Phố Cũ - Cửu Ngũ

Chương 19



Đêm đó, cảnh sát kiểm tra bất ngờ khu Trường Than, phát hiện một số ít khách sạn và quán net có dấu hiệu tổ chức đánh bạc và sử dụng ma túy. Nguyên nhân là do một hội sở đã chủ động báo cáo có khách tự mang ma túy vào và sử dụng tập thể. Những người này đã được đưa đi trong tình trạng không tỉnh táo.

******

Lưu Diễm trở về nhà như thường lệ, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất.

Cô đặt túi xách xuống bếp, cười tủm tỉm đi theo mùi hương.

“Không ngờ cậu còn biết nấu ăn cơ đấy?”

Chu Sâm nhìn Lưu Diễm vẫn còn mặc đồng phục, khựng lại một chút rồi nói, “Tôi có rất nhiều kỹ năng, cậu coi như nhặt được báu vật rồi đấy.”

Lưu Diễm cười hắc hắc, Lưu Nhất nghe tiếng bước ra, thấy Lưu Diễm liền hỏi, “Chị, sao chị tan học còn muộn hơn cả anh Chu Sâm?”

Chu Sâm chú ý thấy Lưu Diễm có chút khựng lại, sững sốt. Cô cười cười nói, “Anh Chu Sâm của em rảnh rỗi, chị thì không giống.”

Lưu Nhất “Ồ” lên một tiếng, dễ dàng chấp nhận lời giải thích này.

Về việc tạm nghỉ học, cả hai không nói thêm gì. Chu Sâm biết Lưu Diễm đau khổ và buồn bã, nhưng cô có thể chấp nhận, nghĩa là mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Ban đêm Lưu Diễm trằn trọc mãi không ngủ được. Cô đi chân trần sang phòng bên cạnh, nhẹ nhàng mở cửa chui vào chăn nằm cạnh Chu Sâm, vòng tay ôm lấy cậu.

Chu Sâm gỡ tay cô ra, cô lại ôm lại, gỡ ra lại ôm lại. Đêm tối lạnh lẽo, Chu Sâm nhẹ nhàng bật đèn kéo Lưu Diễm ra, rồi bế Lưu Nhất sang phòng bên cạnh.

Chu Sâm trở lại phòng, khóa cửa, chui vào chăn, chạm vào ngón chân Lưu Diễm lạnh ngắt. Cậu duỗi tay nắm lấy bàn chân cô xoa bóp liên tục, cuối cùng hơi ấm cũng dần lan tỏa.

Lưu Diễm ôm lấy cậu, cười nói, “Tôi lạnh.”

“Lạnh thì đắp thêm chăn.”

Lưu Diễm lắc đầu, “Cậu ôm tôi cũng ấm rồi.”

Chu Sâm nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Tốt nhất cậu đừng coi tôi là túi sưởi.”

“Thế coi là gì?”

Chu Sâm tắt đèn, đem cô ôm vào lòng: “Cậu nói xem?”

Lưu Diễm lại cười hắc hắc, “Cậu là của tôi.”

Bàn tay lạnh lẽo của cô luồn vào bụng cậu, làn da mịn màng, cảm giác ngọt ngào len lỏi.

Cậu khàn giọng la lên, “Lưu Diễm!”

Lưu Diễm ngoan ngoãn bất động, cô ấp úng nói, “Tôi không ngủ được, cậu kể chuyện cho tôi nghe đi.”

Chu Sâm tạo một chút khoảng cách với cô, dường như có lửa trên người cô, lửa cháy lan ra, cậu không thể suy nghĩ được gì, chỉ khẽ ừ một tiếng, “Kể gì?”

“Kể về hồi nhỏ đi, sao cậu đột nhiên biến mất không nói một lời?”

Chu Sâm đặt đầu cô lên tay mình, ý thức lập tức bị kéo về hiện thực, cậu nhẹ giọng nói, “Không có gì hay ho để kể đâu, không phải chuyện vui.”

“Cậu có nhiều chuyện không vui lắm sao?”

Trong bóng tối không nhìn thấy nhau, cô nghe thấy Chu Sâm nhàn nhạt trả lời, “Cũng kha khá.”

Lưu Diễm thở dài, “Tôi cũng vậy.”

Cô rúc vào lòng cậu, hơi ấm cơ thể hòa quyện vào nhau. Cậu nghe thấy cô nói, “Chu Sâm, sau này chúng ta sẽ ổn thôi.”

Chu Sâm không đáp, Lưu Diễm khàn giọng hỏi tiếp, “Sau này sẽ ổn chứ?”

Chu Sâm vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm của cô, lau khô nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, giọng nói trầm thấp nhưng chắc chắn, “Sau này sẽ ổn.”

Ít nhất, tôi sẽ làm cho cậu ổn.

******

Một tháng trôi qua, thời gian chỉ được đại diện bởi những bông tuyết rơi ngày càng dày đặc, nặng như lông ngỗng mang theo sức nặng của mùa đông.

Trương Viện ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Cây dù rực rỡ rơi vào tầm mắt, nổi bật giữa thế giới trắng xóa tạo nên một bức tranh cuộn tròn đầy màu sắc.

Có người gõ cửa bước vào, Trương Viện vẫn thờ ơ như trước.

Một lúc sau, “Viện Viện,” người đó gọi.

“Có bạn học đến thăm con.”

Trương Viện gục đầu lên gối, lạnh nhạt nói không gặp.

Nhưng người kia vẫn bước vào, với người phụ nữ trung niên lại là một bộ dạng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng nói, “Dì ơi, con có thể ở riêng với Viện Viện một lát được không ạ?”

Người phụ nữ không biết chữ, thấy cách ăn mặc tinh tế của người kia, hẳn là đối tượng đáng kết giao.

Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Bà cười, nếp nhăn trên mặt hằn sâu, nói “được” rồi đi ra ngoài.

Đợi cửa phòng đóng lại, Từ Tiệp cởi áo khoác, kéo xe lăn của Trương Viện đối diện với mình, cười lạnh nói, “Sao thế, đột nhiên đa sầu đa cảm à?”

Cô ta muốn chạm vào chân Trương Viện, nhưng bị né tránh.

Ánh mắt Trương Viện có chút đờ đẫn, lắp bắp nói, “Không có, chỉ là thấy tuyết rơi đẹp quá.”

Từ Tiệp cảm thán có lệ, “Đẹp thật.”

Cô ta nằm trên giường, Trương Viện ngồi trên xe lăn nhìn xuống cô ta. Trong khoảnh khắc, ánh mắt ấy vừa âm ngoan như muốn đồng quy vu tận, vừa ôn hoà đưa tình.

Từ Tiệp hỏi, “Cậu hận mình đúng không?”

Trương Viện chậm rãi lắc đầu, lãnh đạm, nhưng câu hỏi lại vang lên từ tận đáy lòng: Người bạn thân nhất, tại sao lại phản bội và làm tổn thương mình sâu sắc đến vậy?

Cô ta nghiến răng, “Mình chỉ không hiểu!”

“Không hiểu gì?”

Trương Viện lau nước mắt, nói: “Mình không hiểu, chỉ vì muốn Lưu Diễm thôi học, cậu lại không chút do dự đâm mình một nhát? Cậu bị bệnh à?”

Từ Tiệp ngồi dậy, đôi mắt kẻ mi sắc bén liếc xéo, im lặng nhìn Trương Viện hừ lạnh một tiếng, “Ừ, mình bị bệnh, cậu có thuốc không?” Cô ta nhéo má Trương Viện, “Tuy mình không ra gì, nhưng nhìn người luôn rất chuẩn.”

Cô ta nhẹ nhàng nói, “Người đang làm trời đang xem, Trương Viện, đừng nghĩ mình dễ bắt nạt.”

Khóe miệng Trương Viện giật giật.

Từ Tiệp đặt tay lên vai cô ta, vỗ vỗ, “Lưu Diễm có thể sẽ đến tìm cậu, nói chuyện cẩn thận đừng để cậu ta có cơ hội lợi dụng. Mình cũng không xin lỗi cậu, vẫn coi cậu là người nhà.”

Từ Tiệp không nói gì thêm, nhanh chóng rời đi.

Mẹ Trương Viện bước vào, tay bưng bình giữ nhiệt cúi đầu lẩm bẩm, “Cô bé đó là ai? Bạn học của con à? Nhìn cách ăn mặc có vẻ nhà rất giàu… Viện Viện, mẹ nói cho con biết, đôi khi quan hệ còn quan trọng hơn cả nỗ lực, ở trường nhất định phải tạo mối quan hệ tốt, biết chưa?”

Trương Viện cố kìm nén, lông mày nhíu lại, hai tay run rẩy đột nhiên hét lên, “Con biết rồi, mẹ ra ngoài đi!”

Mẹ cô giật mình, trách móc, “Con bé này!”

Trương Viện như van xin, “Mẹ ra ngoài đi được không? Con mệt lắm, cần nghỉ ngơi.”

Mẹ cô đặt bình giữ nhiệt lên bàn, “Vậy con nhớ ăn cơm, ba con ở nhà còn chưa ăn, mẹ phải về một chuyến.”

Trương Viện không nói gì, mẹ cô lải nhải, “Chăm sóc người già rồi lại chăm sóc con cái, mẹ dễ dàng lắm sao.”

Đợi bà đi rồi, thế giới mới thực sự yên tĩnh.

Một lúc sau, Trương Viện đẩy xe lăn ra ngoài. Y tá thấy vậy vội vàng chạy đến, “Tuyết rơi thế này, em muốn đi đâu?”

Trương Viện mỉm cười ngoan ngoãn, “Em chỉ đi dạo một chút thôi, chị không cần đi theo.”

Y tá do dự rồi buông tay, “Vậy nhớ về sớm nhé, còn chưa thay thuốc cho em đâu.”

Trương Viện gật đầu.

Cô ta vào thang máy xuống tầng một, rồi ra khỏi cổng bệnh viện. Tuyết rơi lả tả phủ lên người cô ta, tan ra trên cổ, cô ta cảm thấy một tia lạnh lẽo, cái lạnh đó đối chọi với nỗi đau đớn từ tận đáy lòng.

Chỉ trong chốc lát, tuyết đã phủ dày trên mặt đất. Trương Viện lạnh đến tê cóng, nhưng vẫn cố đẩy xe lăn về hướng ngược lại với bệnh viện.

Cô ta cứ thế đẩy xe đi mãi, gió đêm mang theo cái lạnh buốt giá len lỏi qua từng lớp áo. Hầu hết các cửa hàng đã đóng cửa, chỉ còn vài quán ăn đang dọn dẹp bàn ghế. Trên đường không còn mấy người qua lại, ai cũng co ro vội vã về nhà.

Bên ngoài một sạp báo có một chồng báo cũ, giờ đã ướt sũng vì tuyết tan. Trên đường có xe chạy qua, đặc biệt là những chiếc xe tải nặng chở quá tải xả ra khói mù mịt. Đèn xanh bật sáng, Trương Viện vội vàng cúi đầu đẩy xe lăn qua đường.

Bánh xe lăn bị kẹt trong tuyết và băng dày đặc. Trương Viện cố hết sức đẩy, nhưng không thể nào di chuyển được.

Đèn đỏ vừa bật, tiếng còi xe đã vang lên inh ỏi. Trương Viện giật mình càng thêm bối rối. Tiếng còi xe cứ dồn dập, cô ta cố gắng chống chân bị thương đứng dậy nhưng không thành, lại ngã xuống đất.

Nước mắt cô ta rơi xuống nền tuyết.

Chốc lát sau, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt cô ta.

Cô ta ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên trạc tuổi mình. Thiếu niên mỉm cười đỡ cô ta dậy giữa tiếng còi xe hỗn loạn. Cậu đá nhẹ vào bánh xe lăn, băng tuyết rơi xuống, rồi chậm rãi đẩy cô ta sang bên kia đường.

Chu Sâm đẩy cô ta vào một mái hiên tránh tuyết. Trương Viện phủi tuyết trên người, cảm ơn cậu.

Chu Sâm nhìn về phía xa xăm, ánh mắt thẫn thờ rồi lại mỉm cười lịch sự, “Không có gì. Tuyết lớn thế này….,” cậu nhìn cô ta dò xét, “mà cậu lại bị thương, sao người nhà lại để cậu đi một mình?”

Trương Viện lắc đầu, “Tôi đi một mình.” Cô ta nhìn cậu, “Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải?”

Bông tuyết rơi mỗi lúc một dày. Chu Sâm nói, “Có lẽ tại tôi có gương mặt đại chúng. Cậu đi đâu đấy? Nếu tiện đường để tôi đưa đi.”

Trương Viện suy nghĩ, nếu lại rơi vào tình cảnh vừa rồi thì sẽ không kịp giờ. Cô ta vội nói, “Sân vận động Tân Kinh.”

Chu Sâm “Ồ” lên, cười khẩy, “Trùng hợp quá, tôi cũng định đến đó.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.