Edit + beta: Iris
Sáng hôm sau, Đào Mộ vừa quay xong ở 《 Tử Tiêu 》 liền bay sang đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 cách vách.
Triệu Tân đã đi tìm trợ lý sinh hoạt ở 《 Tử Tiêu 》 xin thời gian biểu cảnh quay của Đào Mộ, dựa theo thời gian biểu đó mà sắp xếp lịch quay cho Đào Mộ, để bảo đảm rằng cả hai đoàn phim sẽ không xảy ra xung đột nào.
Tuy đãi ngộ này đối với nam nữ chính và vai phụ quan trọng thường xuyên xin nghỉ để chạy show trong 《 Hào Hiệp Truyện 》 không có gì lạ, nhưng đối với một diễn viên nhỏ thì vẫn là lần đầu tiên.
Thế nên có rất nhiều vai phụ nhỏ khác đều không phục, ngầm tung tin đồn nhảm, trước mặt Đào Mộ lại tỏ ra lấy lòng mượn sức.
Kiếp trước Đào Mộ đã thấy loại người này rất nhiều, cũng không quan tâm.
Điều duy nhất khiến cậu chú ý là khi chụp ảnh tạo hình, chuyên viên trang điểm dường như là antifan của cậu, trang điểm cho cậu bằng loại phấn tối màu, mất đi sắc hồng.
Nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh cũng cố ý đè ống kính xuống — — kiếp trước có một đoạn thời gian Đào Mộ trầm mê nhiếp ảnh, cũng chơi SLR*, hiểu rõ muốn chụp đẹp phải tìm góc độ như thế nào.
Dựa theo cách chụp của nhiếp ảnh gia này, sau khi tạo hình của sát thủ Vô Danh được tung ra, có lẽ cậu trong bức ảnh sẽ trông lùn đi, mặt lại còn to ra.
*Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời…!là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.
Nhiếp ảnh gia và chuyên viên trang điểm chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy.
Nếu nhìn theo góc độ khác, có lẽ có người ngầm bày mưu tính kế, xui khiến nhiếp ảnh gia và chuyên viên trang điểm làm như vậy, nhất định địa vị của người đó ở đoàn phim rất quan trọng.
Xét trên phương diện xung đột lợi ích, nếu dùng phương pháp loại trừ thì người vừa có năng lực vừa có động cơ nhằm vào Đào Mộ chỉ có một người.
Đào Mộ thầm cười nhạt, tùy ý tạo dáng tay vịn vào thanh xà nhuyễn kiếm, hơi nghiêng người, chăm chú nhìn vào ống kính, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén.
Camera “tách” một tiếng, người quay phim và hậu kỳ đồng thời nhìn về phía màn hình máy tính — —
Trong bối cảnh âm u, chỉ thấy Đào Mộ đứng nghiêng người, phần lớn thân thể dung nhập vào bóng tối, chỉ có khuôn mặt bị trang điểm hủy dung là đối mặt với ống kính.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, mặt không cảm xúc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thanh xà nhuyễn kiếm đang quấn quanh trên một cánh tay khác.
Bởi vì góc độ ánh đèn và ống kính, ảnh chụp Đào Mộ trông hơi lùn và dáng người mờ ảo vì không đủ độ sáng — —
Nhưng mấy điều đó đều không quan trọng.
Quan trọng nhất là cái nhìn chăm chú vào ống kính của Đào Mộ, đôi mắt đen láy như hồ nước trong không nhìn thấy đáy, yên tĩnh quạnh quẽ, ngàn năm không đổi.
Cơ thể cậu tạo thành hình vòng cung do nghiêng người, nhiếp ảnh gia vốn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ khi nhìn vào tấm ảnh lại như nhìn thấy một con rắn độc đang ẩn nấp trong bóng đêm chực chờ cơ hội, từ vai đến khuỷu tay rồi đến eo đều như bắt chước đường cong của một con cự mãng săn mồi.
Cảm giác lạnh băng khiến người ta hít thở không thông, ngập tràn âm nhu, cả người đều lộ vẻ một kích tất sát âm ngoan quyết tuyệt.
Nhiếp ảnh gia trước ống kính và hậu kỳ đang ngồi trước máy tính, cùng với nhóm quần chúng vây xung quanh định ăn dưa đồng thời giật mình, trong studio vốn còn phát ra tiếng nhỏ vụn vặt tức khắc lặng ngắt như tờ – – tất cả mọi người đều bị ánh mắt coi thường sinh mạng, quyền sát sinh đều ở trong tay của Đào Mộ làm cho kinh sợ.
Đặc biệt là người đối diện với ánh mắt của Đào Mộ, tức khắc có ảo giác mình đang bị một con mãng xà theo dõi, là con mồi sắp bị nuốt vào bụng, tánh mạng đang gặp nguy cấp.
Mọi người không hẹn mà cùng chà xát cánh tay đang nổi da gà, chỉ cảm thấy hơi lạnh tràn ra từ trong xương, lông tơ đều dựng đứng lên.
Đối với minh tinh thần tượng nhỏ, người khác có thể thông qua hóa trang, ánh sáng và góc độ camera để bôi đen họ, nhưng đổi lại là một ảnh đế có nhiều kinh nghiệp chụp ảnh quay phim, dù người khác có chụp hắn thiếu một tay hay mất một chân, hắn đều có thể dùng diễn xuất áp chế toàn cục.
Đối mặt với những khó dễ tuy không nói ra nhưng đều ngầm hiểu của đồng nghiệp, Đào Mộ lười tranh cãi với họ, trực tiếp dùng thực lực để đáp trả.
Cậu rất có lòng tin với diễn xuất cấp bậc ảnh đế của mình.
Các thành viên đoàn phim vốn muốn xem trò hay nhất thời đều im lặng.
Một đám vẻ mặt như thấy quỷ nhìn nhau.
Nhiếp ảnh gia và người điều chỉnh ánh sáng đã nhận đồ tốt cảm thấy khó xử, vừa âm thầm thưởng thức tạo hình của Đào Mộ, vừa phát sầu — — Dưới tình huống bị camera và ánh sáng làm khó dễ nhưng vẫn có thể chụp được tấm ảnh đẹp như vậy, đủ để thấy Đào Mộ rất có tài năng thiên phú.
Trong hoàn cảnh bình thường, loại nghệ sĩ vừa có mặt vừa có diễn xuất như thế này, cho dù có là người mới thì bọn họ cũng không muốn đắc tội.
Giới giải trí luôn thay đổi, lỡ như tiểu trong suốt mà ngày trước bọn họ chà đạp bỗng nhiên một đêm bạo hồng, đến lúc đó tất nhiên có thể giao hảo với các nhà đầu tư và chủ lớn, còn về phần những pháo hôi nhỏ bé không quan trọng như bọn họ, nếu đối phương muốn trả thù, chỉ sợ kết cục sẽ rất thảm.
Cũng chính vì lý do đó nên nhiếp ảnh gia và người điều chỉnh ánh sáng đều không muốn đắc tội Đào Mộ, kể cả hậu kỳ cũng vậy.
Dù sao những gì cần làm bọn họ cũng đã làm, là do Đào Mộ có năng lực tự thoát khỏi vòng vây.
Nghĩ như vậy, người quay phim kiêm nhiếp ảnh gia lập tức cười nói: “Hoàn hảo! Tạo hình này trong bức ảnh rất có cảm giác.
Đào Mộ, có phải trước kia cậu từng làm người mẫu đúng không? Cậu rất biết cách chọn góc độ và ánh sáng.”
Đào Mộ nhếch môi, cười như không cười, nói: “Trước kia từng giúp người khác chụp tuyên truyền để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Tôi là người mới, nhà làm phim có chút danh tiếng đều không đặt những vô danh tiểu tốt như chúng tôi vào mắt, nên đành phải tự kiếm miếng cơm.”
Đào Mộ nói “kiếm miếng cơm” là ngôn ngữ trong nghề, ý là lúc chụp ảnh ống kính không đi tìm mình thì mình đành phải đi tìm ống kính.
Cũng nói rõ là cậu đã biết động tác nhỏ của người điều chỉnh ánh sáng và nhiếp ảnh gia nhưng không muốn so đo.
Nhiếp ảnh gia không ngờ Đào Mộ còn trẻ mà lại biết nhiều như vậy.
Nhất thời mặt xám mày tro, ngượng ngùng nói: “Tôi cảm thấy bức ảnh này chụp rất đẹp.
Cậu xem, hay là chúng ta cứ giữ tấm này, thế nào? Lát nữa cậu còn có cảnh quay đúng chứ? Chúng ta đừng làm trễ giờ.”
Hàm ý là tôi được người khác ủy thác thì phải làm hết sức mình.
Nếu cậu có năng lực chống trả, tôi cũng sẽ không tiếp tục làm khó cậu.
Nhưng tôi không thể chụp lại cho cậu được, miễn cho không giải thích được với bên kia.
Ẩn ý trong lời này đương nhiên Đào Mộ nghe ra được.
Cậu là người mới đến, tuy ghét những người này nhưng cũng không đến mức xảy ra xung đột vì những chuyện nhỏ nhặt.
Không chỉnh được Diêm Vương thì lấy tiểu quỷ ra xì hơi, không phải là tác phong của Đào Mộ.
Tất nhiên cậu cũng không phải là đồ nhu nhược không chịu được bị dẫm đạp.
Lập tức không mềm không cứng nói một câu: “Ngài là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tất nhiên là do ngài định đoạt.”
Nhiếp ảnh gia nghe ra trong lời Đào Mộ có gai, chỉ làm như mắt điếc tai ngơ.
Quay đầu nói: “Được rồi, công việc kết thúc.”
Vì để theo kịp tiến độ, đoàn phim chia thành hai nhóm quay phim là A và B.
Đào Mộ quay ở nhóm B, Triệu Tân và nam nữ chính thì quay ở nhóm A.
Đào Mộ chụp ảnh xong thì chạy tới nhóm A, đúng lúc thấy Ninh Viễn sắm vai nam chính và Dư Trạch sắm vai nam hai đang đối diễn.
Triệu Tân ngồi trước máy quay thoáng nhìn qua Đào Mộ: “Nghe nói cậu chụp hình không tồi?”
Đào Mộ hơi mỉm cười: “Nhiếp ảnh gia nói được.” Hoàn toàn không nói gì về vấn đề trong lúc chụp ảnh.
Triệu Tân cười nhạo một tiếng, ý chỉ: “Cố gắng nỗ lực lên.
Cho dù ở bất cứ đâu, năng lực của bản thân mới là quan trọng nhất.
Chờ cậu có năng lực có địa vị, sau khi xông pha vào giới giải trí đạt được thanh danh, loại chuyện như này sẽ không còn xảy ra nữa.”
Mặt khác, chính vì ai đó không đủ thực lực nên mới lo trước lo sau, sợ thế này sợ thế kia, không ngừng giở trò ở sau lưng.
Nhưng loại động tác nhỏ này chỉ có tác dụng với những tiểu trong suốt chưa đủ thực lực.
Còn với người mạnh chân chính như Đào Mộ sẽ luôn nổi bật giữa đám đông.
Đào Mộ đồng ý với câu này.
Tức khắc gật đầu phụ họa: “Tôi sẽ cố gắng.”
Trong phim trường, Ninh Viễn cũng nghe được quá trình chụp ảnh của Đào Mộ từ miệng trợ lý.
Bây giờ nhìn thấy Đào Mộ không khỏi cảm thấy bực bội, nhất thời không phản ứng kịp, lập tức NG.
“Cắt!” Triệu Tân nhìn thoáng qua Ninh Viễn và Dư Trạch, nói: “Nghỉ ngơi mười phút.
Tiếp theo là cảnh Đào Mộ và Ninh Viễn đối diễn.”
Bởi vì chi phí quay phim và địa điểm quay, đoàn phim vĩnh viễn không thể nào bám sát theo tình tiết cốt truyện.
Tất cả sắp xếp đều chịu ảnh hưởng bởi không gian và bối cảnh.
Cũng vì lý do này, cảnh đầu tiên cậu quay không phải là cảnh đầu tiên Vô Danh lên sân khấu, mà là cảnh sau khi hắn và nam chính vung tay đánh nhau, đoạn đối thoại xuất phát từ sự thưởng thức của nam chính đối với hắn.
Địa điểm: ngoại thành Kim Lăng.
Ninh Viễn sắm vai nam chính tay cầm quạt xếp, ngọc thụ lâm phong: “Huynh đài võ nghệ cao cường, đăng phong tạo cực*, không phải hạng người vô danh.
Vì sao tại hạ chưa từng nghe thanh danh của huynh đài trong chốn giang hồ.”
*Đăng phong tạo cực (登峰造极): đạt đến đỉnh điểm, lên đến tột đỉnh.
Đào Mộ mặt không cảm xúc: “Ta là sát thủ.”
“Ồ?” Ninh Viễn nhướng mày, rất hứng thú: “Xưng hô thế nào?”
Đào Mộ tiếp tục mặt không cảm xúc: “Sát thủ Vô Danh — —”
“Cắt!” Triệu Tân nhìn thoáng qua Ninh Viễn làm rơi cây quạt xuống đất.
Ninh Viễn vẻ mặt áy náy chắp tay xin lỗi: “Thật xin lỗi, nhất thời trượt tay.”
Triệu Tân không nói gì, trường ký cầm theo bảng phân cảnh đến trước camera, dập bản lại lần nữa — —
Ninh Viễn trường thân ngọc lập, tiếp tục cầm quạt xếp, còn không quên phẩy vài cái trước ống kính, cười thản nhiên, khí độ phong lưu: “Huynh đài võ nghệ cao cường, đăng phong tạo cực, không phải hạng người vô danh.
Vì sao tại hạ chưa từng nghe thanh danh của huynh đài trong chốn giang hồ.”
Đào Mộ mặt không cảm xúc: “Ta là sát thủ.”
“Ồ?” Ninh Viễn đột nhiên nghiêng người, vòng ra sau Đào Mộ, cực kỳ thân mật muốn ghé vào tai Đào Mộ — — bị Đào Mộ né đi.
“Cắt!” Triệu Tân tức giận hô với Đào Mộ: “Cậu né cái gì?”
Đào Mộ cau mày: “Hắn đứng gần tôi quá.
Dựa theo giả thiết, sát thủ Vô Danh tuyệt đối sẽ không để người mới gặp lần đầu vòng ra sau người, còn dính gần như vậy.”
Ninh Viễn vẻ mặt vô tội buông tay: “Tôi cũng vì muốn đắp nặn nhân vật Mộc Thanh Dương a.
Mộc Thanh Dương tiêu sái lỗi lạc, bất cần đời.
Gặp được người thú vị như thế, tự nhiên muốn đùa giỡn một phen.”
Hai người đều nói rất có lý, nhưng Ninh Viễn là nam chính, là thần tượng mới được nhà đầu tư Hạ Tinh Giải Trí nâng đỡ.
Triệu Tân không nói được Ninh Viễn, đành phải trừng mắt nhìn Đào Mộ: “Diễn cho tốt đi, đừng tùy tiện thêm diễn.”
Đào Mộ không có ý kiến.
Vì thế quay lại lần thứ ba.
Kết quả Ninh Viễn lại có vấn đề.
Lúc di chuyển cố ý cản màn ảnh của Đào Mộ.
Cuối cùng Đào Mộ phải vừa di chuyển vừa đoạt lại màn ảnh, Ninh Viễn di chuyển theo thì bất cẩn đặt chân sai vị trí, hình ảnh trong ống kính đột ngột lùn đi trông thấy — — đoạn này tự nhiên là không thể dùng được.
Và lần thứ tư quay lại, rồi đến lần thứ năm…!Ninh Viễn dùng mọi thủ đoạn, hắn vốn cho rằng Đào Mộ chỉ là một người mới chưa từng đóng phim, cho dù có ngẫu nhiên phát huy tốt thì cũng sẽ không ổn định được lâu.
Nên hắn muốn làm loạn tiết tấu quay phim của Đào Mộ, và chặn diễn Đào Mộ.
Lại không ngờ rằng Đào Mộ phát huy vẫn trước sau như một.
Còn hắn thì liên tục bị NG, ảnh hưởng tiết tấu quay phim, bây giờ làm thế nào cũng không tìm thấy cảm giác quay phim.
Một cảnh diễn cực kỳ đơn giản lại quay mất một buổi sáng, cơm hộp của đoàn phim cũng đã được đem đến.
Triệu Tân nhìn thoáng qua Ninh Viễn ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo và Đào Mộ trước sau vẫn mặt không cảm xúc phù hợp với giả thiết, thuận tay cầm loa lên hô: “Cắt!”
“Nghỉ trưa ăn cơm.
Mọi người nghỉ ngơi một giờ.”
Còn chưa nói hết, Ninh Viễn trực tiếp quăng quạt xuống đất, vẻ mặt đen xì chui vào xe.
Ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
°°°°°°°°°°
Lời tự nhắc: Truyện cẩu huyết, bình tâm tĩnh khí, dĩ hòa vi quý.