Nhiệt độ ngoài trời Iceland gần 4 độ c, Tần Tranh chán ngán chờ mười phút, cuối cùng cánh cửa sơn màu cam mới chịu mở ra.
Mười phút trước, chủ nhà mặc đồ đáng yêu, biểu cảm lại còn đáng yêu hơn lạnh lùng quẳng lại câu “Nhưng tôi là người ra quyết định ở đây, thưa cậu”. Sau đó dưới đáy mắt ngập ý cười của Tần Tranh, anh hung tợn đóng sầm cửa ngay trước mặt hắn.
Mười phút sau, cửa khóa lại vang tiếng lạch cạch. Cửa mở ra thêm lần nữa, chủ nhà đáng yêu thật tiếc là đã cởi mất bộ đồ ngủ trẻ con ngày xưa mặc rất dễ chịu nọ, thay bằng chiếc hoodie màu xanh sậm với chiếc quần thể thao màu xám nhạt rộng thùng thình. Nói chung là kiểu đồ bình thường và thông dụng nhất, soi trên đường hay trong cửa hàng tiện lợi giữa trưa hè cứ mười người đã hết tám người mặc kiểu này.
Nhưng có lẽ vì sáng sớm nay Thẩm Thiêm vừa gội đầu, mái tóc dài xõa tung sau lưng mềm mại thơm ngát, có lẽ vì dáng người dong dỏng cao và nước da trắng của anh, có mặc đồ rộng hơn cỡ cũng tự thành khí chất… Tóm lại, Tần Tranh lần đầu thấy giao diện giản dị của anh ngắm không dời nổi mắt, giống hệt lần đầu tiên gặp người này vậy, đăm đăm không chớp mắt.
Công lý ở đâu.
Nhưng không chỉ mình hắn có suy nghĩ đó.
Trước con đường thông vào cửa tầng hầm có mấy bậc thang, Tần Tranh vẫn ngồi đó suốt từ nãy. Thẩm Thiêm vừa đẩy cửa đã trông thấy hai tay thiếu gia ôm chai rượu, cụp mắt ngẩn người, tỷ lệ đôi chân dài đến khoe mẽ phải chịu o ép trong không gian hẹp, giống như hồi ngủ sô pha dưới lầu nhà anh ở Budpadest vậy. Thật chẳng khác nào vương miện hoàng gia cao quý bị nhét vào khu chợ đông đúc ồn ào chẳng hề ăn nhập tương xứng.
Song sự chênh lệch quá rõ rệt này trái lại tô lên màu chân thật, một Tần Tranh vẫn còn trẻ trung, sống động và vui vẻ, chứ không phải một Tần Tranh tự đại kiềm chế, đôi mắt lạnh nhạt ẩn chứa xa cách như khi trước. Thẩm Thiêm hiếm khi nhận thấy Tần Tranh ở gần mình đến vậy.
Để xem từng món hắn diện trên người, mũ len, áo jacket, quần jean, trông thể nào cũng trạc tuổi mấy đứa cấp ba nhảy nhót lung tung trên đường giữa ngày nghỉ Phục Sinh.
Tần Tranh có khai gian tuổi trên căn cước không ấy, chứ đúng ra mình không chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, chí ít phải… chừng mười tuổi?
Gây tội ác rồi.
“Anh nghĩ gì vậy?”
Tần Tranh chậc lưỡi ầm ĩ với anh cứ như tên côn đồ.
Thẩm Thiêm chau tít mày, cứ như không tài nào chịu nổi mấy đứa thanh niên ồn ào, chép miệng, nói: “Nghĩ em cũng chỉ là một thằng nhóc thôi.”
Tần Tranh cũng đáp lại rất hợp với thiết lập nhân vật Thẩm Thiêm tự chế ra cho hắn: “Xì.”
Hôm nay cậu tổng (phiên bản con nít) đến thăm nhà với nguyên cớ rất rõ ràng. Hôm bữa Tần Tranh đến dọn nhà giúp Thẩm Thiêm bỗng bất ngờ chủ động mời: Tiệc tân gia, em tới chơi.
Tiệc tân gia, Tần Tranh cầm chai rượu thắt nơ bướm đi suốt đường, ngồi ngoài nhà thêm mười phút. Thẩm Thiêm nhận lấy lúc hắn đi vào trong, giơ lên xem thử —— Không phải Thörle, trên nhãn in tiếng Iceland mình không biết nửa chữ bẻ đôi.
“Chủ nhà giới thiệu.” Tần Tranh giải thích.
Thẩm Thiêm cảm thấy hơi hứng thú: “Uống ấm hay phải cho vào tủ lạnh? Mở ngoặc giờ tủ lạnh nà tôi hỏng rồi đóng ngoặc.”
Tần Tranh nghe nhạc biết ý: “Uống ấm đi, trời lạnh.”
Thẩm Thiêm gật đầu: “Đúng ý tôi.”
Trong số rất nhiều thứ bất tiện khi chuyển mùa từ đông sang xuân, mặc đồ cởi đồ đông dày cộm nằm ở top 3.
Mặc dù Tần Tranh là tên nhóc rắm thúi cũng để ý thời trang, (trước mắt vẫn) đánh chết không mặc đồ bông nặng nề. Nhưng để sống sót qua những trận gió táp dữ dội ở Iceland thì cũng phải mặc thêm mấy lớp. Thẩm Thiêm nhìn hắn cởi từng lớp một, áo jacket ngoài cùng, áo khoác denim, áo len, áo ngoài,… không nhịn nổi ngáp một cái. Khi Tần Tranh cuối cùng cũng cởi dây giày đôi Martin của hắn, chủ nhà chán chường rảnh rỗi ngồi bên làm bộ hỏi han: “Phải rồi, mới nãy ngồi ngoài kia em có bị lạnh không?”
Chắc vì khom người, giọng Tần Tranh tự nhiên trầm xuống: “Cũng được.”
Thông thường, các quý ông đều phải học được nghĩa ngầm ẩn sau mặt chữ của các quý cô. Chẳng hạn, “Được thôi” nghĩa là “Không được”, “Cũng được” nghĩa là “Hoàn toàn không được”.
Còn quý ông họ Thẩm của chúng ta đây không chỉ am tường ngôn ngữ ký hiệu mà còn giỏi giả bộ câm điếc. Vừa nghe thấy câu trả lời “Cũng được” kinh điển, anh ngay lập tức giả ngu toàn tập không hiểu “Tiểu thư Tần” muốn nói gì, nhét ly nước nóng vào bàn tay lạnh buốt của Tần Tranh xong thụt lùi ra xa, vừa chớp mắt vừa giả lả cười: “Thế thì tốt rồi.”
Rồi lại tiếp tục giả đò không nghe Tần Tranh xì khẽ.
“Nhà anh nhiều nến thật.”
Bước vào phòng, chỉ trong thoáng chốc Tần Tranh đã bị mọi yếu tố bên trong hấp dẫn.
“Đa phần người Iceland rất thích nến.” Thẩm Thiên hờ hững trả lời.
Tần Tranh ngẫm nghĩ gật gật: “Trên bệ cửa sổ chỗ tôi cũng nhiều, bữa sau đổi với anh.”
“Được…”
Nói phân nửa chữ “được”, Thẩm Thiêm mới phát giác mình mắc bẫy. Cho phép người này mới bước vào cửa nhà mấy phút đã hẹn xong xuôi “bữa sau” rồi.
Người trưởng thành đúng chuẩn nói là làm, Thẩm Thiêm tự nhận mình là dạng trưởng thành nửa vời, lập tức nhận định mình đồng ý ngoài miệng chơi chơi vậy thôi, chuyện bữa sau thì để bữa sau tính. Nhưng ngờ đâu ý đồ cao siêu mình nhanh nhạy bật ra này chỉ được hai giây đã bị tên nhóc yên lặng quan sát đựng cạnh bắt thóp.
“Tủ lạnh anh bị hư gì?” Tần Tranh quay lại câu chuyện trước đó.
“Đèn không thấy sáng, hình như cũng không lạnh…”
Nhìn Tần Tranh như định đi vào bếp, Thẩm Thiêm ngạc nhiên cũng đi theo vài bước: “Em biết sửa tủ lạnh à?”
“Thử xem sao.”
Tần Tranh cởi mũ dẹp qua một bên, vuốt mái tóc ngắn cũn đã dài ra hơn từ hồi tạm biệt Thẩm Ngọc Nhữ, ngoái lại nhìn Thẩm Thiêm: “Hộp dụng cụ ở đâu?”
Người được đặt câu hỏi lập tức quay về phòng khách, xách mục tiêu trong góc ngăn tủ ra.
Như thể sợ mình nhìn đi chỗ khác là căn phòng sẽ nổ tung, Thẩm Thiêm ôm thùng đồ chạy nhanh vào bếp, thu hết chuỗi hành động Tần Tranh mở cửa tủ lạnh, gác một tay lên, ngó vào săm soi quan sát, xắn tay áo lựa lật mớ đồ nghề trong hộp dụng cụ vào mắt. Mãi đến lúc cậu tổng phải khẽ mím môi vì cái nhìn chăm chăm đến độ nóng cháy, Thẩm Thiêm mới hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Em sửa cho tôi một hồi nó báo hỏng hẳn thì làm sao hả!”
Đất nước Iceland nhỏ bé ít dân, chi phí sinh hoạt cao ngất ngưởng. Từ hồi trả tiền thuê nhà số dư trong thẻ của anh chẳng còn bao nhiêu, nếu Tần Tranh nghịch ngợm làm số đồng Króna anh đáng ra phải thanh toán tăng lên gấp bội, Thẩm Thiêm đánh chết hắn ngay tại đất khách là còn nhẹ đấy.
Nhưng trái lại Tần Tranh rất tự tin, tháo vít mặt sau tủ lạnh không buồn nhìn Thẩm Thiêm lấy một cái.
“Thay vì lo lắng chuyện đó, không bằng anh nghĩ thử nếu tôi tiết kiệm được số tiền thuê thợ sửa kếch xù cho anh thì anh sẽ báo đáp tôi thế nào?”
Hắn ghê gớm thế à?
Thẩm Thiêm bán tín bán nghi nhìn ngó một lát, cuối cùng vẫn quyết định buông xuôi cược thử một lần. Anh khẽ cắn môi, ráng tỏ ra phóng khoáng hỏi: “Em nói thử xem, tôi phải báo đáp thế nào?”
“Thứ năm tới mời tôi ăn cơm.” Tần Tranh trả lời rất nhanh: “Và đổi nến với tôi.”
Thời gian xác thực thật, nếu không phải bữa trước Thẩm Thiêm nghe đầy lỗ tai lời bà chủ kể chắc anh giờ anh cũng không hiểu nổi hắn đang âm mưu tính toán trò gì —— Ở Iceland, thứ năm đầu tiên sau ngày 18 tháng 4 hằng năm được ấn định là “Ngày đầu tiên của mùa hè”. Đây là ngày đầu tiên trong năm của lịch Iceland cổ.
Mặc dù lúc đó thời tiết vẫn còn khắc nghiệt, việc đi lại của người dân vẫn là rất khó khăn khi hiện tượng tuyết rơi, mưa đá hoặc nhiệt độ lạnh đóng băng xuất hiện ở Iceland vào cuối tháng tư không phải hiếm. Nhưng trong suốt hàng nhiều năm qua, người Iceland luôn kiên định cho rằng sương giá vào đêm trước ngày hè đầu tiên là báo hiệu của của một mùa hè tuyệt vời.
Hóa ra là đang đợi anh.
Thẩm Thiêm nín cười gật khẽ.
“Được.”
Không chỉ đồng ý ngoài miệng, trong lòng anh cũng đang đóng mộc.
Khóe môi Tần Tranh khe khẽ nhếch lên, rồi lại kìm xuống.
“Xem ra phải sửa bằng được rồi.”
Cuối cùng hắn cũng ngoái đầu nhìn Thẩm Thiêm, ánh mắt nghiêm túc: “Kỹ sư không muốn bị quấy rầy lúc làm việc, phiền chủ nhà đi chuẩn bị trà bánh trước.”
Nói nghe hay ho nhở, thật ra không muốn bị quấy rầy để lên mạng tra nguyên lý hoạt động của tủ lạnh chứ gì?
Thẩm Thiêm không vạch trần hắn, hùa theo gật đầu rồi quay đi.
Cà phê trên bàn trà còn bốc hơi nóng, quyển The Home Where I Died mới đọc được phân nửa khúc đầu anh đã đoán chừng được kha khá kết cục. Thẩm Thiêm xỏ đôi dép bông mở tivi, ngồi lên sô pha rồi bật âm lượng chương trình mua sắm lên to nhất, tiếp đó đá phăng dép lê xuống đất, gác chân lên ghế, co cụm cả hai chân vào trong chiếc áo rộng thùng thình, đầu gối chạm vào cằm tự ôm lấy mình.
Tiếng Iceland nghe không hiểu vang lên trong tivi và tiếng xủng xẻng đùng đùng chẳng biết có phải đang làm bộ làm tịch sau lưng làm Thẩm Thiêm nheo mắt, chợt cảm nhận được cơn buồn ngủ mình để lạc từ đêm qua.
Bạn sẽ tìm được cơn buồn ngủ ở thời điểm nào?
“Vào lúc buồn ngủ sắp chết” là một câu trả lời, nhưng rõ ràng anh chưa đến mức độ đó. Thế chắc có lẽ… tại khoảnh khắc anh bắt đầu cảm thấy an toàn nhỉ.
Nhưng em thì phải sửa cho bằng được, Tần Tranh.
Giữa lúc vùi vào gối đầu, nhắm mắt lại và chìm vào giấc mơ, Thẩm Thiêm cười nghĩ thầm.