*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà vừa lúc là mười một giờ trưa, trong nhà không có gì ăn, dứt khoát buông đồ xuống ra ngoài ăn cơm.
Lê Tiêu đã đưa xe cho Chu Kiến lái, một nhà ba người tìm quán cơm gần đó mà ăn, lúc ăn cơm, cô nhóc cũng không nỡ bỏ đồ chơi trong n.g.ự.c xuống, đây là đồ chơi cô bé và Nhạc Nhạc trao đổi với nhau, là một con thỏ đồ chơi lông xù, rất đáng yêu, lỗ tai thật to rủ xuống, cô nhóc rất thích, một đường ôm đến hiện tại.
Giang Nhu nhìn thấy, nhịn không được cười, “Thích như thế, có muốn đặt tên cho con thỏ nhỏ hay không?”
Cô nhóc nhìn con thỏ nhỏ trong n.g.ự.c một chút, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó rất chân thành nói: “Gọi Tiểu Hồng, nó có màu đỏ.”
Nói xong dùng bàn tay nhỏ sờ con thỏ nhỏ, đột nhiên lại nói: “Cùng họ mẹ, như vậy trong nhà mẹ sẽ không cô đơn.”
Giang Nhu nghe vậy trong lòng mềm nhũn, “Mẹ không cô đơn, mẹ có con.”
Cô nhóc cười vui vẻ.
Lê Tiêu đang bóc tôm, nghe nói như thế nhìn hai mẹ con một chút, lột xong tôm trước tiên bỏ vào trong chén Giang Nhu, sau đó một lần nữa cầm lấy một con, nói một câu, “Thích thì cha mua cho con thêm mấy con…”
Lời còn chưa nói hết, trên chân liền bị người đạp một cái, anh theo lực đạo nhìn về phía đối diện, trực tiếp chạm phải ánh mắt trừng nhẹ của Giang Nhu, dừng một chút, liền biết mình lại nói sai rồi, ngoan ngoãn im lặng, sau đó cứng ngắc nói sang chuyện khác, “Ăn nhiều một chút.”
Cô nhóc không thấy được cha mẹ mày qua mắt lại, mà là một mặt mong đợi nhìn cha, “Con còn muốn nai con, con cừu nhỏ, con hổ con.”
Liên tiếp báo ra mấy cái, rất có lòng tham.
Lê Tiêu nhìn Giang Nhu, Giang Nhu không nói lời nào, liền uyển chuyển nói: “Chờ sau này cha kiếm được tiền sẽ mua thêm cho cob.”
Cô nhóc dùng sức gật đầu, “Vâng ạ.”
Cười đến vô cùng vui vẻ.
Lúc ra cửa, Giang Nhu thừa dịp cô nhóc không chú ý, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Trẻ con có nhiều đồ chơi không tốt, dễ sinh ra cái tính cả thèm chóng chán, gặp một cái thích một cái, không có định tính.”
Lê Tiêu sờ mũi, anh nào biết mấy việc này, chỉ là muốn dỗ con vui vẻ.
Hơn nữa anh thấy Giang Nhu có vẻ cũng rất thích đồ chơi, liền nghĩ cũng mua mấy cái đưa cho Giang Nhu, thuận miệng nói: “Vậy sau này cố gắng ít mua một chút.”
“Cũng không thể cố gắng ít mua, lỡ như người ta có con bé không có, nó sẽ tự ti.” “…”
Lê Tiêu quay đầu nhìn về phía Giang Nhu.
Giang Nhu cũng cảm thấy lời này có chút không nói đạo lý, liền nghiêm mặt nói: “Dù sao không phải kiểu mua bất chấp như anh, thỉnh thoảng mua một lần là được rồi, cho nó một niềm vui bất ngờ.”
Lê Tiêu nghe xong bật cười, gật đầu, “Em nói đúng.”
Giang Nhu liếc mắt nhìn anh, cảm thấy anh trên miệng tán đồng, nhưng thần sắc trong mắt lại không giống như vậy, rất qua loa, vươn tay làm bộ muốn đánh anh.
Lê Tiêu cười đưa tay bọc lấy quả đ.ấ.m của cô.
Cô nhóc đi ở phía trước quay đầu thấy cảnh này, nháy nháy mắt, nhìn không hiểu cha mẹ đang làm gì.
Buổi chiều, Giang Nhu cùng Lê Tiêu liền đi đăng ký kết hôn, đăng ký kết hôn xong dẫn cô bé đi sân vui chơi chơi một vòng.
Đối với Tiểu Phượng mà nói, đây chính là một ngày rất bình thường, thậm chí, cô bé cũng không có ý thức được cha mẹ làm cái gì, chỉ nhớ rõ buổi chiều ở trong sân vui chơi chơi đu quay và đu ngựa, mẹ còn mua cho cô bé một chiếc kẹo vô cùng lớn, vô cùng ngọt.
Mà Lê Tiêu cùng Giang Nhu lên kế hoạch cuối năm dành thời gian làm hôn lễ, đến lúc đó liền để Tiểu Phượng làm Tiểu Hoa đồng.
Cách khai giảng còn mấy ngày, Giang Nhu liền dẫn con đi chơi thêm, để cho cô bé thích ứng với cuộc sống bên này.
Cũng không biết có phải vì mỗi ngày đều ra ngoài chơi hay không, cô nhóc đã có chút rám đen, nhưng mà tính tình ngược lại hoạt bát rất nhiều, mỗi sáng sớm chuyện đầu tiên chính là chạy tới hỏi mẹ: Hôm nay đi đâu chơi vậy?
Đến ngày khai giảng, sau khi cô bé biết không thể đi ra ngoài chơi, còn có chút rầu rĩ không vui mà nói: “Mẹ, con không muốn đi học.”
Vừa nhìn là biết chỉ muốn đi chơi.
Giang Nhu buồn cười nói: “Nhưng mẹ muốn đi học mà.”
Cô nhóc phồng mặt.
Lê Tiêu lột một quả trứng gà đặt trong đĩa trước mặt cô bé, “Trong trường học có bạn học chơi cùng con, cũng sẽ rất vui vẻ.”
Cô nhóc cắn môi không nói lời nào.
Mãi đến khi đến cửa trường học mới khẩn trương níu quần áo Giang Nhu, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con sợ hãi.”