Vẫn là tiếng “tút tút” kéo dài, nhưng cuối cùng cũng có người bắt máy.
Chu Sâm cúi đầu, giọng hiếm hoi lộ vẻ quan tâm, một tay vịn bệ cửa sổ, dùng tiếng địa phương gọi “Ông ngoại”.
Giọng nói bên kia yếu ớt, thậm chí có chút run rẩy. Chu Sâm nắm chặt tay, hỏi: “Ông lại mệt à?”
Đó là một cửa hàng nhỏ đơn sơ bên cạnh nơi ở của ông lão 70 tuổi, gần đường núi. Thi thoảng có xe ghé qua nghỉ ngơi, nhưng việc buôn bán cũng bấp bênh, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới. Trước đây chưa có quốc lộ, con đường này là đường duy nhất, nhưng từ khi quốc lộ thông, đường núi bị bỏ hoang dần, chỉ còn vài chiếc xe ba bánh cũ kỹ của huyện chạy qua.
Một chiếc xe ba bánh chở hơn chục người, ánh mắt vô hồn, là những người đi làm xa theo nhà thầu, chẳng dám tiêu pha gì.
Ông ngoại lên tiếng, “Không sao, ông khỏe lắm, con đừng lo. Con sống tốt chứ?”
Chu Sâm khẽ đáp “Dạ, tốt.”
“Con tốt là được rồi.”
Ông ngoại ngập ngừng, người thanh niên trong cửa hàng thấy thế liền giật lấy điện thoại: “Không phải bố mày cờ bạc thiếu nợ cho vay nặng lãi à, hiện tại bọn cho vay nặng lãi tìm đến tận quê quán rồi. Mấy hôm trước còn cảnh cáo thôi, hiện giờ sơn đỏ chói hết cửa rồi.”
Chu Sâm bực bội, lại châm một điếu thuốc ngậm trên miệng, đốm lửa lóe lên trong căn phòng tối tăm. Cậu nói, “Đưa ông ngoại nghe máy.”
Người thanh niên đưa điện thoại cho ông lão, tay ông run run đem điện thoại đặt bên tai.
Đầu dây bên kia lạnh lùng như băng. Ông nghe thấy cháu mình nói, “Chuyện của ông ta, ông đừng xen vào nữa, cho dù ông ta có bị đánh chết cũng là tự gieo gió gặt bão. Nếu chủ nợ đến tìm, ông cứ nói số cháu cho họ, bảo cháu là con ông ta.”
“Nhưng mà…”
Chu Sâm ngắt lời, rít một hơi thuốc rồi nhả ra, “Không sao đâu, ông cứ lo cho mình là được.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Sâm dựa vào góc tối bên cửa sổ, cau mày trầm tư hồi lâu. Bỗng nhiên, loạt tiếng động ầm ầm vang lên từ phòng dụng cụ.
Cậu giật mình, hét lên, “Ai?”
Lưu Diễm xoa đầu gối, chửi thầm một câu rồi cẩn thận bước ra từ phòng thay đồ. Cô nhìn thấy bóng Chu Sâm ngược sáng, không rõ biểu cảm trên mặt cậu, chỉ đành cười gượng.
Nhưng sự xấu hổ cũng không giảm bớt, cô giả vờ như không có gì, nói: “À, không phải kiểm tra thể lực sao? Thầy Trương bảo tôi dọn đồ vào.”
Chu Sâm cất điện thoại vào túi, nghi hoặc nhìn cô: “Cậu ở đây nãy giờ à?”
Lưu Diễm bị khói thuốc làm ho sặc sụa, bước đến bên cạnh Chu Sâm mở cửa sổ. Gió lùa vào, xua tan mùi ẩm mốc cùng mùi mồ hôi bên trong phòng.
“Ừ, tìm chỗ nghỉ ngơi, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Cô cắn cắn môi, nói: “Yên tâm, tôi không nghe thấy gì đâu.”
Chu Sâm liếc cô một cái: “Cậu nghe hiểu à?”
Lưu Diễm cười hắc hắc, “Chỉ nghe âm thanh chứ không hiểu nói gì lắm.”
Một cơn gió mạnh thổi vào từ cửa sổ, đồ đạc trong phòng rung lên kêu loảng xoảng. Cánh cửa chính bất ngờ bị gió đóng lại.
Chu Sâm bực bội vì gió to, dập tắt tàn thuốc rồi đóng cửa sổ lại.
Xung quanh yên tĩnh trở lại. Lưu Diễm tiến lại gần Chu Sâm, ngẩng đầu nhìn cậu, “Này, Chu Sâm, cậu nhận ra tôi đúng không?”
Cô đã nghi ngờ từ sớm, nhưng nghe cậu nói tiếng địa phương thì càng thêm chắc chắn. Giọng nói quen thuộc ấy, lúc nhỏ Chu Sâm đã dạy cô từng câu từng chữ.
Chu Sâm do dự một chút. Cậu biết cô đang hỏi gì, nhưng vẫn nhìn thẳng, cố tình không trả lời.
Lưu Diễm kiễng chân lên, dí sát vào mặt cậu, ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Cái tên Lưu Diễm cũng không phổ biến lắm đâu. Lần trước ở nhà cậu, cậu hỏi tôi tên gì, thật ra cậu đã biết tôi là ai rồi đúng không?”
“Chu Sâm Chu Sâm, tớ đã nghi ngờ cậu chính là Chu Sâm từ sớm, không ngờ lại đúng thật.”
Chu Sâm nắm lấy cổ tay cô kéo xuống, gương mặt vốn lạnh lùng bỗng nhiên ấm áp: “Tôi vẫn luôn là Chu Sâm, có gì khác nhau đâu?”
“Dù sao chúng ta cũng quen nhau từ nhỏ mà.”
Chu Sâm tiến sát lại gần cô, cố ý cười khẩy: “Nghe cứ như thể hồi ức đẹp đẽ lắm vậy?”
Lưu Diễm sững người. Quả thật, hồi nhỏ trong lớp nữ sinh ít, cô lại lớn lên phúc hậu vô hại, ăn mặc cũng tinh tế hơn các bạn khác. Mẹ Hứa Diễm thỉnh thoảng còn biếu quà cho thầy cô, nên cô gần như một tay che trời trong lớp.
Các bạn nam mang đồ chơi đến cho cô mượn, các bạn nữ chơi nhảy dây, đá cầu cũng muốn rủ cô vào chơi. Ai không làm được bài tập cũng chạy đến hỏi cô, thậm chí đến đổi chỗ cũng phải ngồi cạnh cô. Cô gần như lúc nào cũng kè kè bên Chu Sâm.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Hồi nhỏ, yêu ghét rõ ràng và mãnh liệt hơn. Hiện tại, cô không còn nhớ rõ tình cảm bắt đầu từ khi nào, chỉ biết rằng, trong một góc ký ức có một người cô từng vô cùng quý trọng, rồi bỗng nhiên biến mất không rõ lý do.
Giờ nghĩ lại, có lẽ tình cảm tự nguyện của cô, trong mắt cậu lại là gánh nặng trói buộc.
Lưu Diễm há miệng, nhất thời không nói nên lời. Chu Sâm bịt miệng cô lại, nghe thấy cô lúng túng hỏi: “Lúc đó cậu vì sao đột nhiên rời đi?”
Cô muốn nói, khi đó cô đã đau lòng rất lâu.
Chu Sâm không trả lời, cô cũng cảm thấy chán nản, tự tìm cho mình một bậc thang: “Không lâu sau khi cậu đi tôi cũng chuyển trường. Hôm biết tin còn đang nghĩ xem làm sao để nói với cậu, không ngờ cậu lại đi trước tôi một bước.”
Im lặng một lát, Chu Sâm đột nhiên hỏi: “Cậu thật sự không biết vì sao tôi rời đi à?”
Lưu Diễm lắc đầu: “Tôi có hỏi thầy, thầy nói gia đình cậu đón cậu về quê học.”
Chu Sâm cười khẩy: “Cố ý đón về quê?”
Sắc mặt Lưu Diễm lạnh xuống, cô lại kiễng chân lên nhìn thẳng vào mặt cậu: “Đừng có cười khẩy nữa, trông vừa gian xảo vừa đáng ghét.”
Thật ra trong thâm tâm, Chu Sâm vẫn có chút nhẫn nhịn với cô, có lẽ là do thói quen hình thành từ hồi nhỏ.
Cậu đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Tôi đi trước đây.”
Lưu Diễm đứng chôn chân tại chỗ, ấp úng “ừ” một tiếng. Cô cảm thấy màn tái ngộ sau bao năm xa cách này có vẻ không ổn lắm, không chút cảm xúc, thậm chí là thờ ơ. Cô thật sự thất vọng.
Lưu Diễm nói: “Vậy cậu cứ đi trước đi, còn một lát nữa là xong rồi tôi ra sau.”
Chu Sâm do dự một chút, rồi hào phóng đứng sát bên cô. Lưu Diễm thở phào, tìm một cây chổi quét mấy mẩu thuốc lá và rác rưởi trên sàn.
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên giọng nói giận dữ của Chu Sâm: “Lưu Diễm, xem cậu làm chuyện tốt gì kìa!”
Lưu Diễm bình tĩnh quay đầu lại. Quả nhiên, vừa rồi một cơn gió đã đóng sầm cửa phòng chứa đồ, mà loại khóa này cần chìa khóa mới mở được từ bên ngoài. Chu Sâm đẩy rồi kéo, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Lưu Diễm ngây thơ nói: “Không đến mức vậy chứ, cửa không phải có viên gạch chặn đó sao?”
Cô nhìn lại, hình như viên gạch đã bị cô đá ra xa một chút lúc bước vào.
Chu Sâm lại nghẹn ra một câu: “Nếu không phải cậu là con gái thì…”
Lưu Diễm chống nạnh như một bà cô khó tính, tiến lại gần cậu: “Nào nào nào, cậu định làm gì tôi?”
Cậu thật sự không dám làm gì cô, cô hung dữ như vậy. Cậu chỉ có thể lùi lại, nói ra những lời trái ngược với suy nghĩ trong lòng, một câu đặc biệt bất lực: “Tôi không có ý gì đâu.”
*****
Vì hôm nay có kiểm tra thể lực nên giờ tan học sớm hơn thường lệ hai tiếng. Trừ mấy nam sinh đang chơi bóng rổ ở sân thể dục, về cơ bản mọi người đều đã về hết.
Tôn Kỳ đợi một lát trong lớp, người đến lại là Ngô Khương.
Tôn Kỳ lau nước mắt, nói: “Kỳ lạ thật, Lưu Diễm đâu rồi? Đợi mãi không thấy.”
“Người ở sân thể dục cũng về gần hết rồi, hay là cậu ấy về trước rồi?”
“Chắc vậy,” Tôn Kỳ lấy điện thoại của Lưu Diễm từ trong ngăn kéo bỏ vào cặp, “Điện thoại cậu ấy còn đây, sao lại về gấp thế nhỉ?”
Ngô Khương vẫn đứng ở cửa: “Cậu ấy chạy xong 800 mét thì nói mệt quá muốn về ngủ, chắc là về trước rồi. Cậu cứ cầm điện thoại cậu ấy đi, mai đưa lại cho cậu ấy.”
Lúc này Từ Tiệp được nhiều người vây quanh bước vào. Bình thường cô ta lười chảy thây, chạy xong 800 mét liền nôn ọe. Không biết với cái thể chất như vậy, nếu không có gia thế chống lưng, có khi lại là đứa bị bắt nạt ấy chứ.
Ngô Khương hậm hực tránh ra, Từ Tiệp cố ý huých mạnh vào vai cô ấy. Cô ấy lảo đảo dựa vào bảng đen.
Ngô Khương nhẫn nhịn, cũng không phải một hai lần.
Tôn Kỳ dù tức giận nhưng cũng biết không thể địch lại số đông, cô ấy kéo tay Ngô Khương, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nhưng lời Từ Tiệp nói là để Ngô Khương nghe thấy: “Đừng tưởng dựa hơi Cát Nghi là ngon nhé. Mày không biết Cát Nghi là ai à? Coi chừng bị chơi cho không còn răng mà kêu cha gọi mẹ.”
Tôn Kỳ quay lại trừng mắt nhìn cô ta. Từ Tiệp cười khẩy: “Sao nào, mày còn tưởng tao sợ mày chắc?”
Ngô Khương nắm chặt tay Tôn Kỳ, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đừng chấp bọn họ.”
Khuôn viên trường cây cối um tùm, nhưng cuối thu sang đông, trừ cây long não, hầu hết cây cối đều đang tàn úa. Những cành cây khô khẳng màu xám dưới bầu trời xám xịt, trông như một bức tranh thủy mặc u buồn.
Cao Xuyên đút tay vào túi quần, từ xa đã vẫy tay với Tôn Kỳ, nở nụ cười thương hiệu.
Tôn Kỳ vẫn còn bực bội, thấy cậu ta liền quay người bỏ đi.
Ngô Khương chạy theo phía sau, Tôn Kỳ thở hổn hển hỏi: “Cậu gọi anh ta đến à?”
“Tự cậu ấy đến đấy.”
“Giờ mình không muốn nhìn thấy anh ta.”
Ngô Khương thở dốc giải thích: “Cậu ấy chỉ là nhất thời lỡ lời thôi.”
Tôn Kỳ dừng lại, mắt long lên sòng sọc: “Từ bao giờ mà cậu thân với anh ta thế hả?”
Ngô Khương ngập ngừng, vội vàng xua tay: “Không có, không có thân lắm đâu, Cát Nghị gọi cho mình đấy.”
Tôn Kỳ lại bước nhanh hơn: “Lần sau đừng tự ý quyết định nữa.”
Phía sau, Cao Xuyên đá vào một cái cây bên đường, lá khô rụng xào xạc xuống rớt đầy đầu cậu ta.