Phố Cũ - Cửu Ngũ

Chương 15



Đúng lúc chủ nhiệm giáo dục xuất hiện, khu vực đậu xe chỉ còn lại một đống xe đạp ngổn ngang, bóng người đã biến mất.

Cát Nghị đang đứng đợi trước cổng trường. Thấy Ngô Khương tập tễnh được Lưu Diễm dìu ra, cậu ta nhíu mày bước tới, không kiên nhẫn hỏi: “Lại làm sao vậy?”

Ngô Khương mím môi cúi đầu. Có những chuyện trước đây cô ấy có thể thừa nhận, nhưng hiện tại trước mặt Cát Nghị, dường như lại khó mở lời.

Lưu Diễm đẩy Ngô Khương về phía Cát Nghị, nói: “Trên đường bị chó cắn một phát.”

Cát Nghị khịt mũi, “Chỉ giỏi giả vờ đáng thương, sao không biết cắn lại?”

Ngô Khương lập tức nổi giận, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, “Anh biết cái gì?!”

Cát Nghị vội vàng dỗ dành, “Được rồi được rồi, anh sai rồi, anh chỉ lo cho em thôi. Giờ không phải có anh rồi sao? Từ mai anh sẽ đứng đợi em trước cửa lớp, như vậy sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Ngô Khương cúi đầu, cố chấp lau nước mắt. Cô ấy sinh ra đã mang trong mình sự tự ti, cùng với đó là sự nhút nhát và yếu đuối, hoặc là nói ôn nhu, khiến cô ấy cực kỳ căm ghét bạo lực, nhưng lại bất lực.

Nhưng bây giờ đã khác, Ngô Khương nghĩ, bên cạnh cô ấy đã có bạn bè, và cả người cô ấy thích nữa.

Ngô Khương không tự chủ nắm chặt tay Cát Nghị.

Xuống đến chân dốc, Lưu Diễm chia tay bọn họ.

Cô lảo đảo bước trên đường về, đi ngang qua một sạp báo, tùy ý lật vài tờ, rồi ngồi xổm xuống kêu “gâu gâu” với chú chó nhỏ đang ăn.

Bà chủ sạp báo nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.

Cô cười khan một tiếng, đứng dậy tiếp tục chạy chậm về phía nhà Chu Sâm.

Đến nơi, cô ấn chuông cửa. Lần này, có lẽ vì không phải giờ tan tầm nên nhà cách vách không có ai mở cửa rống lên.

Không thấy ai trả lời, cô liên tục ấn chuông, tiếng chuông bén nhọn vang lên chói tai.

“Cậu bị tâm thần à?”

Một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Lưu Diễm buông tay khỏi nút chuông, theo thói quen dựa vào cửa, cười nói: “Sao giờ cậu mới về? Nhà cậu gần thế mà.”

“Nhà cậu xa thế còn đứng trước cửa nhà tôi?”

Lưu Diễm theo cậu vào nhà, vừa đi vừa nói: “Tôi khác, tôi đến tìm cậu.”

Chu Sâm vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Tìm tôi làm gì? Chúng ta thân nhau lắm à?”

Lưu Diễm cảm thấy cụt hứng, chiếc ba lô tuột khỏi vai suýt rơi xuống đất, được cô vội vàng kéo lại. Cô hỏi một cách thiếu tự tin: “Tôi thật sự khiến cậu chán ghét đến vậy sao?”

Chu Sâm vẫn tiếp tục cởi áo khoác đồng phục, bật điều hòa, rồi đi đến bàn ăn rót một ly nước, uống ừng ực.

Sáng nay cậu đã nói là thấy cô ăn không ngon…

Giờ lại lạnh nhạt như vậy…

Trái tim Lưu Diễm như chìm vào băng giá.

Quả nhiên, giấc mộng xuân gì đó là không đáng tin cậy nhất, sao mình lại nghĩ đến cậu kia chứ?

Ngón tay cô vô thức nghịch móc khóa trước ngực, lúng túng nói một cách khách sáo: “Làm phiền rồi, tôi về đây.”

Ánh mắt cô lướt qua bóng dáng thờ ơ của cậu, thấy cậu không có ý giữ lại, tim cô như ngừng đập, cảm giác mất mát dâng trào, như một trái tim nóng bỏng bị ném xuống biển sâu lạnh lẽo.

Cô lại nhẹ nhàng nói: “Tôi đi thật đấy.”

Rồi cô quay đi, im lặng bước ra cửa.

“Muốn uống gì?” Cậu lên tiếng.

Trái tim Lưu Diễm như thể vượt qua trọng lực trái đất, bay lên khỏi đáy biển sâu, trở về với mặt biển nhiệt đới, bên tai là tiếng gió biển, bờ cát và bóng dừa.

Cô cười tươi ngồi xuống ghế sofa: “Tôi muốn uống nước dừa.”

Chu Sâm thả lỏng bàn tay đang nóng ran, nhàn nhạt nói: “Không có.”

Lưu Diễm ngẩn người, “Không uống cũng không sao, tôi ở đây ngồi một lát rồi đi.”

Cô từng nghịch ngợm, giờ lại tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép, ngay cả nụ cười cũng cố gắng hoàn hảo nhất, cứ ngỡ đối phương không nhìn ra.

Chu Sâm vào phòng thay một chiếc áo hoodie đen, vẫn mặc chiếc quần jean rách gối cũ, bỏ chìa khóa vào túi, nói: “Tôi ra ngoài một lát, cậu đừng động vào đồ của tôi.”

Lưu Diễm cười ngây ngô, nịnh nọt: “Tôi là loại người đó sao?”

Chu Sâm nuốt khan, cố gắng phớt lờ cô.

Đến cửa, giọng cậu lạnh như băng hỏi: “Còn muốn ăn gì không?”

Lưu Diễm ngồi thẳng người, “Ừm,” rồi hỏi, “Cậu định đi siêu thị à, tôi đi với cậu.”

*****

Vừa vào siêu thị, Lưu Diễm lấy xe đẩy, Chu Sâm liếc nhìn cô: “Tôi mua không nhiều đâu.”

“Không sao, đẩy cho vui.”

Chu Sâm đi thẳng đến khu đồ uống, lấy một chai nước dừa, rồi lại lấy thêm một chai nữa.

Hai người vẫn giữ khoảng cách, đi song song trong siêu thị. Đột nhiên, phía trước có một bé gái nhỏ dang tay lao vào lòng bố mẹ.

Lưu Diễm thở dài: “Lưu Nhất mà nhảy như vậy chắc gãy xương.”

Chu Sâm đấu tranh tư tưởng, cuối cùng do dự hỏi: “Có nên mua gì cho thằng bé không?”

Lưu Diễm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, mỉm cười nhẹ đắc ý nói: “Vậy thì tốt quá.”

Sau đó Lưu Diễm đi trước, đến khu thực phẩm tươi sống. Cô như biến thành một chuyên gia, ngày xưa mũm mĩm, giờ đã thon gọn hơn nhiều, tóc cũng dài hơn, chiếc áo đồng phục rộng thùng thình không làm cô béo lên mà ngược lại còn xinh xắn hơn.

Cô không để ý đến ánh mắt chăm chú bên cạnh, dùng ngón tay cái và trỏ nhéo một miếng sườn: “Cậu xem, miếng sườn này nhìn tươi nhưng thật ra không tươi.”

Chu Sâm tò mò hỏi: “Vì sao?”

“Rất đơn giản, tuy miếng sườn nhìn đỏ tươi, nhưng cậu xem tôi ấn vào,” cô ấn lại lần nữa, “Nếu thịt trên sườn nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu, chứng tỏ thịt tươi ngon. Nếu thịt bị lõm xuống thì chất lượng không tốt. Hơn nữa miếng sườn này hơi dính tay. Sườn ngon khi sờ vào sẽ cảm thấy thịt rất chắc.”

“…” Chu Sâm nói, “Sờ sườn làm gì? Tươi hay không tươi ăn vào bụng cũng như nhau. Lưu Nhất là do cậu bảo bọc quá nên mới dễ ốm yếu, con trai thì nên để nghịch ngợm một chút mới dễ nuôi.”

Nói rồi cậu lấy hai cân sườn bỏ vào xe đẩy.

Lưu Diễm cười ngây ngô, như thể vừa kiếm được món hời lớn: “Cậu quyết định đi, dù sao hôm nay cậu trả tiền.”

Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Sau đó cả hai mua thêm một ít hạt dẻ và rau củ. Lưu Diễm có vẻ phấn khởi hơn mọi khi, cô líu lo nói đủ thứ chuyện thường ngày. Chu Sâm không muốn nghe, bèn dùng một tay đẩy xe, một tay bịt miệng cô lại để tránh ồn ào, cô cũng không phản kháng, muốn mua gì thì chỉ tay, còn số lượng thì Chu Sâm tự quyết.

Bên ngoài siêu thị có người đang tổ chức hoạt động khuyến mãi. Đến đoạn giữa người dẫn chương trình nói: “Đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé, siêu thị Thư Quả đang có chương trình đại hạ giá. Sau một tiết mục đặc sắc, với mong muốn tri ân khách hàng, chúng tôi sẽ dành tặng một chiếc nồi cơm điện tuyệt đẹp. Vâng, quý vị không nghe nhầm đâu, ngoài mức giảm giá 12% chưa từng có, còn có nồi cơm điện tuyệt đẹp, có thể nấu cơm, nấu canh, làm được mọi thứ.”

Âm nhạc quá ồn ào, Lưu Diễm rõ ràng nghe thấy được tặng nồi cơm điện miễn phí. Quả nhiên, người dẫn chương trình tiếp tục: “Đến đây, đến đây, mời quý khách lên sân khấu tương tác với chúng tôi. Là tình nhân cũng được, không phải tình nhân cũng được, chỉ cần một nam một nữ là có thể lên, sẽ có cơ hội trúng chiếc nồi cơm điện đa năng trị giá 800 tệ.”

Chu Sâm tay xách nách mang cả chục cân đồ, đột nhiên bị Lưu Diễm kéo áo: “Chúng ta cũng lên chơi đi.”

Chu Sâm không quan tâm, Lưu Diễm lại nũng nịu: “Chơi đi mà.”

Chu Sâm trừng mắt nhìn cô, “Cậu có thể nói chuyện bình thường được không?”

Lưu Diễm cười, “Vậy thì chơi một chút đi, huynh đệ.”

Chu Sâm bất lực, nhắm mắt theo sau cô, liên tục xin lỗi mọi người để len qua đám đông. Trên sân khấu đã có ba cặp nam nữ, Chu Sâm đặt đồ xuống rồi cũng lên sân khấu.

Người dẫn chương trình cất giọng: “Hiện tại đã có bốn cặp tình nhân, còn ai muốn lên nữa không?”

“Đếm ngược nhé, mười – chín – tám – bảy – sáu – năm – bốn – ba – hai – một.” Khán giả bên dưới ngày càng đông, người dẫn chương trình tiếp tục: “Luật chơi rất đơn giản, mỗi chàng trai sẽ bế bạn gái của mình thực hiện động tác squat, tính giờ theo phút, cặp nào squat nhiều lần nhất sẽ vào vòng tiếp theo, vòng quyết chiến là không giới hạn thời gian.”

“Tôi nói có đủ rõ ràng không?”

Mọi người trên sân khấu trả lời một cách uể oải, chỉ có Lưu Diễm như thể đang duyệt binh, hô lớn: “Rõ ràng!”

“Cô bạn này rất nhiệt tình, hy vọng hai bạn sẽ đạt kết quả tốt.”

Lưu Diễm cười tươi.

Người dẫn chương trình cầm đồng hồ bấm giờ, trong thời gian chuẩn bị, Lưu Diễm đứng trước mặt Chu Sâm: “Nhanh lên,” rồi lại nói, “Ôm tôi.”

Chu Sâm do dự một chút, với tâm thế chết sớm siêu thoát sớm, cậu hơi ngồi xổm xuống, một tay luồn vào khoeo chân cô, tay kia lúng túng đặt lên trên eo cô một chút, rồi nhẹ nhàng bế cô lên.

Lưu Diễm khẽ mỉm cười.

“Được rồi!” Người dẫn chương trình bấm đồng hồ, không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Lưu Diễm vòng tay ôm cổ Chu Sâm, đầu tựa vào cổ cậu, da thịt chạm vào nhau. Chu Sâm nắm chặt tay, cô tò mò nhìn xung quanh, những cô gái khác đều khá nhỏ nhắn xinh xắn.

“Chuẩn bị – bắt đầu!”

Lưu Diễm cảm thấy mình nhẹ như lông hồng khi được Chu Sâm ôm trong tay. Cô liếc mắt nhìn ba cặp còn lại, trong đó có một cô gái nhỏ nhắn được một người con trai thấp bé ôm trong lòng, tư thế ôm rất cố sức. Quả nhiên, đến lần squat thứ năm, anh chàng đã thở hổn hển không trụ được nữa. Chỉ vài giây sau, cô gái tuột khỏi vòng tay anh ta, ngã xuống đất. Anh ta cười gượng, nắm tay cô gái bước xuống sân khấu.

Lưu Diễm hừng hực khí thế, không nhớ Chu Sâm đã squat được bao nhiêu lần. Trong hai cặp còn lại, rõ ràng có một cặp không phải tình nhân. Người con trai phấn khích ôm cô gái squat, mặt cô gái đỏ bừng, người liên tục ngả về phía trước. Bất ngờ, cô gái bị ngã xuống đất.

Người con trai ngạc nhiên, còn cô gái thì bò dậy, không nói một lời bước xuống sân khấu.

Lưu Diễm tò mò quay đầu lại, môi gần sát tai Chu Sâm thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu: “Được rồi, chúng ta vào vòng trong.”

Chu Sâm đặt cô xuống, cô vốn muốn chia sẻ niềm vui, nhưng Chu Sâm dường như không có tâm trạng đó.

Người dẫn chương trình hào hứng nói: “Được rồi, hiện tại chúng ta có hai đội vào vòng trong. Tiếp theo là trận chung kết căng thẳng và gay cấn, chiếc nồi cơm điện tuyệt đẹp sẽ thuộc về ai đây?”

“Chuẩn bị….”

Chu Sâm lại một lần nữa ôm cô vào lòng, bàn tay cậu vô tình lướt qua những nơi không nên chạm vào, rồi lại lặng lẽ dịch chuyển.

“Bắt đầu!”

Người dẫn chương trình đếm: “Được rồi, hiện tại đội bên trái đang dẫn trước… Đội bên phải đang đuổi kịp, không phân thắng bại… Đã ba phút… Chưa từng thấy hai đội nào kiên trì như vậy…”

Lưu Diễm vùi đầu vào vai Chu Sâm, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho cậu bằng tư thế của mình.

Một lúc sau, người dẫn chương trình kinh ngạc thốt lên: “Mười phút, đội bên phải đã kiệt sức rồi.”

Khán giả bên dưới ồ lên kinh ngạc, Lưu Diễm ghé vào tai Chu Sâm, hai tay siết chặt, hôn mạnh vào cổ cậu.

Người dẫn chương trình đột nhiên hét lên đau đớn: “Ôi trời, đội bên trái đột ngột ngã xuống! Cơ hội tốt như vậy mà lại ngã!”

Ban tổ chức vội vàng chạy lên đỡ hai người đang nằm sõng soài dưới đất, người dẫn chương trình nhìn hai người trẻ tuổi đang nằm ngửa mặt lên trời, liên tục nói tiếc nuối.

Chu Sâm bị Lưu Diễm đè dưới người, mông chạm đất, đầu ngửa ra sau, hai chân chổng lên trời sau cú ngã bất ngờ. Cậu còn chưa kịp định thần, cơn đau nhói làm cậu nhe răng trợn mắt.

Lưu Diễm vẫn ôm cổ cậu, một tay nhanh nhẹn đỡ lấy đầu cậu để tránh bị thương. Cô từ từ rút hai tay đang đỡ đầu cậu ra, cười khúc khích, còn dựa vào vị trí nhạy cảm của cậu.

Dường như qua rất lâu, cô ghé sát bên tai cậu, chắc chắn nói: “Chu Sâm, cậu thích tôi.”

Sao lại không thích chứ?

Sao cậu lại không thích cô chứ?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.