Rốt cuộc yêu đương là phải làm những gì?
Về câu trả lời cho câu hỏi nọ, Thẩm Thiêm đã bắt đầu suy nghĩ từ một tuần trước, hoặc đúng hơn phải là từ lâu trước kia. Nhưng mãi đến một tuần sau ngày xác nhận quan hệ tình yêu với người ấy hai mươi tư tuổi, anh vẫn không tìm được câu trả lời rõ ràng đại khái nào.
Nghe có vẻ hơi không tưởng tượng nổi —— Làm ơn đi, thời anh làm lãng tử phóng đãng khéo phải dài hơn cả tuổi nghề anh.
Nhưng nghĩ kỹ, thật ra cũng không bất thường đến thế.
Thẩm Thiêm hai mươi sáu tuổi, và cũng sắp đến sinh nhật thứ hai mươi bảy. Ở độ tuổi này mọi người sẽ nói rằng chừng ấy không trẻ cũng không già, nhưng ở thời kỳ dân số toàn cầu đang già hóa thì nghe có vẻ vẫn vô cùng trẻ trung. Tuổi này đã có người kết hôn sinh con, có người vẫn đang mịt mờ trước tương lai, và anh cũng chỉ là một trong số hàng trăm triệu người vẫn đang mịt mờ ấy thôi.
Người yêu của anh lại thuộc nhóm khác.
Anh còn nhớ rõ vào buổi sáng thẳng thắn với nhau ấy, Tần Tranh ngoài miệng nói năng dọa dẫm cực kì, nào là Thẩm Thiêm có gặp tận thế cũng chỉ được nghĩ đến chuyện chạy thoát cùng hắn. Nhưng tới lúc yêu nhau thật, cậu tổng nhà ta lại lòi ra…
Hơi hơi ngây thơ.
Tần Tranh đã lần thứ tư mò đến nhà cũng vẫn chỉ quyết ngồi sô pha kế bên chủ nhà xem tivi chung. Thẩm Thiêm rốt cuộc nhịn hết nổi chống trán lên tiếng giữa lúc quảng cáo: “Em thế này làm nhận biết của tôi hơi lung lay.”
Tần Tranh ngồi ngay ngắn ở đầu bên kia sô pha tức khắc cảnh giác nhíu mày, nhìn sang anh: “Nhận biết gì?”
Thẩm Thiêm níu tấm chăn cả hai đang đắp chung trờ đến, người mềm oặt tiện đà nằm dài lên đùi Tần Tranh, chớp chớp mắt: “Em thích tôi thật à?”
Cứ tưởng anh sẽ nói “Nhận biết về tôi thích em”, nhưng không ngờ anh lại đảo lộn chủ ngữ tân ngữ thế này.
Giữa lúc nhẹ thở hắt ra, Tần Tranh phản ứng hơi quá mở to mắt thoáng mất trớn: “Sao anh lại nghi ngờ chuyện này?”
Thật ra trước đây đâu phải chưa từng có ai ngưỡng vọng Tần Tranh, nhưng hình như chưa từng một ai thân mật đến mức nằm luôn trên đùi hắn làm tròn hành động ngưỡng vọng đúng mặt chữ.
Nói thế nào đây, góc nhìn “bạn trai” này đúng là đặc biệt. Nếu không phải trước mắt cả hai vẫn đang trong giai đoạn người tình trong mắt hóa Tây Thi, Thẩm Thiêm không hề muốn có ai đó nhìn mình từ trên xuống thế nọ tí nào.
“Vì em cũng không có kinh nghiệm nên có lên mạng nhờ giúp đỡ chút chút… Em cảnh báo tốt nhất anh đừng có mà cười.”
Thẩm Thiêm lướt tay xuôi theo đường quai hàm Tần Tranh, bẹo cho một cái, rất hứng thú nói: “Tôi nghe nhiều người bảo, biểu hiện của thích người khác đều là mấy kiểu như hồi hộp, căng thẳng, nhưng không kiềm được tìm đủ mọi lý do để đến gần, lấy lòng, nói theo kiểu dân gian là như đồ ngốc ấy, cơ mà trông em lại giống…”
Tần Tranh đặt tay lên mái tóc dài của anh, nguy hiểm nheo mắt: “Giống cái gì?”
Sau khi tự đặt mình vào tình cảnh khốn đốn, Thẩm Thiêm vẫn quyết không sợ chết hếch cằm, cười to trả lời: “Giống đồ ngốc chỉ toàn lo lắng!”
Nếu cứ ở trước mặt người ta nói đồ ngốc mọi lúc, không phải khiêu khích thì chỉ có thể là nũng nịu tán tỉnh.
Mà trong ngữ cảnh hiện tại, rõ ràng Thẩm Thiêm xếp vào ngữ cảnh thứ hai, Tần Tranh cũng hùa theo vói tay vào dưới chăn.
Ba giây sau, Thẩm Thiêm máu buồn khắp nơi giật run lên theo phản xạ có điều kiện, lầm bầm cuộn chặt rồi lại ủn vào người Tần Tranh giống như em bé trong bụng mẹ.
Nhưng anh vẫn chịu được, bị đùa thành ra thế này cũng chỉ lắc đầu tượng trưng tỏ vẻ phản kháng.
Tần Tranh nâng lòng bàn tay ôm lấy má anh, chỉ thấy được ý cười giấu nhẹm và khóe mắt ướt đẫm nước mắt sinh lý.
“Em có hơi căng thẳng.”
Không gian trở về tĩnh lặng. Tần Tranh lau khô nước mắt nơi khóe mắt Thẩm Thiêm, thẳng thắn nói với anh.
Câu “Vậy thì chẳng hề gì” hôm ấy không phải giả dối. Căn bệnh của Thẩm Thiêm không khiến tình cảm của Tần Tranh mảy may dao động. Vào khoảnh khắc hỏi Thẩm Thiêm “Anh còn muốn thử không” hắn đã quyết định, cho dẫu câu trả lời của Thẩm Thiêm là phủ định, hắn cũng tuyệt nhiên không buông tay.
Nhưng quả bom quyết định đi chết cuối cùng của Thẩm Thiêm vẫn không kể thời khắc treo trên đầu cả hai.
Về bệnh tình, tuy Thẩm Thiêm chưa cho hắn biết rõ thêm gì, nhưng Tần Tranh không phải một đứa con nít. Hắn biết rõ thứ dư thừa trong mắt anh cần phải được giải quyết càng sớm càng tốt, chậm trễ một ngày là thêm một lần nguy hiểm.
Nhưng hắn cũng biết rõ, với Thẩm Thiêm, một khi anh đã quyết định có chữa trị hay không, cũng đồng thời mang nghĩa lựa chọn sống chết sau cùng của anh.
Hắn nói mình sẵn sàng cho anh tự do là thật, nhưng ngay khi Thẩm Thiêm tự tay tạo cơ hội cho cả hai, Tần Tranh gửi gắm nhiều hy vọng hơn vào một khả năng khác cũng hoàn toàn là sự thật.
Ngay từ thời điểm điểm còn ở Budapest Tần Tranh đã nhận thức được, cơ hội hắn có thể khiến Thẩm Thiêm sẵn sàng sống tiếp không nhiều, thậm chí chỉ có một lần duy nhất này. Hắn sợ mình phạm sai lầm.
Nghĩ lại còn thấy hơi buồn cười, hắn yêu cầu Thẩm Thiêm làm một chiếc guitar cho mình là kết quả sau rất nhiều lần cân đo tính toán kỹ lưỡng.
Vì thế mà hắn còn cố tình lên mạng tra thử: Làm một chiếc guitar thuần thủ công mất bao nhiêu thời gian?
Câu trả lời nhận được 1152 like cũng khá hợp ý hắn: Nếu là sản xuất theo kiểu dây chuyền sản xuất công nghiệp thì từ khâu lắp ráp, thử sản phẩm đến đóng gói chỉ mất khoảng 30 phút là xong! Nếu là bậc thầy làm guitar chế tác, có công cụ hỗ trợ, có khuôn sẵn thì cũng chỉ vài tiếng! Nhưng nếu là một tác phẩm thuần thủ công trị giá hàng chục ngàn, phải lựa chọn nguyên liệu và điều chỉnh rất nhiều lần! Thế thì không phải chuyện hai, ba ngày là xong đâu!!! Cực kỳ lâu đó!!
“Cực kỳ lâu”.
Trước đó Tần Tranh cho rằng cụm từ này rất hay. Nhưng bây giờ dù không nói rõ thành lời, nhưng dường như hắn có tâm lý mâu thuẫn với yêu cầu làm guitar mà chính miệng hắn từng nói ra —— Hoặc cũng không hẳn phải mâu thuẫn mà là một kiểu cảm xúc rất mâu thuẫn.
Một tuần trước đó Thẩm Thiêm đã giao hẹn với hắn, đến khi nào chiếc guitar hoàn thành cả hai mới quyết định chuyện tiếp theo sẽ thế nào. Khi ấy Tần Tranh đã đồng ý, vậy mà sau đó lại thấy thật ra câu chuyện này không khác nào một cuộc thi mà cả hai đều không nhận rõ.
Từ nhỏ đến lớn, trong những chuyện không rõ kết quả Tần Tranh sẽ luôn vô thức nghĩ theo tình huống xấu nhất, để tránh tạo dao động cảm xúc đáng kể khi nó thật sự xảy đến.
Buộc phải thừa nhận chiêu này rất có ích. Có ích trong việc tạo cho hắn hình tượng nhân vật “không biểu hiện cảm xúc”.
Nhưng “thử một lần” với Thẩm Thiêm khác hoàn toàn với mọi lần trước đó.
Tần Tranh có nhiều ham muốn được mất.
Nói hắn đậm sâu hay ti tiện cũng được, chung quy chỉ trong vòng một đêm hắn đã không còn muốn thả con ngỗng đang thoi thóp trong vòng tay mình đi, mặc nó lựa chọn giữa mình và thế giới tự nhiên.
Tần Tranh có thể thản nhiên đón nhận mọi kết cục xấu xí tệ hại trên đời, chỉ trừ chia ly Thẩm Thiêm.
Vậy nên hắn —— chí ít ở thời điểm hiện tại —— vẫn chưa sẵn sàng đối diện với cái ngày tượng trưng cho sự “kết thúc” ấy.
Đương nhiên, hắn cũng không mong kéo dài ngày ấy quá lâu mà bỏ lỡ thời kỳ điều trị tốt nhất của Thẩm Thiêm. May thay, cái người không sợ chết nọ cuối cùng cũng chịu mủi lòng, đồng ý đi khám định kỳ hằng tuần để tránh mọi “sự kiện bất ngờ” phát sinh hôm đó anh không nói ra.
Cứ thế, trong mớ hỗn độn của “chống cự” và “lý trí mách bảo mình không thể chống cự”, cả tuần lễ qua Tần Tranh rảnh rỗi đến làm thợ chạy việc cho Thẩm Thiêm đúng như giao hẹn, ngày ngày đến nhà giúp anh hoàn thành hết công việc hôm đó, xong xuôi thì yên lặng ngồi lại với Thẩm Thiêm, dựa vào nhau một lúc.
Và bên này, Thẩm Thiêm phải nát tim gan chỉnh lại toàn bộ bảng kế hoạch công việc để dỗ dành Tần Tranh.
Mất khoảng ba tháng để hoàn tất một chiếc guitar thủ công. Mà ngoài guitar ra anh vẫn còn những đơn đặt hàng khác cần giải quyết đồng thời, tiền đặt cọc đã lấy cả rồi, có quyết định thế nào Thẩm Thiêm cũng không muốn bản thân phải hối tiếc vì bất kỳ điều gì.
Lâu thì Tần Tranh cau mày, mau thì Tần Tranh giả câm.
Thẩm Thiêm bôi bôi viết viết lên bảng kế hoạch, khoanh tròn chỗ này gạch chéo chỗ kia, đơn giản hóa một số bước và giữ lại một vài khâu, cuối cùng tinh chỉnh cắt xóa, vẫn khống chế kế hoạch kéo dài trong vòng ba tháng.
Vẫn như suy nghĩ trước kia, yêu một người thật phiền phức quá, nhưng mà… niềm vui thú cũng đúng thật vô hạn định.
Vì một số “lý do cá nhân”, gần đây Tần Tranh từ chối mọi công việc buộc ra khỏi thành phố, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, mà có đánh cá cũng chỉ chọn những chuyến du lịch kéo dài nửa ngày.
Reykajavik không lớn, song có khá nhiều địa điểm đáng ghé thăm quên lối về.
Cảnh hoàng hôn ở vĩ độ cao rực rỡ tráng lệ, dẫu chỉ xuất hiện ngắn ngủi lúc nửa đêm rồi lại mau chóng chuyển mình đón bình minh. Nhưng khung cảnh độc nhất này càng khiến cho mặt trời trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Vài ngày trước nhận được kết quả tái khám của Thẩm Thiêm cách đó vài hôm, anh cũng đã nhiều lần cam kết với bác sĩ tạm thời mình vẫn đang nhảy nhót tưng bừng tìm đường chết (đương nhiên, tốt nhất bất kỳ ai và bất kỳ lúc nào cũng không nên tìm đường chết). Chỉ hai tiếng sau khi chào tạm biệt Thẩm Thiêm, Tần Tranh lại đứng trước cửa nhà anh, móc điện thoại gọi cho người yêu.
Vừa bước chân ra cửa đã phát hiện Tần Tranh đang đứng dựa trên chiếc ô tô không biết thuê ở đâu ra, Thẩm Thiêm bấu chặt chiếc khăn quàng cổ, tức khắc nhận ra sắp tới đây mình sẽ trở thành một trong đám người điên nửa đêm mất ngủ đi ra biển ngắm mặt trời mọc.
Buồn cười quá, nhưng rồi lại trộm nghĩ, tại sao không?
Con đường dẫn ra biển đông đặc xe cộ với người tụ thành xóm chuyện trò rôm rả, bầu trời sáng sủa khó lòng tưởng tượng được hiện đang là nửa đêm.
Nhưng nghĩ đến chuyện bây giờ đang là nửa đêm, đầu óc lại càng hưng phấn thêm.
Vươn hai tay ra khỏi cửa sổ trời tự do cảm nhận dáng hình làn gió, Thẩm Thiêm chợt nghĩ, nếu mù lòa và cái chết không treo trên cổ như thanh gươm của Damocles thì có Tần Tranh đồng hành, có lẽ dần dần rồi anh sẽ tìm được niềm vui sống, và bằng lòng tiếp tục tồn tại.
Nhưng nếu như không có tờ giấy chẩn đoán bệnh giấy trắng mực đen kia, thật ra khả năng cao anh sẽ không quay về gặp Tần Tranh, càng không để mặc hắn xuất hiện bên mình, thậm chí như lúc này, chính anh chủ động muốn “thử một lần” với hắn.
Vậy cho nên, mọi “nếu như” đều là nghịch lý.
“Đó là lý do mà trước đây tôi không muốn nói cho em biết.”
Thẩm Thiêm đưa tay vuốt ve đôi mày Tần Tranh.
Lông mày của cậu tổng là dạng mày kiếm hoang dã, đuôi mày nhếch lên tự nhiên, đường cong sắc và gọn gàng nhưng thoáng trông đầy rậm đến ngạc nhiên, ngắm thật kỹ mới thấy đôi phần thanh tú. Rất đẹp, chỉ là đang chau lại nhìn bất đắc dĩ lắm.
Có điều Thẩm Thiêm không hay biết, giờ này đôi mày của anh cũng nhíu tít lại giống hệt Tần Tranh.
Anh nói: “Thật ra mấy ngày qua tôi cứ luôn hối hận liệu có phải mình đã thẳng thắn quá không, nên mới khiến em vô duyên cớ có thêm nhiều nỗi lo. Nhưng mỗi khi suy nghĩ này bật ra tôi lại cảm thấy nhiều khi thế lại càng tốt hơn. Nếu em muốn rời khỏi tôi, tôi cũng hoàn toàn hiểu cho em và chấp…”
“Em sẽ không làm vậy.” Tần Tranh chắc nịch ngắt lời anh.
Thẩm Thiêm bặm môi, bắt đầu thử nói chuyện với người khác bằng tiếng Iceland giữa màn hình đang chiếu chương trình bản địa: “Em thấy đấy, mỗi chúng ta đều có những phiền muộn riêng phần mình, nhưng nếu quên tiền đề kia đi thì những phiền muộn ấy không tồn tại nữa phải không?”
“Wow, lời khuyên hữu ích thật.” Tần Tranh nhếch môi, lấy giọng điệu loáng thoáng ẩn hiện mùi mỉa mai hắn rành sõi nhất, trả lời cũng bằng tiếng Iceland.
Nhìn hắn.
Thẩm Thiêm vò tóc ngồi dậy, lại tự giác thấy không chèo chống nổi bèn èo uột mềm nhũn dựa đầu vào vai Tần Tranh.
“Ừm rồi, tôi biết rất khó để quên. Nhưng kinh nghiệm của tôi dày dặn hơn em cũng chút chút đó, nên có trách nhiệm nói cho em biết: “Không hề khó thế đâu.”
Con người cuối cùng rồi sẽ chết, cả tôi và em. Chỉ khi em bình thản chấp nhận sự thật này và hiểu được sau hết con người có gặp gỡ rồi sẽ có chia ly, cuộc sống sẽ bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều lắm.
Đương nhiên, điều ấy rất khó thực hiện, nhưng hai ta không ngại thử một lần.
Ở nơi Thẩm Thiêm nhìn thấy, Tần Tranh im lặng dịch chăn về phía anh.
Mà tại nơi Thẩm Thiêm không nhìn thấy, anh phát giác đến cuối cùng, Tần Tranh vẫn chỉ lắc đầu.
Anh biết đức vua có quan điểm rất khác với mình. Nhưng chắc vì ngại gây hấn thể diện cho người sắp chết là Thẩm Thiêm đây, hắn không phản bác thẳng.
Vờ vịt.
Thẩm Thiêm không chịu được thụi hắn: “Có cao kiến gì, em khai ra mau.”
Tần Tranh bị cùi chỏ anh thụi cho một cái không nói ra tiếng, đôi mày lại chau chặt, khóe môi cong cong.
Trong chương trình mà hai người vừa xem vừa không xem, một nhà văn trải nghiệm cuộc sống ở nông trại. Chủ của nông trại ấy là một người đàn bà vừa mất chồng năm ngoái vì bệnh tật, giỏi giang khôn khéo, vừa quản lý được mọi công việc ở nông trại lại vừa nuôi dạy ba đứa con rất tốt. Đang khi làm quen với ngựa, nhà văn không nhịn được hỏi han người đàn bà đã không còn trẻ trung, nhưng đôi mắt vẫn rực rỡ ánh sáng ấy thế này, có phải cô luôn nhớ nhung người mình yêu không.
Người đàn bà không thấy câu hỏi mang tính xúc phạm, cũng không hề trả lời qua quýt cho xong chuyện. Người đàn bà chỉ ngoái đầu nhìn lại mảnh đất mình và chồng đã chung sống cùng nhau mấy mươi năm, nghiêm túc nhăn mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhìn về phía người hỏi, trả lời.
Tần Tranh với tay cầm đồ bấm tắt tivi.
“Em không muốn mình quên nhớ anh một chút nào, cũng hoàn toàn không muốn để anh đi. Thẩm Thiêm, em sẽ sống thật khỏe mạnh đến bảy mươi tám mươi tuổi, và sẽ luôn sẽ luôn nhớ anh.”
Không một câu từ nào là “vĩnh viễn”, nhưng hắn dứt khoát và chắc chắn đến nỗi như thể từng chữ hắn nói đều là vĩnh viễn.
Bây giờ đến lượt Thẩm Thiêm im bặt.
“Bộ em là con nít hả?” Thật lâu sau, anh mới gắng nặn ra được một câu thế kia.
“Tuy là tôi thích xem em làm nũng lắm, nhưng bảy tám mươi năm dài thế, bây giờ em đâu cần phải…”
Tần Tranh lắc đầu.
Hắn biết, bây giờ có nói gì Thẩm Thiêm cũng sẽ không tin.
Tần Tranh thật lòng ao ước có cỗ máy thời gian ngay lúc này, để đưa cả hai xuyên đến mấy mươi năm sau, để hắn nắm lấy tay Thẩm Thiêm, đứng ngoài cửa sổ nhìn Tần Tranh đã bảy tám mươi tuổi, tận mắt chứng thực Tần Tranh hai mươi bốn tuổi có đang nói khoác không, nhìn xem ở chặng cuối con đường cuộc đời hắn có mãi luôn nhung nhớ Thẩm Thiêm.
Tiếc là tốc độ phát triển khoa học kỹ thật của nhân loại chậm chạp quá, những nghiên cứu về đi xuyên không gian thời gian mãi không có tiến triển gì. Chắc là đợi đến lúc hắn bảy, tám mươi tuổi thật cỗ máy thời gian vẫn chỉ phát minh được trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng trên Netflix.
Tần Tranh rất muốn chứng minh, và cũng nóng lòng chứng minh. Nhưng nghĩ kỹ, hình như chầm chậm chứng minh cũng không muộn.
“Anh nói đúng.” Hắn bỗng đáp: “Hai ta cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Thẩm Thiêm chớp chớp mắt, suýt ngất trước cái kiểu thay đổi thất thường của cậu tổng.
“Cho anh cơ hội.” Tần Tranh nói.
Thẩm Thiêm không phản xạ kịp: “Cơ hội gì?”
“Chẳng phải anh muốn yêu em à?”
Tần Tranh nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, một bên đuôi mày nhếch lên, đáy mắt dạt dào ý cười.
Đã bắt được ám hiệu.
Thẩm Thiêm đặt cằm lên vai Tần Tranh, đôi mắt anh cũng cong cong nét cười, chủ động đề nghị: “Vậy mình hẹn hò đi.”
Hẹn hò chính thức.
#
Thế là, một tuần sau khi người anh mới xác nhận hẹn hò tròn 24 tuổi, mặc dù không nhận được câu trả lời rõ ràng nào, nhưng lòng Thẩm Thiêm bỗng quang đãng hơn nhiều.
Anh nghĩ: Kệ mẹ nó, đi được đâu hay tới đó vậy.
Nơi đây là Reykjavik.
Mùa hạ Iceland, màu nắng dài thêm với tốc độ năm phút một ngày. Sớm thôi, mặt trời sẽ sáng mãi và miễn là ta còn thức giấc, ta vĩnh viễn còn cơ hội lên đường.