Edit: Thỏ
==================
Sau cơn mưa, cây non tình bạn phát triển ngày càng mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Lý Chí Hiên vẫn khó chịu với việc Tô Ôn có thể gọi Lâm Phong Đình là “Đình Đình”. Sau khi năn nỉ ỉ ôi Lâm Phong Đình không thành, Lý Chí Hiên chuyển sang ngày nào cũng ngồi ở hành lang để đe dọa Tô Ôn.
Lúc này, Tô Ôn đã biết cậu ta chỉ là người có tính khí kém nhưng không hề thù dai. Mỗi ngày, Lý Chí Hiên có thể tức giận đến đá chân hai ba lần nhưng thực ra không làm gì cả. Tô Ôn vừa đọc sách vừa thản nhiên nói: “Sao cậu cố chấp vụ xưng hô mãi thế?”
Lý Chí Hiên thẹn quá hóa giận, định thò tay qua cửa sổ để giật lấy sách của Tô Ôn, nhưng khi thấy Lâm Phong Đình liếc nhẹ qua đây, y rụt tay lại luôn.
Tay cậu ta chống cằm, nhỏ giọng lầm bầm: “Mọi người đều gọi Lâm Phong Đình, chỉ có tôi gọi Đình Đình, vừa thân mật vừa độc nhất vô nhị!”
Lâm Phong Đình đang làm bài bỗng đỏ mặt, ném cuốn vở bên cạnh qua: “Lý Chí Hiên, đừng có nói linh tinh! Im ngay!”
Thời gian trôi qua trong học tập, tiếng cười đùa và nỗi nhớ Thẩm Mục. Khi hắn trở lại, Tô Ôn sắp đối mặt với kỳ thi đầu tiên của đời cấp hai – kỳ thi giữa kỳ.
Điều này khiến cậu rất mâu thuẫn. Một mặt, thiếu niên muốn xem lại các bài làm sai và ghi chú. Vốn dĩ thành tích hồi tiểu học của cậu không tốt lắm. Mấy bài toán và ngữ văn hiện đại đều khiến cậu đau đầu. Dù giáo trình cấp hai tập trung chủ yếu văn học cổ điển và giảm bớt lượng tính toán, nhưng nỗi sợ thi cử vẫn chưa tan biến, cậu thấy không tự tin.
Mặt khác, Thẩm Mục lâu lâu mới về một lần, đợi sang lần gặp tới cũng phải cả tháng. Thời gian ở bên anh Mục rất ngắn ngủi và quý giá, thiếu niên không nỡ dùng chúng để học bài.
Thẩm Mục nhìn ra sự bất thường của Tô Ôn, nhưng không biết nhóc con phiền muộn vì điều gì. Thẩm Mục trời sinh đã có trí nhớ tốt. Những kiến thức đã được giảng, những bài đã làm, hắn chỉ cần xem qua một lần là thuộc, nên chưa từng trải qua giai đoạn căng thẳng ôn tập trước khi thi.
Hắn nhíu mày, chỉ nghĩ cuộc sống học đường của Tô Ôn không suôn sẻ. Cuối cùng, khi Tô Ôn hỏi hắn ở trường như thế nào, Thẩm Mục mới “tiện thể” nói ra lo lắng của mình: “Không ai bắt nạt mày chứ?”
Tô Ôn lắc đầu như trống bỏi: “Không có ạ!”
Thẩm Mục lật sách: “Còn thằng Lý gì đó thì sao?”
“Không có, không có, bọn em đã làm hòa rồi.”
“Trẻ con vẫn là trẻ con, gió một hồi mưa một trận…” Thẩm Mục khẽ thở phào đằng sau cuốn sách, rồi nghiêm mặt: “Nếu để anh biết mày giấu anh…”
“Thì phạt em không bao giờ nói chuyện với anh nữa! Hay là, một tuần đi…? Thôi, chỉ một giờ cũng được…” Giọng thiếu niên càng lúc càng nhỏ dần, thậm chí Tô Ôn còn bắt đầu hối hận vì đã đưa ra hình phạt này.
Thẩm Mục bị cậu chọc cười, sau đó lại hỏi: “Vậy sao hôm nay trông buồn thế?”
Tô Ôn vắt chéo chân, ngượng ngùng nói: “Ngày mai em thi giữa kỳ, thấy hơi lo ạ.”
Cậu có chút khó xử. Thẩm Mục đã ở bên cậu suốt thời gian học cấp hai. Dù Thẩm Mục không hẳn là thần đồng, nhưng IQ chắc chắn cao hơn mức trung bình. Mỗi lần thi, bất kể lớn nhỏ, khi người khác thức đêm học bài, hắn vẫn rửa bát cho mẹ Thẩm xong nghe đài VOA, đến giờ thì đi ngủ.
Lần thức khuya duy nhất là hôm hai người nói chuyện trước khi thi cuối cấp. Tô Ôn cảm thấy mình thật vô dụng, tự bản thân nói muốn đuổi kịp Thẩm Mục, nhưng lại bị một kỳ thi nhỏ làm xao lãng tinh thần. Cậu càng nghĩ càng thấy buồn. Thiếu niên chỉ sợ Thẩm Mục nghĩ cậu nói mà không làm, rồi coi thường cậu.
Tô Ôn đang chìm trong sự tự trách vô cùng tận, bỗng nghe Thẩm Mục nói: “Căng thẳng gì chứ? Dù sao cũng chẳng ai đặt hy vọng vào chú mày.”
Dù là sự thật, nhưng Tô Ôn không khỏi bị tổn thương, đầu óc như một bông hoa bị héo úa. Cậu ấm ức nói: “Nhưng chỉ có cố gắng hết sức thì em mới có thể theo kịp anh!”
“Không cần phải theo.”
Tô Ôn ngẩng đầu: Có phải Thẩm Mục cuối cùng cũng nhận ra cậu ngốc nhất quả đất, không cần cậu nữa phải không?
Phải làm sao đây? Vì không đủ năng lực nên cả quyền được theo đuổi cũng bị tước mất sao?
Tô Ôn cảm thấy nếu Thẩm Mục nói thêm một câu nữa, cậu sẽ khóc mất.
Nhưng Thẩm Mục không nói tiếp, hỏi ngược lại: “Cây bút máy tao tặng mày đâu rồi?”
Tô Ôn ngẩn người, hít hít mũi, kéo lê đôi dép đi tới cặp sách treo trên lưng ghế, lấy cây bút tưg trong hộp bút.
Thẩm Mục liếc một cái, “xoạt” lật sang trang khác, thản nhiên nói: “Chính mày đã nói nó chính là anh. Anh luôn ở bên cạnh mày, thế còn theo đuổi gì nữa?”
Khi bước ra khỏi phòng thi, Tô Ôn không có cảm giác đặc biệt gì, dường như mọi thứ đều trôi qua một cách tự nhiên như nước chảy trên cao xuống. Lời của Thẩm Mục trở thành liều thuốc tinh thần mạnh mẽ cho cậu. Khi làm bài toán, gặp một câu khó, cậu cũng không hoảng sợ mà làm xong rồi quay lại xem.
Lâm Phong Đình hỏi cậu: “Tô Ôn, thế nào rồi?”
Cậu không biết cảm giác suôn sẻ này là do đề dễ hay vì lý do khác, đành khiêm tốn trả lời: “Chắc là ổn.”
Lý Chí Hiên đứng bên cạnh, mặt nhăn như khỉ ăn ớt: “Đề kiểu gì thế này? Tớ đọc chả hiểu gì cả!”
Ngoài cửa sổ, cây cối khẽ lay động, bóng đung đưa phủ khắp mặt sân.