Quan Sơn Nguyệt

Chương 78: Chương 78



Edit & Beta: Đòe
Sầm Dạ Lan không ngờ rằng Nguyên Trưng sẽ trực tiếp giam lỏng y ở trong cung.
Ngày hôm đó Sầm Dạ Lan bị hắn đè xuống đất, y có chút đắn đo, không dám coi là thật mà động tay động chân với Nguyên Trưng, cuối cùng y chỉ mở miệng hỏi: “Ngươi lại muốn cưỡng ép ta nữa sao?”
Chỉ một câu như vậy, Nguyên Trưng sững sờ, ánh mắt rơi vào trên cổ tay đỏ bừng bị hắn bóp, lập tức buông tay ra như bị phỏng.

Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan với vẻ mặt không chắc chắn, sau một lúc lâu, hắn cố gắng kìm nén sự sốt ruột trong lòng, nói với y: “Ở lại trong kinh đi, ta sẽ cố gắng cho người nhanh chóng mang công văn từ Bắc Cảnh tới kinh thành nhanh nhất có thể.”
Nói xong, hắn lại đưa tay muốn chạm vào Sầm Dạ Lan, nhưng lại rút tay về.
Sau đó, Sầm Dạ Lan được đưa đến tẩm cung của Nguyên Trưng, liên tiếp mấy ngày liên, phía sau y lúc nào cũng có cung nhân đi theo.
Sầm Dạ Lan tức cười, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt ngày hôm đó của hắn, y lại cảm thấy hơi mờ mịt.

Tô Trầm Chiêu từng kiểm ttracho Nguyên Trưng, cậu nói với Sầm Dạ Lan rằng bởi vì hắn đã sử dụng loại thuốc khiến trí não của con người bị rối loạn, mặc dù đã ngừng dùng thuốc nhưng chất độc còn sót lại đã xâm nhập vào phổi và rất khó để loại bỏ chúng ngay lập tức.
Nguyên Trưng đã lên ngôi hoàng đế, nhưng tính tình thất thường, cáu kỉnh và rất dễ nổi nóng.
Trước cổng thành, máu của trăm người hai nhà Triệu Lý vẫn chưa khô, hậu quả còn đó, Nguyên Trưng như vậy, các đại thần trong triều hoàn toàn câm như hến, nhưng lại ngấm ngầm phê bình lên án.
“Bệ hạ, đến giờ dùng thuốc rồi.” Hai tay Thành Hòe bưng chén thuốc, hơi cúi người.
Nguyên Trưng vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm chén thuốc kia, còn chưa uống nhưng trong miệng đã cảm nhận được vị đắng chát của thuốc.

Hắn đưa tay nhận lấy, tay siết chặt, lạnh lùng nói: “Hết liều này đến liều khác, Chung thái y, thuốc này của ngươi thật sự hữu dụng sao?”
Thái y viện mới đang bề bộn rập đầu lạy, nói: “…!Bẩm bệ hạ, muốn giải trừ hết độc phải cần một khoảng thời gian rất dài, không thể vội vàng được —— “
“Là do trẫm nóng nảy hay là do các ngươi là lang băm phế vật!” Mùi thuốc nồng nặc, Nguyên Trưng khó chịu đến mức trực tiếp đập mạnh chén thuốc trước mặt Chung thái y, bắn tung tóe khắp nơi, khiến tất cả các cung nhân đều lập tức quỳ xuống.

Chung thái y run cầm cập, nói: “Bệ hạ bớt giận!”
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm bóng người quỳ rạp trên mặt đất, mắng: “Phế vật, cút.”
Mãi cho đến khi thái y run rẩy lui ra, Nguyên Trưng mới mệt mỏi ngồi trên long ỷ, hắn đang nghĩ đến Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan hỏi: “Ngươi lại muốn cưỡng ép ta nữa sao?”
Giống như một gáo nước lạnh, nó lập tức dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lục phủ ngũ tạng Nguyên Trưng.

Hắn nghĩ, sao hắn có thể cam lòng? Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện y muốn rời đi thì hắn không cách nào kiềm chế được muốn tàn sát khắp nơi.
Nguyên Trưng biết rằng đó là hậu quả của loại thuốc mà hắn uống, loại thuốc thực sự có thể biến hắn thành một kẻ điên.
Nguyên Trưng không muốn để Sầm Dạ Lan đi, nhưng lại sợ mình sẽ làm y tổn thương nên chỉ còn cách giam lỏng y ở trong cung.

Hắn không kiểm soát được suy nghĩ, sợ rằng Sầm Dạ Lan càng coi thường hắn.
Nguyên Trưng nói: “Hôm nay y đã làm gì?”
Thành Hòe không chút nghĩ ngợi nói: “Buổi sáng tướng quân đọc binh thư, giờ Tỵ một khắc* ăn hai miếng điểm tâm, đến trưa thì chợp mắt ngủ tầm một canh giờ, sau đó thì ngài ấy tự chơi cờ một mình thêm một canh giờ nữa, lúc buồn ngủ thì ngủ luôn trên ghế quý phi khoảng nửa canh giờ.”
Khắc 1: 5 giờ – 7 giờ 20 phút ( giờ Mão).

Khắc 2: 7 giờ 20 phút – 9 giờ 40 phút (giờ Thìn).

Khắc 3: 9 giờ 40 phút – 12 giờ (giờ Tỵ).

(Khắc cụ thể là thời gian của ban ngày)
Nguyên Trưng ngẩn người, khóe miệng lóe lên ý cười, lẩm bẩm nói: “A Lan sao đột nhiên lại ngủ nhiều như vậy? Trước đây ở Bắc Cảnh đừng nói là ban ngày, ban đêm mãi đến tận khuya y mới chịu đi ngủ.”
Thành Hòe không nói gì.
Nụ cười trên khóe môi Nguyên Trưng dần phai nhạt đi, hắn sững người một lúc rồi lại thở dài.
Lúc hắn trở lại, trời đã tối đen, Sầm Dạ Lan nằm trên giường quần áo che kín mít.

Người này lạnh lùng ngay thẳng, y đang ngủ rất ngon lành, hai tay đặt trên người, nhắm mắt lại, cả khuôn mặt dưới đèn lộ ra vẻ mềm mại ngoan ngoãn.
Nguyên Trưng đứng bên giường, ánh mắt tham lam ngắm nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được leo lên giường.

Ở gần như vậy, anh dường như có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ và lạnh lẽo từ trên người Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan luôn rất quả quyết, Nguyên Trưng đã lên kế hoạch phòng cho trường hợp xấu nhất xảy ra khi có ý định giam lỏng y.

Xét cho cùng, Sầm Dạ Lan là một vị tướng rất quan trọng ở vùng biên cương, trong tay nắm giữ mấy chục vạn đại quân Bắc Cản, nếu y quyết ngọc nát đá tan, Nguyên Trưng cũng chẳng thể nào giữ được y ở lại.
Nhưng y đã thật sự ở lại, mặc dù y lạnh nhạt với hắn, nhưng điều đó cũng đủ để hắn thụ sủng nhược kinh và cho hắn thêm hy vọng.
Nguyên Trưng không buồn ngủ chút nào, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngủ say của Sầm Dạ Lan, bất kể là nhìn thế nào thì vẫn khiến hắn yêu thích đến mức trái tim như bị thiêu đốt.

Hắn nắm chặt tay, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay ra vuốt ve hai má và tóc của Sầm Dạ Lan.
Đột nhiên, Sầm Dạ Lan trở mình, mở mắt ra nhìn thẳng vào hắn, trông rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào.
Bốn mắt nhìn nhau.

Tay Nguyên Trưng cứng đờ, Sầm Dạ Lan nhìn một lúc, sóng to không sợ gió lớn nói: “Bệ hạ thật hăng hái.”
Không biết vì sao, Nguyên Trưng nghe ra được trong giọng điệu của y có chút trêu chọc, càng thêm khó chịu, tức giận hỏi: “Khiến ngươi tỉnh giấc sao?”
Sầm Dạ Lan gật đầu như lẽ đương nhiên, vốn y đang ngủ chập chờn, cho dù bước chân của Nguyên Trưng có nhẹ đến đâu thì khi bị chạm vào y cũng chẳng thể ngủ tiếp.
Nguyên Trưng: “…”
Hai người ngượng ngùng im lặng một lúc, Sầm Dạ Lan đột nhiên mở miệng nói: “Hãy cho Trầm Chiêu tiến cung.”
Nguyên Trưng ngẩn người, sắc mặt lạnh lùng, nhưng hắn đang định nói thì Sầm Dạ Lan nói tiếp: “Ngươi là hoàng đế, những thái y trong cung này tuy y thuật cao siêu, nhưng họ đã đắm chìm trong cũng nhiều năm, sẽ có chút kiêng dè, tất yếu sẽ chọn con đường an toàn, không dám mạo hiểm.”
Nguyên Trưng sửng sốt một lúc, rồi mới hỏi: “Ngươi không muốn đi sao?”
Sầm Dạ Lan nói: “Muốn.”
Nguyên Trưng im lặng nhìn Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan nhìn tấm màn giường màu ánh vàng, một tay gối sau đầu: “Nguyên Trưng, ngươi có hận Nguyên Hành không?”
Nguyên Trưng nghe đến hai chữ này mím chặt môi, hận sao? Tất nhiên là hận, cái chết của phụ hoàng có liên quan đến Nguyên Hành, anh ta vất vả lên kế hoạch, lừa dối hắn nhiều năm, máu lạnh cho sát thủ đuổi giết đến nỗi Tề Minh mất mạng, Phương Tĩnh vẫn còn nằm trên giường dưỡng thương đến tận bây giờ, sao có thể không hận? Ngoài nỗi căm hận ra thì vẫn có chút thất vọng khó nói nên lời.
Trong đêm dài tĩnh mịch, giọng nói của y bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Ngươi hận bọn họ thờ ơ với chuyện hoàng đế bị sát hại, hận bọn họ không phân biệt đúng sai muốn lật lại chuyện cũ, cho nên mới để Lý An Úc đi điều tra rõ nghiệt dư của đảng Nguyên Hành.

Nhưng lần điều tra này, e rằng toàn bộ triều thần đều có liên quan đến.

Ngươi muốn giết, nhưng có thể giết hết được bọn họ sao?”
“Xu lợi tránh hại vốn là bản tính của con người, giết không hết, chém không ngừng.” Sầm Dạ Lan nói: “Nước trong quá ắt không có cá, mặc dù ngươi có thể giết hết tất cả bọn họ, nhưng cũng chẳng thể đổi lại được một tương lai tươi sáng.”
Nguyên Trưng khó khăn mở miệng gọi: “A Lan…“.

||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Sầm Dạ Lan quay đầu nhìn Nguyên Trưng, hắn trầm giọng nói: “Ngươi không trách ta sao?”
Sầm Dạ Lan không nói gì, Nguyên Trưng cảm thấy bối rối, hắn nắm lấy tay y, nói: “A Lan, ngươi đừng trách ta…” Hắn nhìn Sầm Dạ Lan: “Ta chỉ là..

Chỉ là sợ ngươi sẽ rời đi.”
Ánh mắt Sầm Dạ Lan rơi trên tay Nguyên Trưng, trong lòng mềm nhũn, bình tĩnh nói: “Cho nên ngươi nhốt ta ở trong cung để trở thành —— vật độc chiếm của ngươi?”
Nguyên Trưng: “Không phải độc chiếm! Sao có thể là độc chiếm được!”
Hắn vô thức cao giọng, nhìn Sầm Dạ Lan, lại hạ giọng xuống: “Ta làm sao cam lòng…!A Lan, ta muốn ở bên ngươi trọn đời, từ xưa cho đến nay ta chỉ muốn mình ngươi, ta muốn lập ngươi làm hoàng hậu —— “
Hắn lẩm bẩm lặp lại: “Ta muốn lập ngươi làm hoàng hậu, ta muốn lập ngươi làm hoàng hậu, lập ngươi làm hoàng hậu…”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nói: “Hoang đường, phong một người đàn ông làm hoàng hậu thì còn ra thể thống gì.”
Nguyên Trưng nói: “Ta vốn đâu phải kẻ ra thể thống gì.”
Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng thật sâu, nói: “Ngươi là vua của một nước, lại lấy một nam hậu, vậy ngươi làm sao có thể đối mặt với các văn võ bá quan trong triều, với toàn dân thiên hạ đây?”
“Sau này sử quan ghi chép lại, nhất định sẽ làm cho cười cho thiên hạ mấy ngàn năm.”
Nguyên Trưng cay đắng nói: “Bọn họ đối mặt như thế nào là chuyện của họ, hậu nhân bàn tán thì đó là quyền tự do mặc cho họ nói, ta chỉ muốn hiện tại!”
Sầm Dạ Lan ngẩn người, bất đắc dĩ cười: “Nguyên Trưng, ngươi có thể không quan tâm, nhưng ta thì không.”
“Ta là thần tử, lại là thần dân, sao có thể để quân vương phải xấu hổ vì mình? Hơn nữa ta đã từng lập lời thề, cả đời nhất định sẽ đạp phá Vương Đình của người Hồ, khiến chúng không bao giờ dám tiến về phía nam nữa.”
“Ngươi vây nhốt ta trong cung điện này.” Sầm Dạ Lan đạo, “Chẳng khác nào giết ta.”
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, y lại nói tiếp: “Hãy để ta đi.”
Thật lâu sau, Nguyên Trưng mới nói: “Nói tới nói lui thì rốt cuộc trong lòng ngươi, ta cũng chỉ là thứ nhỏ bé không đáng nhắc tới.”
Nguyên Trưng lạnh lùng nói: “Ngươi chết tâm đi.”
“…” Sầm Dạ Lan đau đầu xoa xoa mi tâm, không nhịn được nói với Nguyên Trưng: “Cút xuống.”
Nguyên Trưng sửng sốt.
Hắn nhìn Sầm Dạ Lan một lúc lâu, sau đó dứt khoát nằm xuống bên ngoài giường, nhắm mắt lại và quay lưng đi, dáng vẻ buồn bực.
Sầm Dạ Lan: “…”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.