Hà Ý Nhiên cạn lời nhìn Hứa chưởng quầy, y thật muốn dạy ông ta một khóa về ba trăm phương pháp nghệ thuật kinh doanh buôn bán. Không biết rằng ngươi kích động như vậy sẽ làm chúng ta vui mừng lắm sao?
“Chỉ là một bộ ngọc khí gia truyền, được trưởng bối trong nhà truyền lại cho con cháu. Đã trải qua mấy đời của nhà ta mà thôi! Lai lịch rất sạch sẽ, thỉnh Hứa chưởng quầy yên tâm”.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm nói rõ cho ông ta biết đồ đạc mình muốn bán hoàn toàn là sạch sẽ, nếu cửa tiệm ông ta có thu mua cũng không hề hấn gì. Sự thật đúng là bộ lục ngọc bảo trên tay y lúc này có xuất xứ rất sạch sẽ, là quà mừng sinh nhật năm mười năm tuổi của y năm đó, cha mẹ y đã gửi tặng. Từ nhỏ cho đến trước đây, y còn có chút chờ mong về hai người họ. Nhưng sau khi dịch tang thi bùng phát, y đã sớm chết tâm. Vậy thì cần gì phải lưu giữ lại những thứ hai người đó đã từng mua, hoặc tặng cho y. Thứ mà y trân quý, muốn lưu giữ chỉ có những lễ vật mà ông bà ngoại và bà nội đã từng dành tặng cho y theo từng năm tháng y trưởng thành kìa. chết. Y sợ làm mất hoặc thất lạc những kỉ niệm về ba người họ. Y sẽ luôn giữ lại, để sau này khi y lấy vợ có hài tử của riêng mình, làm thành đồ gia truyền cũng không tệ.
Từ khi kích phát dị năng, y luôn có thói quen lưu trữ tất cả mọi thứ vào bên trong không gian. Cuộc sống khi ấy có lẽ chưa đến mức khó khăn, nhưng thời gian lâu dài thì không chắc. Cho nên y luôn thu thập mọi thứ rồi bỏ vào bên trong đó, có là mấy chục năm không cần đi ra ngoài thu thập vật tư hay kiếm thức ăn y cũng không sợ đói chết.
Hứa chưởng quầy nhìn rồi lại sờ, kiểm tra một hồi mới nhìn lên Hà Ý Nhiên:” không biết phu nhân muốn bán bộ trang sức bằng ngọc quý này bao nhiêu?”.
Hà Ý Nhiên đang muốn đáp lời, thì giọng nói của nam nhân bên cạnh chém đinh chặt sắt vang lên:” tám ngàn lượng”.
Hà Ý Nhiên hơi sửng sốt nhìn sang nam nhân. Y cười tít mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn Hứa chưởng quầy:” ý ta cũng giống ý của phu quân ta”.
Hứa Chưởng quầy nhíu mày, cái giá này ở kinh thành cũng không hề quá đắt nhưng ở Thanh Lâm trấn này thì vẫn có chút cao.
Hà Ý Nhiên đại khái biết là ông ta cảm thấy có chút đắt. Y lên tiếng:” không dấu diếm gì Hứa chưởng quầy. Bộ trang sức này được làm từ ngọc lục bảo thuần nhất. Có nhiều tác dụng khác nhau. Về công dụng hàng ngày thì lục bảo giúp người đeo xua tan mệt mỏi, còn chữa được bệnh suyễn ở trẻ nhỏ. Còn về phong thủy thì sẽ mang đến vận may mắn, bình an cho người đeo. Nếu không phải vì phu thê hai người chúng ta vừa mới phân gia, có chút thiếu thốn cũng sẽ không mang ra bán. Còn muốn giữ lại cho hài tử của mình sau này… haizz”.
Khóe môi Phó Thần giật giật rất khẽ. Hài tử ư? Hai người họ có thể có hài tử của chính mình sao? Nếu sau này tức phụ nhi đồng ý, hai người bọn họ cùng nhận nuôi một hai đứa trẻ cũng không phải là không thể.
Hứa chưởng quầy ngẫm nghĩ một hồi, ông ta lại nhìn hai người Hà Ý Nhiên. Quả nhiên dù khí chất trên hai người khác với người thường, nhưng quần áo trên người lại giống như bao thôn dân khác thường mặc. Lại nhìn đến đôi mắt to của Hà Ý Nhiên thiếu điều viết lên mấy chữ ‘ta nói rất thật ngươi không mua sẽ hối hận’. Vì vậy, ông đành cắn răng hạ quyết định:” tám ngàn lượng không phải là không thể. Chỉ là nếu lần sau có vật quý tương đương như vậy, còn mong hai vị chiếu cố đến cy của chúng ta”.
Hà Ý Nhiên gật đầu cười nói:” đó là tất nhiên! Có thứ mới mẻ chắc chắn ta sẽ tìm đến Hứa chưởng quầy ngài đầu tiên”.
Hai bên vui vẻ kí kết khế ước mua bán, kí tên ấn dấu vân tay. Thời đại này dùng là chữ phồn thể, cho nên không làm khó được Hà Ý Nhiên. Hôm phân gia lý chính thúc cũng là dùng loại chữ này viết xuống, Hà Ý Nhiên nhìn đều hiểu, nhưng y plkhông có ý định lên tiếng mà toàn tâm toàn ý để Phó Thần làm chủ. Y đã cùng ông ngoại luyện chữ và thư pháp hơn mười năm. Bút lông không làm khó y.
Phó Thần cùng Hứa chưởng quầy nhìn chữ viết phóng khoáng không kém phần xinh đẹp tinh tế được y viết lên đều có chút ngạc nhiên. Hứa chưởng quầy lại đưa mắt kín đáo đánh giá hai người một lượt nữa.
Số lượng tám ngàn lượng bạc không phải con số nhỏ, vì thế Hứa chưởng quầy đều dùng ngân phiếu chi trả cho hai người.
Cầm được ngân phiếu vào tay, hai người vui vẻ được Hứa chưởng quầy đích thân tiễn rời đi trong sự ngạc nhiên tột độ của mấy tiểu nhị trong tiệm.
Thấy bóng lưng hai người đã hoàn toàn rời khỏi, tiểu nhị vừa rồi đưa hai người Hà Ý Nhiên vào nhã gian. Hắn mon men đi đến gần Hứa chưởng quầy:” chưởng quầy, hai người họ bán thứ gì rất quý sao? Sao ngài phải đích thân tiễn họ ra về vậy?”. Phải biết chủ tử đứng sau cửa tiệm nhà bọn họ là người có gia thế ở kinh thành. Vì thế huyện lệnh đại nhân ở Thanh Lâm trấn này, khi gặp chưởng quầy cửa tiệm bọn họ còn phải cho Hứa chưởng quầy ba phần mặt mũi. Vậy mà hai phu thê ăn mặc đơn giản kia lại có thể để chưởng quầy đích thân ra tận cửa cười nói đưa tiễn. Hai người đó rốt cuộc có thân phận gì?
Hứa chưởng quầy trừng tiểu nhị một cái:” suốt ngày không lo làm việc, chỉ hóng chuyện là nhanh. Lần sau nếu các ngươi thấy hai người họ đến cửa tiệm của chúng ta thì khách khí một chút, biết chưa? Mau đi làm việc đi!”.
Tiểu nhị cười cười nhưng vẫn gật đầu ngoan ngoãn nghe lời Hứa chưởng quầy căn dặn. Còn Hứa chưởng quầy cũng không có thời gian đứng đây cùng hắn tán gẫu nhàn thoại, ông phải trở về hậu viện viết thư gửi cho chủ tử cùng đưa bộ ngọc lục bảo này cũng gửi đi theo.
Bộ ngọc lục bảo gồm hai vòng tay, một chuỗi vòng cổ được mài khắc tinh tế thành hình hoa sen. Chất liệu rất đẹp, không một tia tạp chất. Màu xanh dịu dàng, sờ vào còn ôn nhuận ấm áp. Nam hay nữ đeo cũng ổn. Là vật hiếm! Thích hợp đưa vào mấy nơi như hậu cung trong cung cấm nơi kinh thành kia.
Hà Ý Nhiên ném hộp gỗ vào tay Phó Thần:” huynh giữ, ta sợ làm rơi”. Rồi y lại nháy nháy mắt nhìn nam nhân:” đi theo mỹ nam ca ca ta đáng giá đi? Sau này bao huynh ăn uống no say”.
Phó Thần dở khóc dở cười, nhìn theo bóng lưng gầy kia. Mấy lần muốn hỏi đối phương, đây thật là đồ gia truyền của nhà y ở nơi y từng ở kia sao? Nhưng hắn nhìn thấy Hà Ý Nhiên lại không có chút đau lòng nào bán đứt đi bộ trang sức kia. Vì vậy hắn không có ý định tiếp tục truy hỏi đối phương. Bây giờ hắn chỉ có suy nghĩ tức phụ nhi của hắn có rất nhiều bí mật a, năng lực kiếm tiền lại mạnh mẽ như vậy. Hắn là phu quân của y, sẽ không thể thua kém đi.
Hà Ý Nhiên vừa chậm rãi đi trên đường vừa nói:” nhà chúng ta cái gì cũng không có, phải mua sắm rất nhiều thứ. Đồ dùng sinh hoạt, chén bát ăn cơm và xoong chảo nấu cơm linh tinh nữa. Hôm qua đã nói qua chuyện mời hai phu thê nhà Chu đại ca và nhị đệ. Hôm nay chúng ta mời khách đi”.
Phó Thần gật đầu:” em làm chủ”.
Hà Ý Nhiên rất hài lòng về “sự thức thời” của huynh đệ tốt cùng giường:” được, vậy chúng ta từ từ mua. Nhưng đồ cần mua có rất nhiều, chúng ta có nên thuê một chiếc xe không?”.
Phó Thần:” khi nào mua xong, chờ ra về đến cổng trấn ta sẽ thuê một chiếc xe bò. Đồ đạc mua nhiều, thuê xe la xe ngựa đi nhanh sẽ làm vỡ đồ”.
Hà Ý Nhiên không có ý kiến:” được, nghe huynh”.
“Gia vị đây, Tiêu đen mới về hàng đây. Hai mươi văn nửa kí…”.
Hà Ý Nhiên chú ý đến:” chúng ta mua chút gia vị, huynh đi mua hai cái sọt tre đi. Chúng ta đựng đồ mua xong sẽ để vào đó”. Sáng nay hai người họ đều là tay trống trơn đi lên trấn. Vừa mới phân gia, trong nhà cũng không có bất cứ vật dụng gì. Phó Thần trước khi đi có nói qua lên trấn rồi mua.
Phó Thần gật đầu nhưng không có ý định để y lại đây một mình: “chờ mua đồ ở đây xong, lát đi qua ta sẽ mua”.
Hà Ý Nhiên gật gật đầu bước đến cửa tiệm bán đồ gia vị. Lão bản là một đại thúc, thấy hai người thì liên tục mời chào.
Hà Ý Nhiên cười nói chào hỏi lại, rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn một lượt:” lão bản, nhờ thúc lấy giùm: ớt khô, hoa tiêu, hồi hương, xì dầu, giấm chua, quế, tương đậu… mỗi thứ một cân, tạm thời vậy đi. À, còn dầu đậu nành nữa, ba cân dầu”. Còn tỏi hành gừng gì đó y thấy ở thôn, người dân trồng rất nhiều lúc đó mua một chút là được.
Lão bản cười không khép lại miệng sắp xếp cân đo cho y. Nhưng sau đó mặt ông lại nghệch ra, nhìn lên Hà Ý Nhiên:” vị cô nương này… tương đậu với quế là cái gì?”.
Hà Ý Nhiên:”…”.
Tương đậu với quế là cái gì? Lẽ nào ở đây không có à?
Hà Ý Nhiên vỗ đầu mình một cái, vừa rồi ở tửu lâu. Rõ ràng gọi hai món ăn vì thiếu gia vị là vỏ quế khô, cho nên y mới thấy thiếu chút hương vị. Hóa ra ở nơi này không có vỏ quế khô sao?
Phó Thần bước lên hai bước:” có cần đi tiệm khác xem qua?”.
Hà Ý Nhiên lắc đầu, có đi cũng không thấy đâu. Y nhìn lão bản tiệm:” vậy làm phiền ngài lấy hết những gì ngài có cho ta. Ngoài quế và tương đậu, còn gì mà tiệm của ngài không có không?”.
Lão bản gật gật đầu:” có đủ, có đủ hết. Ngoài tương đậu, quế gì gì đó còn có hoa tiêu là gì? Là tiêu đen phải không?”.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm:” vậy lấy hết những gì cửa tiệm của ngài có đi, còn hoa tiêu, tương đậu và quế chúng ta không cần nữa”.
Lão bản cười tươi như đóa cúc, nhanh nhẹn gói gém cho y tất cả những gia vị trên. Còn hào phóng tặng cho y nửa kí tiêu đen nữa. Tổng cộng hơn sáu trăm hai mươi ba văn tiền, được lão bản giảm cho ba văn tiền, còn lại sáu trăm hai mươi văn.
Hà Ý Nhiên đẩy đẩy người bên cạnh:” mau trả tiền a”.
Phó Thần cũng nhanh chóng lấy bạc trong ngực ra, trả đầy đủ cho lão bản tiệm gia vị rồi ôm tất cả đồ lão bản đưa ôm vào lòng.
Hà Ý Nhiên vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, trong đầu lại đang điên cuồng suy nghĩ cách kiếm tiền ở nơi đây. Không có tương đậu, tốt lắm! Y chí ít cũng biết cách làm. Không có hoa tiêu và quế, cũng vừa khéo trong không gian của y có trồng mỗi loại vài cây. Đều là y chuyển từ trong vườn cây của ông ngoại tự tay trồng và chăm sóc bao năm, vào trong không gian. Rất nhiều món ăn cần đến ba loại gia vị này, nếu y có thể làm ra rồi tự mở tiệm ăn, đưa nguyên liệu này vào các món ăn. Nếu vậy, có phải ngày ngày y chỉ cần ngồi ở nhà chờ đếm bạc không? Hy vọng làm đại địa chủ của y từng suy nghĩ qua á!
Nghĩ vậy, Hà Ý Nhiên liền hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười thật to:” há há há”.
Phó Thần đang muốn hỏi tức phụ nhi có cần đi tiệm khác hỏi mấy thứ vừa rồi y cần không:”…”.
Người đi đường:”…”.
“Tiểu cô nương nhà ai mà lại không nết na như vậy?”
“Đứng giữa đường chống nạnh cười như ma nhập vậy, có phải đầu óc không bình thường không?”.
“…”.
Phó Thần đưa ánh mắt sắc bén quét qua mấy người đi đường đang bàn tán, làm bọn họ sợ đến mức im bặt lôi kéo nhau rời khỏi.
‘Mẹ nó! Nam nhân kia anh tuấn như vậy, sao ánh mắt lại dữ dằn thế! Quả thật hù chết người!’.
Hà Ý Nhiên nghĩ đến tương lai, y sẽ làm phú hào ngồi trên đống vàng đống bạc nên tâm tình còn tốt hơn vừa nãy kiếm được tám ngàn lượng bạc tới tay. Y lại tiếp tục lôi kéo Phó Thần đi mua chén đĩa, bình đựng gia vị vừa rồi.
Hỏa kế tiệm hàng gạo mì mời chào rất nhiệt tình.
“Bột mì bột ngô cùng gạo trắng bao nhiêu tiền một cân?”. Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm hỏi hỏa kế cửa tiệm
Hỏa kế tươi cười:”bột mì hai mươi hai văn, bột ngô mười hai văn, gạo trắng hai mươi tám văn một cân. Khách quan cần bao nhiêu?”.
Hà Ý Nhiên tính tính, một tháng riêng tiền gạo mì thôi cũng phải vài lượng bạc. Này y phải kiếm tiền thật nhiều mới không sợ đói nha:” mỗi thứ năm cân. Còn phiền vị hỏa kế tiểu ca lấy giúp vài bình gốm lớn một chút, ta muốn đựng gạo, mì và bột cả dầu đậu nành nữa. Thêm vào đó là mười chén ăn cơm mười đôi đũa, mười đĩa đựng rau thật to, hai chén nhỡ và hai chén lớn đựng canh. Cứ vậy đi. ”
“Được được, khách quan xin chờ một lát”. Hỏa kế cười như hoa, muốn xoay người đi lấy đồ cho hai người.
“Bột mì và gạo trắng mỗi thứ hai mươi cân”.
“A,…”. Hỏa kế ngơ ngác khi nghe thấy giọng nói của nam nhân đứng sau vị tiểu cô nương này, vẫn luôn im lặng nãy giờ:” được được xin hai vị khách quan chờ đợi”.
Hà Ý Nhiên nhướn nhướn mi:” mỗi thứ hai mươi cân? Huynh ôm được hết sao?”. Cái thân thể này của ta sẽ không giúp huynh khuân vác được gì đâu, chưa kể bên trong không gian của y còn có số lượng rất lớn gạo và bột mì, chất lượng tốt hơn gạo của thời này không biết đến bao nhiêu lần. Số lượng cũng tương đương mấy kho trữ của mấy tòa trung tâm thương mại lớn đấy! Lúc trước đi thu thập vật tư bên ngoài y đã gom hết vào trong đó. Vì thế sau khi y chết, kẻ hại chết y kia cũng chẳng kiếm được mớ lợi nào.
“Ta ôm được, em chỉ cần mua là được rồi”. Phó Thần rất kiên định.
“Được”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt.
Đáy mắt Phó Thần cũng chứa đầy ý cười theo, tay hắn khẽ động rồi nâng lên, xoa xoa đỉnh đầu của đối phương.
Hà Ý Nhiên bị xoa cũng thành thói quen, mặc kệ để nam nhân làm loạn trên tóc mình. Y đưa mắt nhìn những hạt ngũ cốc khác. Mè trắng, mè đen, đậu phộng cũng phải mua nữa. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Lúc thanh toán lại mất hơn nửa lượng bạc. Mắt Hà Ý Nhiên chớp cũng không thèm chớp nửa cái, ra lệnh cho phu quân hờ đứng cạnh trả tiền. Bản thân thì tiếp tục đi mua những thứ cần mua.
Phó Thần thấy người đã rời khỏi, nhanh chóng thối tiền cho hỏa kế rồi cũng không đợi lấy lại hai văn tiền thừa đã nhanh chân đuổi theo bóng lưng nhỏ gầy kia.
“Còn tiền thừa… khách quan”. Hỏa kế gọi với theo, thật không biết chuyện gì đã xảy ra?
Hà Ý Nhiên dừng chân đi vào cửa tiệm vải:” cho ta hai cuộn, à không ba cuộn vải màu đen và lam nhạt thêm một cuộn màu trắng đi.”
“Chất liệu tốt nhất sao nữ khách quan?”. Lão bản tiệm vải rất vui vẻ.
“Ừm ừm, lụa đi”. Hà Ý Nhiên nghĩ nghĩ lại thấy không nên mua vải tốt như vậy. Phó Thần hay lên núi đi săn, ra đồng làm ruộng mua vải tốt như vậy cũng rách hết:” lấy thêm cho ta ba cây vải bông màu sắc giống như vừa nãy nữa”.
Lão bản:” được, ta gói cho ngài”.
Hà Ý Nhiên buồn chán nhìn ngắm xung quanh, thì thấy nam nhân đã mua được cái sọt tre rất to rồi đuổi tới cửa tiệm.
Thấy y, nam nhân mấp máy môi:” tiểu tức phụ”.