Phố Cũ - Cửu Ngũ

Chương 33



Người nọ mới gặp Lưu Diễm xong, nửa đường quay về lại gặp Chu Sâm. Lúc này, đỉnh núi đã ít người qua lại, người nọ gọi cậu lại hỏi: “Có phải có người đang chờ cậu không?”

Chu Sâm sửng sốt, gật đầu.

Người nọ chỉ về hướng bia cá sấu, “Vừa rồi ở chỗ bia cá sấu có một cô bé, cũng là tình nguyện viên, cậu đưa cô ấy về đi. Tên gù tìm được hay không cũng không sao.”

Chu Sâm đáp, “Được.”

Cậu đi nhanh hơn. Đây là con đường một chiều chỉ có trước sau, thế nào cũng sẽ gặp được.

Do bước đi quá vội, cậu liên tục trượt chân suýt ngã.

Cuối cùng đến chỗ bia cá sấu, bên trái là dãy núi, bên phải là vách đá sâu, có hai ba người đứng ở đó nhưng không thấy Lưu Diễm.

Hai người nọ đang ngồi nghiên cứu dấu chân bên cạnh gốc cây lớn. Chu Sâm tiến lại gần, nghe thấy một người nói: “Ở bên cạnh thùng rác, có phải khi nhặt đồ vô tình trượt xuống không?”

Một người khác cẩn thận tiến về phía trước thăm dò, chỉ liếc mắt một cái rồi kinh hãi lùi lại, cầm bộ đàm nói, “Vách núi có vết trượt, nhìn sườn núi không có bóng người. Chúng tôi phát hiện dấu chân, phía dưới là vách đá, có thể đã ngã xuống rồi.”

Âm thanh bộ đàm hơi rè rè và méo mó, đầu dây bên kia nói, “Thu được, thu được.”

Người ngồi xổm đứng dậy: “Nếu không quay lại nhìn xem, có phải bỏ sót gì không?”

Người kia do dự một lát, rồi nói: “Dù sao cũng là mạng người, quay lại xem sao.”

Chờ những người đó đi hết. Lưu Diễm mới buông tay đang bịt miệng Triệu Chí An ra.

Lúc nãy cô sợ hãi, thật sự sợ hãi, vốn dĩ không muốn làm gì, thực ra cũng chưa kịp làm gì cả. Trong đầu có hai luồng suy nghĩ đấu tranh, một cái rít gào, một cái hò hét, một cái tán thành, một cái phản đối.

Cô yên lặng vươn tay ra, nghĩ, nếu mình dùng sức đẩy Triệu Chí An xuống – kẻ khốn kiếp đã từng hại người hại mình, có phải gã sẽ vĩnh viễn biến mất hay không?

Cô tưởng tượng cảnh đêm đông giá rét hôm đó, tưởng tượng ra một Chu Sâm nhỏ bé yếu ớt.

Trong lòng ác ý lên men.

Có lẽ sẽ không ai biết.

Thù hận và tà ác trong đêm khuya tĩnh lặng trỗi dậy, dường như chiếm thế thượng phong.

Trong ánh mắt cô sóng lặng vô biên, ngay lúc định ra tay, phảng phất như nghe thấy tiếng Chu Sâm.

Cô khựng lại, nhìn qua lối đi liền thấy Chu Sâm.

Cô nghe Chu Sâm hỏi, “Em tìm được người chưa?”

Lưu Diễm sửng sốt, gật đầu.

“Vậy cứu ra đi, em còn cọ tới cọ lui làm gì, không biết ông đây lo lắng sao?”

Một hồi lâu Lưu Diễm cũng không lên tiếng, nhưng khi nói ra lại không phải điều mình muốn: “Chu Sâm, người này là Triệu Chí An.”

Chu Sâm nói, “Anh biết.”

Cậu bám vào nhánh cây vươn tay ra, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, em lên trước đi.”

Lưu Diễm bụm mặt khóc nức nở: “Gã từng đối xử với anh như vậy.”

“Mặc kệ gã đối với anh thế nào, cũng không cần em ra mặt, mau lên đi Lưu Diễm!” Thừa dịp em chưa làm gì sai, thừa dịp em chưa gây ra hậu quả lớn.

*****

Cảnh sát trẻ ngáp một cái, đêm đã khuya, nhiều người đã trở lại nhưng không thu hoạch được gì. Vừa mới nhận điện thoại, lại nói chỗ bia cá sấu có manh mối.

Có điều gì đó không đúng, không đúng ở chỗ nào chứ?

Cảnh sát trẻ chỉ vào tên Triệu Chí An trong tờ giấy: “Thầy, thầy không cảm thấy tên này rất quen thuộc sao?”

Cảnh sát già gật đầu, ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn, “Ừ, rất quen.”

“Đã gặp ở đâu nhỉ?”

Cảnh sát già nhìn anh ta một cái, một lát sau, ánh mắt cảnh sát trẻ loé sáng, anh ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh, kéo tay cảnh sát già một cách hứng khởi, “Thầy, em nhớ ra rồi.”

“Cậu nói xem?”

Cảnh sát trẻ cười ha ha, “Em trước đây quản lý hồ sơ nên đã xem qua tư liệu của thầy. em nói ra, thầy đừng giận nhé.”

Cảnh sát già điềm nhiên như không, “Tôi không giận.”

“Tốt, cái tên Triệu Chí An này giống với Triệu Chí An trong hồ sơ của thầy. Đều là người Tân Kinh ở cách đây không xa, tuổi cũng đúng là 22. Nếu em nhớ không lầm, cách đây 10 năm cậu ta bị đâm một dao bởi cậu bé học lớp một khi có ý đồ dâm loạn với nó.”

Cảnh sát già lắc đầu, “Không phải một dao, mà là hai dao. Tự vệ.”

Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

“Đứa trẻ đó cũng thật tàn nhẫn. Người bình thường bị thế chắc đã chết khiếp. Nhưng tại sao vụ án đó lại trở thành vết nhơ trong sự nghiệp của thầy?”

Cảnh sát già thở dài, đứng lên đi đến cửa sổ, mở cửa ra. Một lúc sau mới nói, “Bởi vì có người chết.”

Cảnh sát trẻ đứng lên. Anh ta là người mới chưa nhìn quen với sống chết. Vụ án này không lớn, Triệu Chí An không bị thương nặng, nhưng ai đã chết?

*****

Chu Sâm đưa tay ra, Lưu Diễm không nắm lấy. Cô khóc lóc cuồng loạn, “Sao có thể dễ dàng tha thứ cho gã? Gã đã hại chết anh trai anh!”

Sắc mặt Chu Sâm lạnh xuống, “Gã không hại chết ai cả. Dù thực sự có liên quan, anh cũng tự biết chừng mực. Không cần em ra mặt!”

Lưu Diễm cứng người không nói được lời nào. Chu Sâm có chút hối hận, đêm qua không nên tin vào miệng lưỡi trơn tru của cô, đem bí mật đẫm máu cất giấu tận đáy lòng tiết lộ. Bao nhiêu năm qua cậu chưa thoát ra được, sao có thể kéo cô vào đáy vực?

“Lưu Diễm, em lên đây!” Chu Sâm cố gắng thuyết phục, “Em có nghĩ một bước sai sẽ sai mãi mãi? Nếu làm sai, Lưu Nhất sẽ ra sao, nó sẽ không có ai chăm sóc, em vào tù, ai lo cho nó? Em đối với anh mà nói cũng không quan trọng như vậy, em con mẹ nó đừng mơ tưởng hão huyền.”

Lưu Diễm lau nước mắt, cô cảm thấy cậu đang lừa mình, nhưng bị cậu dọa cho sững sốt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

Chu Sâm vẫn mạnh mẽ, giơ tay rống, “Nhanh lên!”

Lưu Diễm do dự, run rẩy giơ tay trái. Ngay khi vừa chạm vào tay cậu, Triệu Chí An trên mặt đất bất ngờ dùng hết sức lực đụng vào cô.

Lưu Diễm lùi lại mấy bước, Triệu Chí An túm lấy chân cô. Trong khoảnh khắc cô cho rằng mình sắp chết, lại bám được một cành khô.

Chu Sâm vội vàng nhảy xuống, mặc kệ gai bụi ven đường.

Triệu Chí An ý thức không tỉnh táo, gào thét hoảng loạn trong đêm tối, “Cứu tôi! Giúp tôi! Tôi bị oan!”

*****

Cao Xuyên cảm thấy lo lắng, suốt buổi tối không thể ăn uống gì. Cậu ta đi sang phòng kế bên dùng chìa khóa phụ mở cửa, bên trong trống không, không có ai cả. Gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.

Tôn Kỳ đi theo phía sau, ấp úng nói, “Anh có phải lo lắng quá mức không? Lưu Diễm có Chu Sâm đi cùng mà, có thể xảy ra chuyện gì?”

Cao Xuyên suy nghĩ một lát, cũng thấy có lý, liền nắm tay cô ấy hỏi, “Muốn ăn gì không?”

“Ăn gì cũng được, nhưng còn người ta thì sao? Chúng ta đã hẹn ngày mai ngắm mặt trời mọc và ngâm nước nóng rồi?”

Cao Xuyên ôm lấy vai cô ấy, nói: “Đừng lo, yên tâm đi. Ngày mai dù có núi đao biển lửa, anh cũng sẽ đi cùng em.”

Cao Xuyên đưa Tôn Kỳ vào phòng, sau đó đi đến phòng tiếp khách đơn của ký túc xá nam, cửa chưa đóng chặt, nghe thấy hai người bên trong còn đang trò chuyện.

Ông cảnh sát già kể, “Lúc đó tôi cũng chịu nhiều áp lực, muốn đem vụ án làm sáng tỏ. Bởi vì những vụ việc như thế này quá nhiều, mà thành phố lại muốn chấn chỉnh lại tình hình. Tôi quá háo hức thành công nên muốn có một vụ để đời, thực ra những người liên quan đến vụ án đều là vô danh, không ngờ anh trai cậu bé còn nhỏ như vậy, lại ngồi trước cửa đồn cảnh sát cầu xin tôi đừng làm như thế.” Ông ta nhớ lại tình cảnh lúc đó, như rất rõ ràng trước mắt, “Cậu bé khóc rất đáng thương, tôi nghĩ chỉ là trẻ con giận dỗi nên không để tâm, không ngờ ngày hôm sau anh trai cậu bé đã chết.”

“Anh trai cậu bé khi đó bao nhiêu tuổi?”

“Bảy tuổi.”

“Cùng tuổi?”

Cảnh sát già gật đầu, “Là song sinh.”

Bầu không khí lại lần nữa ngưng trệ, một lúc sau, viên cảnh sát trẻ thuận miệng hỏi: “Vậy làm sao thầy biết người chết là anh trai cậu bé mà không phải là cậu bé?”

Ông cảnh sát già lúng túng không biết nói gì, chau mày như sắp xếp lại suy nghĩ. Đúng rồi, tại sao anh trai lại có phản ứng mạnh như vậy, chứ không phải chính cậu bé? Nhưng cũng không đúng, nếu người chết là cậu bé, thì tại sao anh trai lại sống như Chu Sâm?

Vì quá khó tin, suy nghĩ của ông ấy bị cắt đứt. Cảnh sát già quát, “Nói nhảm gì vậy, cậu có kinh nghiệm gì trong việc điều tra vụ án mà toàn nói những chuyện vô nghĩa như vậy??”

Một lúc sau, ông ấy cũng mơ hồ, “Lúc đó tôi cũng thắc mắc, điện thoại trong tay Triệu Chí An không phải của gã, mà là của đứa trẻ đó. Gia cảnh đứa trẻ không thể mua nổi một chiếc điện thoại, dù có thể, họ cũng không mua cho nó đâu.”

“Còn nữa, những đoạn video trong điện thoại đã được tải về từ lâu, rốt cuộc là do Triệu Chí An tải, hay đã có sẵn từ trước?”

Cảnh sát trẻ im lặng, như thể đã khám phá ra một bí mật nào đó, nhưng thực ra có thể suốt đời cũng không tìm ra câu trả lời.

Cao Xuyên không thể chờ lâu hơn, gõ cửa bước vào.

“Tìm người?” Cảnh sát trẻ hỏi.

Cao Xuyên gật đầu.

“Vậy chờ đi, người cần gặp vẫn chưa về đâu.”

Cao Xuyên không hài lòng với thái độ qua loa của họ, nói thêm, “Trời đã tối rồi, có thể hỏi họ đang ở đâu không?”

Cảnh sát trẻ lấy điện thoại ra hỏi, “Cậu tìm ai?”

Cao Xuyên ngừng lại một lát, rồi nói, “Lưu Diễm, chữ Diễm với ba ngọn lửa.”

Cảnh sát trẻ bấm số gọi điện thoại, Cao Xuyên nhìn ông cảnh sát già, khuôn mặt đầy u sầu nhìn lên trần nhà như đang suy nghĩ điều gì.

Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia ồn ào, người nhận điện nói, “Đợi chút nữa gọi lại, chúng tôi đã tìm thấy người rồi, đang kéo họ lên.”

“Họ?” cảnh sát trẻ ngạc nhiên, “Ai cơ?”

Đầu dây bên kia rất đông, vì liên quan đến mạng sống nên không muốn nói nhiều, “Lát nữa về tôi kể.”

Sau đó cúp máy.

Người cảnh sát trẻ lầm bầm, vẫy vẫy điện thoại di động về phía Cao Xuyên, “Cậu có nghe thấy không? Chúng tôi đã tìm được người.”

Vừa nói, anh ta vừa mặc đồng phục cảnh sát vào, liếc nhìn ông cảnh sát già. Ông ấy gật đầu nói: “Cậu đi trước đi. Tôi vừa nghĩ ra một chuyện, muốn ở đây suy nghĩ lại.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.