khiến không gian nhỏ bé này càng thêm nóng rực và kích thích.
Thân thể trần trụi của cậu dán sát vào bộ quần áo thô ráp lạnh lẽo của người đàn ông, run rẩy. Lâm Hiểu mơ màng khẽ mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đôi mắt sâu thẳm và đen láy của hắn.
Có những vết tơ máu báo hiệu hắn sắp rơi vào trạng thái hưng cảm.
Những ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển dọc theo đường cong cơ thể đang run rẩy, đến phần mông hếch lên, biến mất trong khe nước, cho đến khi chạm tới huyệt đạo vốn đã ướt đẫm.
“Ah……”
Lâm Tiêu thở hổn hển rên rỉ trong khi hai đôi môi vẫn quấn vào nhau, môi thoáng hé ra còn sót một sợi chỉ bạc nối giữa hai môi vừa gợi tình lại vừa tục tĩu.
Bàn tay to tách ra đôi chân còn đang cố che đậy ra, để lộ hoa huy*t đã ẩm ướt trong không khí. Lâm Hiểu ngượng ngùng vùi mặt vào ghế, lồng ngực phập phồng làm xương sườn hiện lên rõ rệt. Không biết đồ ăn cậu ăn đã đi đâu hết rồi, thân hình vẫn gầy gò không có một tý thịt nào.
Thân dưới chợt cảm thấy nóng ẩm, Lâm Hiểu che mặt nhưng trong miệng nhẹ nhàng phát ra tiếng thở dốc.
Tống Diêm nhìn hoa huy*t không ngừng mấp máy dưới ánh sáng yếu ớt, nó như thể biết chuyện gì sắp xảy ra nên ngượng ngùng tiết ra nước dâm ròng rã dù chưa bị ai chạm vào.
Người đàn ông nhìn theo, đầu ngón tay lướt qua âm vật nhạy cảm, nhân lúc cơ thể của Lâm Hiểu run lên hắn trực tiếp đút một ngón tay vào trong.
“À…”
Lâm Hiểu theo bản năng muốn khép hai chân lại nhưng bị người đàn ông chặn lại, không những ngăn cản mà còn dạng rộng hai chân ra xa hơn.
Một giây tiếp theo ngón tay trong cơ thể cậu bắt đầu tiến sâu hơn và bắt đầu đâm vào rút ra, khuấy động nước dâm bên trong phát ra tiếng òm ọp.
“À… Ha… ừm!”
Lâm Hiểu mím chặt môi, dùng mu bàn tay che nửa khuôn mặt và vành tai đỏ bừng.
Nơi đâu hoang vu xung quanh không có một bóng người, hai chân cậu tách ra trần trụi nằm dưới thân thể người đàn ông. Chỉ riêng suy nghĩ này thôi đã đủ khiến Lâm Hiểu xấu hổ, toàn thân nóng bừng và hơi thở cũng trở nên dồn dập.
hoa huy*t đã đủ ướt át đến độ không cần ngón tay vuốt ve, đã sẵn sàng cho dương v*t của hắn tiến vào, mà việc đưa ngón tay vào càng giống một trò đùa chọc ghẹo của người đàn ông.
Hai ngón tay loay hoay khuấy động hoa huy*t trơn trượt, căng ra hoa huy*t non nớt chặt chẽ làm nước dâm chảy lênh láng chảy xuống.
Ham muốn trong cơ thể sắp bùng nổ nhưng Tống Diêm lúc này lại vô cùng kiên nhẫn, cho đến khi Lâm Hiểu sắp đạt cực khoái chỉ và toàn thân đã đỏ bừng.
Lúc này hắn mới cầm dương v*t to lớn màu tím ra, quy đầu sưng tấy áp vào miệng huyệt đang run rẩy. Do ngón tay đã rút ra nên hoa huy*t vẫn cứ tham lam mấp máy, như thể đang mời gọi dương v*t nhấp vào.
dương v*t nóng bỏng áp vào hoa huy*t căng hai mép huyệt ra xa nhau, quy đầu thô to cọ xát âm vật đỏ bừng khiến Lâm Hiểu nức nở rên rỉ. Cậu giơ tay bất lực nắm lấy ghế ngồi, hai chân bị vòng eo rắn chắc của hắn banh ra.
Người đàn ông đè lên thân trên của Lâm Hiểu khi cậu chuẩn bị bỏ chạy, đôi mắt hắn nặng trĩu như thể đang nhìn chằm chằm vào con mồi mà mình muốn có chiếm bằng mọi giá.
Thắt lưng hạ xuống để dương v*t nóng hổi nhẹ nhàng nhấp vào hoa huy*t non mềm, rồi đâm thẳng vào chỗ sâu nhất.
“Ờ…”
Lâm Hiểu ngẩng cổ lên rên rỉ, cổ cong thành một hình vòng cung mỏng manh giống như một con thiên nga sắp chết.
“Nó sâu quá… Ưhhh…”
hoa huy*t tham lam quấn lấy dương v*t mà liếm mút, ham muốn chồng chất khiến Tống Diêm không thể chịu đựng được nữa bắt đầu nhấp hông nện hoa huy*t nóng ẩm.
Rút dương v*t ra hết cỡ, sau đó nhấp vào lút cán.
“Aaa…”
Tiếng va chạm cơ thể không ngừng vang lên, Lâm Hiểu liên tục bị lực va chạm mạnh đẩy ra ngoài, sau đó lại bị người đàn ông kéo thắt lưng đâm về phía dương v*t.
“À…”
“Nhẹ thôi… Hưc… Ngài… Nhẹ… Nhẹ…”
Những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, khó có thể phân biệt được là đau hay sướng.
Hai chân không có chỗ để đặt chỉ có thể ngoan ngoãn quấn quanh eo người đàn ông, lắc lư bất lực theo động tác của hắn.
“Ha…”
Cả chiếc xe rung chuyển phát ra những âm thanh ọp ẹp, chứng tỏ người đàn ông này mạnh mẽ đến mức nào, tiếng động của hắn khiến lũ côn trùng trong rừng cỏ im lặng vì kinh hãi.
“Òm ọp… Òm ọp…”
hoa huy*t ướt át và nóng bỏng đang bị con *** hung dữ ** phát ra tiếng nước nhớp nháp, xen lẫn tiếng da thịt va chạm tràn ngập cả xe, nóng rực và mê loạn.
Tống Diêm vùi mình thật sâu trong cái hoa huy*t nóng ẩm đó, thầm nghĩ, khóc đi, khóc cho thỏa lòng đi.
Hắn thích nhìn Lâm Hiểu bị ** khóc.
Nó khiến hắn hạnh phúc hơn rất nhiều so với khi cậu trốn đi khóc thầm.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.