25 Giờ - Đả Tự Cơ

Chương 48: Phàm nhân



“Vậy đó là lý do các cậu đến trễ?”

Ngoài huyền quan, Jeff cười cười nhìn Thẩm Thiêm chớp mắt mấy cái liền, hài hước hỏi: “Mấy cậu đi vòng vèo mấy con phố mới gom đủ nhiêu đây quà cáp?”

Hoa cho vợ Jeff, đồ chơi cho con Jeff, hộp quà trong tay cho Jeff và chai Whisky Tần Tranh vừa cho vào tủ.

Tần Tranh lấy chai Whisky về: “Anh không thích thì tôi đem về…”

“Thích vô cùng tận luôn.”

Jeff mau lẹ nhanh tay cầm món quà từ tay hai người, quay lại nhìn cậu con trai đang ôm cứng bắp chân mình nhìn khách đến nhà chơi bằng ánh mắt tò mò mong ngóng: “Edwin, chào chú đi con.”

Tần Tranh/ Thẩm Thiêm: “…”

Cách đặt tên của người Iceland vừa rối rắm vừa kỳ quặc, người ở đây thường không theo họ của gia đình, họ của con cái sẽ đặt theo tên của cha hoặc mẹ cộng thêm hậu số dottir/ son, với nghĩa là con trai hoặc con gái; còn tên thì phải chọn trong danh sách giới hạn mà quốc gia đã chỉ định nghiêm ngặt.

*Ví dụ chú thích: khi nghe tên tiền vệ ngôi sao Gylfi Sigurdsson, bạn sẽ biết anh là Gylfi, con trai của Sigurd. Nếu con gái ông Jon Sigurdsson tên là Hafdis thì họ-tên đầy đủ của cô sẽ là Hafdis Jonsdottir. Trước đây, chủ yếu người Iceland đặt tên theo cha, nhưng hiện tại lấy tên mẹ đặt cho con cũng là cách làm phổ biến.

Chính vì thế, chính phủ đã lập ra một “Ủy ban Đặt tên” nhằm thực hiện trách nhiệm giám sát (đặt tên cho ngựa ở Iceland cũng có các quy định tương tự). Con gái không được đặt tên của con trai, con trai không được đặt tên của con gái, không nằm trong danh sách tên có sẵn thì buộc phải phù hợp với truyền thống của Iceland, các quy định về ngữ pháp và phát âm tiếng Iceland, đồng thời phải gửi yêu cầu xét duyệt.

Trong trường hợp không phù hợp với quy định và bị trả về (thường thì hầu hết sẽ bị trả về) mà cha mẹ cương quyết muốn giữ nguyên, vậy ủy ban sẽ xử phạt hơn một ngàn Króna cho cho đến khi gia đình đổi tên con và được sự chấp thuận của ủy ban mới thôi.

Không biết cái tên Edwin này vốn có nằm trong danh sách tên sẵn có của Iceland không. Nhưng ít ra trong số những cái tên Thẩm Thiêm đã từng nghe qua, ngụ ý của cái tên này có phần khắc sâu. Đang khi nghe cậu bạn nhỏ nói gì đó, Thẩm Thiêm sờ túi, làm như hô biến ảo thuật hóa ra mấy thanh bánh viên kẹo, cười cười híp mắt đưa cho Edwin nhút nhát với đôi mắt tròn xoe.

Cậu bạn nhỏ đang xấu hổ trốn sau lưng người lớn, nghe mẹ cổ vũ cuối cùng cũng chịu nhận món quà kèm theo trong tay chú lạ mặt này.

“Kể cũng lạ.” Thẩm Thiêm nghiêng sang nháy mắt với Tần Tranh: “Cái tên này rõ chẳng mấy đặc biệt, nhưng đây mới là người tên Edwin thứ hai anh gặp ấy.”

Nhưng Tần Tranh lại đi để ý đến chuyện hoàn toàn khác.

Hắn ngoảnh mắt sang nhìn túi áo khoác (trông xẹp lép trống trơn kia) của Thẩm Thiêm, nhỏ giọng: “Chỗ kẹo đó mới đầu là của em mà.”

“…” Thẩm Thiêm bất đắc dĩ mấp máy khẩu hình miệng nói với hắn ở chỗ chủ nhà không nhìn thấy: “Chừa phần em rồi.”

Tần Tranh vui.

Cạn lời.

Ngoài việc đặt tên ra, cách người Iceland giao tiếp trong mắt Thẩm Thiêm cũng khá cố chấp và quái đản.

Ba người ngồi chung với nhau mà chỉ có một người quen hai người còn lại, vậy hai người đó nhất định sẽ không nói chuyện với nhau. Không cần biết là ngồi mặt đối mặt hay thế nào, sẽ chỉ hỏi tên người còn lại thông qua người bạn quen chung. Cơ mà có lẽ vì chung sống với anh chồng người Anh đã lâu, bà xã Vigdís – cái tên nằm trong danh sách đúng quy định pháp luật chỉ thoáng ngượng ngùng cười cười lúc chào đón hai vị khách ngoài cửa, sau đó rất tự nhiên mời cả hai vào thăm nhà.

Trong phòng khách, Thẩm Thiêm tự nhiên nịnh nọt lấy lòng phong cách bày biện ấm áp của nữ chủ nhà. Hai người kia tụt về sau vài bước, trên đường vào phòng khách Jeff chọc chọc tay Tần Tranh, hạ giọng hỏi: “Sao anh thấy hình như nay cậu vui vẻ quá vậy?”

Giọng Tần Tranh vẫn như bình thường: “Ồ, vậy à.”

Giọng Jeff cao lên: “Đúng vậy chứ còn gì!”

Từ lúc vào nhà anh ta đã phát hiện, tuy Tần Tranh “vui vẻ vô cùng” thoạt trông vẫn cái kiểu lờ đờ biếng nhác chết đơ của hắn, nhưng hôm nay mặt mày rất tốt đẹp, đôi mày làm cho người ta phải e ngại khi dãn ra lại có cảm giác sáng sủa dễ chịu hơn nhiều lần.

Đây là Tần vô biểu cảm không buồn vui hờn giận đây sao?

Jeff tự biết thân biết phận, biết ngay nguyên do làm Tần Tranh vui chắc chắn không phải vì được mời đến nhà mình chơi. Anh ta nghi ngờ nhìn Thẩm Thiêm đang chơi với bé con nhà mình, ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn bà xã mỉm cười, đón cậu bạn nhỏ Edwin trong lòng vợ, nâng con lên vai rồi nói với Vigdís: “Em yêu, em còn nhớ lần đầu anh đưa em đi gặp bạn bè anh không?”

Vigdís nhìn anh ta một thoáng, không nhịn được cười gật đầu: “Em nhớ chứ, em với Birgitta ở nhà chờ mấy anh mua đồ về. Anh cứ nhắn cho cô ấy quá chừng tin, Birgitta còn phàn nàn với em anh cứ lo cô ấy bắt nạt em thật hay sao đó.”

Thẩm Thiêm và Tần Tranh đưa mắt nhìn nhau.

Thẩm Thiêm: Hai người họ đang liếc mắt đưa tình nhau à?

Tần Tranh: Anh đoán xem?

Hai người còn chưa kín đáo lia mắt tới lui xong, Jeff đã cười nhìn về: “Hôm trước anh đi Vòng tròn Vàng với hai người họ. Anh nói chuyện riêng với Thẩm một lát nhé, Tần đã phản ứng y hệt anh hồi đó luôn.”

Tần Tranh: “…”

Phát giác cậu tổng mất tự nhiên sờ sờ mũi quay mặt đi, Thẩm Thiêm không nhịn được nhếch môi cười, chừa thể diện vờ như không thấy, tiếp tục khen mấy món đồ nội thất trong nhà. Chỉ là lúc đi sát bên Tần Tranh, anh âm thầm kéo tay cậu tổng.

“Tủ bát nhà anh chị đẹp thật.” Thẩm Thiêm cảm thán.

Jeff cũng rất tự hào: “Phải ha, gu thẩm mỹ của Vigdís thì không chê vào đâu được.”

Tần Tranh im lặng theo sau bỗng xen lời: “Em cũng muốn mua tủ bát.”

Căn hộ hắn thuê đã lắp đặt đầy đủ nội thất, mà có là căn không đầy đủ lắm thì cũng phải có sẵn tủ bát, không thiếu được.

Thẩm Thiêm thoạt tiên không hiểu ý hắn lắm. Anh quay lại, tình cờ thấy Jeff hảo tâm bá vai đồng nghiệp tính toán hộ hắn: “Thế phải đặt hàng làm riêng mới được, hai cậu đều cao, tủ bát thường sợ lại khuất tầm mắt, nấu cơm rửa bát phải vừa tay mới là tiện.”

Thẩm Thiêm vô thức lên tiếng: “Vậy nhất định đừng có để tôi với tới được.”

Tần Tranh đáp còn nhanh hơn: “Thế có mà đóng lên trần nhà.”

Thẩm Thiêm: “Vậy thì đúng ý anh… em thích đóng ở đâu thì đóng chứ, anh có ở nhà em đâu.”

Tần Tranh đưa mắt nhìn anh, như buồn cười lắm mà ráng nhịn xuống, chỉ “À” một tiếng dài.

Jeff và Vigdís đưa mắt nhìn nhau.

Jeff: Hai người họ đang liếc mắt đưa tình nhau à?

Vigdís: Anh đoán xem?

Như một câu chuyện cười, buổi tham quan mau chóng kết thúc. Vigdís đã chuẩn bị sẵn sàng bữa tối từ trước, mấy người cùng kéo bàn ra ngoài ban công.

Mùa hè rõ nét dần, ngày vùng Cực Bắc Âu đã tới, chín giờ tối mà bầu trời vẫn sáng rỡ như ban chiều. Mấy người họ mở rộng cửa ban công, thoải mái ngồi trong nhà tận hưởng ngày thời tiết đẹp hiếm hoi.

Gia đình Jeff là một gia đình thuận hòa và đáng ngưỡng mộ theo mọi nghĩa.

Người chồng dí dỏm hài hước, người vợ xinh đẹp hiền lành, bé con khỏe mạnh đáng yêu, nhóc mèo đen thoắt ẩn thoắt hiện, chú chó Labrador trung thành luôn quấn quýt kề cạnh cậu chủ nhỏ, trên ban công nhà họ còn có một con hamster đang chạy trên vòng quay điên cuồng.

Tạm không bàn tới chó với hamster đi, Thẩm Thiêm đã nhìn chăm chăm con mèo nọ rất lâu.

Từ hồi ở Budapest, Tần Tranh đã biết được chuyện Thẩm Thiêm thích mèo. Chỉ là cái sự thích của anh dường như luôn rất mực kiềm chế, cho dù có chọn định cư lâu dài tại Iceland, có mái nhà ấm áp của riêng mình nhưng Thẩm Thiêm vẫn chỉ đặt đồ ăn cho mèo với xúc xích dăm bông ngoài cửa sổ cho chúng, chưa hề nghĩ tới chuyện sở hữu một chút mèo thuộc về riêng mình.

Cơ mà điều này không cản trở anh thèm mèo nhà người ta.

Mình dụ dỗ đủ đường không có kết quả, vậy mà khi Tần Tranh mới vẫy tay đến lần thứ ba mèo ta đã lại gần, Thẩm Thiêm không nhịn được: “Tại vì sao?”

Dường như anh dồn nén thật, rõ ràng lúc mình biết chọc mèo nghịch chó trên đường Tần Tranh còn chưa trèo được lên ghế đánh piano nhà hắn đâu. Thẩm Thiêm mấy chục năm kiên trì vẫn bị chó mèo lạnh nhạt hờ hững, còn cái tên Tần Tranh với cái tính mèo ngại chó ghét giữa xã hội loài người này lại được chào đón ở xã hội mèo chó.

Tin lớn: Thẩm Thiêm giận.

Mặc dù đôi mày anh đang nhíu tít lại hệt như đang chỉ trích Tần Tranh. Nhưng nét biểu cảm này trái lại khiến cho người có thiết lập luôn hờ hững cười nhạt thêm một đôi chút chân thật gần gũi.

Nếu là hồi trước, Thẩm Thiêm không bao giờ thèm để ý mình hay người ta có duyên với chó mèo hơn. Như hồi hai người vừa đặt chân đến Iceland, có lần anh rất tò mò vì sao Tần Tranh chỉ cần đưa tay ra là có mèo con nhào tới, Thẩm Thiêm thấy vậy cũng chỉ cười cười, không nhiều lời vào thêm.

Thẩm Thiêm rất tốt tính, ai gặp cũng mến thích. Thật ra có một vài góc độ anh còn độc lập hơn cả Tần Tranh. Và những điểm này xưa nay Thẩm Thiêm chưa bao giờ giả vờ ra vẻ với bất kỳ ai.

Anh ngông cuồng là thật, lạnh lùng lười biếng cũng là thật. Nếu muốn làm ai đó vui anh chỉ cần vài ba câu cũng đủ khiến người ta lâng lâng lên tận trời mây, nhưng khi chỉ muốn ở một mình, dù có hàng ngàn hàng chục ngàn người vây kín Thẩm Thiêm lao về phía đại lộ Broadway, anh cũng sẽ chỉ thờ ơ nhếch môi người với màn hình Nasdaq, không buồn làm cả chuyện hời hợt.

Ngày trước Tần Tranh không hiểu thấu mỗi khi Thẩm Thiêm cười như không lòng đang suy nghĩ điều gì. Bây giờ cũng không thể khẳng định bản thân đã xem rõ cả thảy, nhưng nếu ngày xưa Thẩm Thiêm giống một màn sương mù hắn không thể chạm đến, thì hiện giờ màn sương này chí ít đã kết thành bông tuyết, có thể đọng lại trên ống tay áo hắn phút ngắn ngủi.

Dẫu sao cũng đã nuôi thành quen hơn rồi.

Sắc mặt Tần Tranh ôn dịu đi nhiều, đang khi chuẩn bị lên tiếng giải thích, Jeff ngồi bên thình lình to giọng hỏi: “Đúng vậy, tại vì sao? Hai người không được thì thầm!”

Tần Tranh: “…”

Thẩm Thiêm sầu não ngước mắt nhìn người đàn ông Scotland không đáng tin cậy này: “Ai thì thầm?”

Vigdís cười đẩy ông xã, thiện ý đáp: “Tôi cũng tò mò lắm, Týra thật sự rất sợ người lạ.”

Týra là tên nhóc mèo đen (đặt tên cho mèo ở Iceland thì không phải khai báo cho Ủy ban). Thẩm Thiêm nhẩm thử phát âm, cùng đồng loạt nhìn về Tần Tranh đang bị mọi người săm soi chăm chú.

Thiếu gia cũng thoải mái truyền thụ lại cho mọi người mẹo kết nối với loài mèo, thế mà hai người nuôi mèo thật ở kế bên cũng hoàn toàn không hề hay biết.

Thẩm Thiêm ngạc nhiên nhìn Tần Tranh chớp chớp mắt, giữa lúc nói chuyện, hắn ghé lại gần, khéo léo đẹp lòng người nhỏ giọng nói với anh: “Hồi bé em cũng muốn nuôi mèo lắm, nên tìm tòi nhiều.”

Cùng là lý thuyết suông trên giấy, sao Tần Tranh lại theo đuổi người với nựng mèo dễ dàng và nhẹ nhàng thế nhỉ.

Thẩm Thiêm bĩu môi, nhìn đôi vợ chồng ở đối diện thân mật chuyện trò với nhau. Hai người họ che miệng nháy nháy mắt ra dấu với nhau, trông nhiều chuyện cực kỳ.

Tự nhiên, mặt dày ngàn năm lần đầu thấy xấu hổ.

Thẩm Thiêm nắm tay lại đặt lên vai Tần Tranh đẩy hắn ra xa, ho khẽ rồi lảng sang chuyện khác: “Anh chị yêu nhau thế nào?”

Chuyển chủ đề cứng đơ, nhưng cũng không đến nỗi không liên quan. Mọi chuyện phải quay về những gì anh và Tần Tranh nói với nhau trong bảo tàng gốm sứ.

Thẩm Thiêm hỏi Tần Tranh vì đâu thích mình, Tần Tranh không trả lời mà hỏi vặn lại, Thẩm Thiêm cua quẹo một vòng nửa thật nửa giả lừa lọc Tần Tranh, anh yêu thiếu gia từ cái nhìn đầu tiên. Đương nhiên, bảo là lừa lọc cũng không chính xác hoàn toàn, nếu vào lần đầu tiên gặp gỡ Tần Tranh không có hứng thú với Tần Tranh thì câu chuyện về sau giữa cả hai sẽ chẳng bao giờ tiếp diễn, và chắc hẳn Tần Tranh cũng vậy.

Nhưng hứng thú biến chuyển thành thích thế nào, trở nên thứ tình cảm đáng trân trọng cụ thể vào thời khắc nào?

Thẩm Thiêm không trả lời được.

Đang khi anh lăn tăn mãi không ra kết quả, giờ lại tới đây quấy rầy vợ chồng người ta. Song vì ánh mắt anh quá trong veo phẳng lặng, khiến con người lâm vào ảo giác như thể anh chỉ thật sự tò mò mà thôi.

Jeff và Vigdís nhìn nhau, cùng bật cười giữa cái nhìn đăm đăm của Thẩm Thiêm.

Người phụ nữ Iceland chỉ vào người chồng người Anh của mình, cười đáp lời: “Từ nhỏ đến lớn, chỉ riêng mình anh tôi chưa bao giờ lo lắng đây có phải người yêu vốn có họ hàng gì với mình không.”

Iceland hoang vắng, quá nửa dân bản xứ đều là hậu duệ người Viking. Người cùng máu mủ qua lại dây dưa cũng giống như cừu và ngựa thuần chủng ở Iceland vậy, trên đường đi dạo gặp bất kỳ ai đó cũng rất có khả năng tra ra họ là họ hàng nào trong gia phả ở cơ sở dữ liệu quốc gia.

Một câu đùa rất kinh điển của người Iceland, nhưng chẳng lẽ chỉ vì thế mà Vigdís đem lòng thích Jeff thật?

“Chuyện cũng không khó kể gì đâu.”

Jeff lại nhìn về Vigdís, hai vợ chồng cùng cười với nhau, đôi đáy mắt cùng ánh lên đầy ấm áp.

“Đơn giản là, thiên sứ bắn trúng tim người phàm.”

Cũng như bà xã kể một câu đùa cũ rích, Jeff cũng nói lời yêu xưa cũ nhưng rung động.

Thẩm Thiêm và Tần Tranh lại nhìn nhau thêm một lần.

Thẩm Thiêm: Hai người họ đang liếc mắt đưa tình nhau à?

Tần Tranh cười, nghiêng người hôn đến chóp mũi anh, thân mật cọ cọ tai vào thái dương, hạ giọng cười anh: “Vẫn còn lăn tăn à, thiên sứ của em.”

Cái đồ ranh mãnh này.

Giữa tràng rộn ràng của hai vợ chồng mặt mày hớn hở, Thẩm Thiêm chạm vào nơi bị Tần Tranh khoét đến, không nhịn được cũng bật cười tỏ vẻ kiêu ngạo kêu lên: “Phàm nhân.”

Tần Tranh gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Tần Tranh đâu chỉ là người phàm, hắn còn tự nhận bản thân là tên phàm phu tục tử, tục không chịu được chỉ muốn trêu ghẹo một ai kia.

Giờ này Jeff không nhìn vợ nữa, bật cười nói ra luôn: “Tôi biết rồi, hai người đang liếc mắt đưa tình chứ gì!”

Bàn rượu của bốn người trưởng thành tràn ngập tiếng nói cười náo nhiệt.

Trước lúc đến đây Thẩm Thiêm nghe nói Vigdís là một người nhẹ nhàng hiền lành, vốn cứ tưởng cậu tổng nghe người ta nói ba chục ngàn chữ còn hắn chỉ cần nói ba chữ là đủ đâm thọc người ta đủ ngữ cay nghiệt, bữa tối nay phải nhờ Jeff lắm lời với mình lo liệu rồi. Vậy mà anh không ngờ hôm nay Tần Tranh lại phát huy vượt khả năng, từ chuyện dạo gần đây vào mùa du lịch số lượng du khách tăng mạnh, cho đến việc nóng lên toàn cầu Iceland chỉ còn chống chịu được vài năm nữa, hắn bám sát mọi chủ đề từ đầu chí cuối, không hề cần Thẩm Thiêm bồi thêm gì vào.

Chẳng lẽ làm hướng dẫn viên là mài giũa tài ăn nói được thật à?

Trước đây Thẩm Thiêm cũng đã từng được xem Tần Tranh làm việc cần mẫn tận tâm, hỏi một đáp mười, biểu đạt rõ ràng chỉ là nhóm kỹ năng cơ bản, thiếu gia đã quen tự chăm bản thân giữa một chuyến hành trình đầy rẫy người xa lạ dài cả ngày đàng vẫn rất thạo việc, giải quyết mọi câu chuyện phát sinh, giao tiếp cũng hết sức tự nhiên với mọi người thuộc đủ các ngành nghề và xuất thân từ đủ các quốc gia.

Nhưng đó là Tần Tranh lúc làm việc.

Thẩm Thiêm trố mắt nhìn cái đồ miệng kín như hồ lô hồi trước cứ gặp ai nói chuyện là mắt không buồn nhướng môi không buồn nhếch, bấy giờ trước mắt mình lại hớn hở mặt mày (thật ra biểu cảm chỉ có hơi hơi sinh động hơn ngày xưa một tí) chậm rãi chuyện trò. Sau vài phút sững sờ, anh cũng thừa dịp hai vợ chồng vào bếp lấy tiramisu và rượu mới nghiêng đầu dính vào tai Tần Tranh hỏi khẽ: “Em bị ai nhập à?”

Tần Tranh không chớp cả mắt đáp chắc nịch: “Elizabeth, anh…”

Còn nhập vai diễn tuồng nữa chứ. Thẩm Thiêm đẩy hắn một phát: “Em làm vậy là bắt anh phải hiểu lầm đấy, có phải hồi đó em toàn giả vờ giả vịt trước mặt anh không?”

Tần Tranh bắt tay anh lại cầm trong lòng bàn tay mình, ghé mắt lười nhác đáp: “Anh cũng biết là hiểu lầm à?”

Thẩm Thiêm bật cười chịu thua, đôi mày hơi nhíu lại định nói gì đó, nhưng Vigdís đã bê một khay tiramisu thật to từ trong bếp ra. Không đợi Thẩm Thiêm nhắc nhở, Tần Tranh đã nhanh nhẹn đứng dậy đón lấy chiếc khay, hết sức ôn hòa nói cảm ơn với chị dâu.

Suốt quá trình, Thẩm Thiêm chỉ im lặng nhìn Tần Tranh với nụ cười đầy phức tạp.

Giống như Tần Tranh hiểu mình, Thẩm Thiêm cũng biết được thói hư tật xấu của Tần Tranh.

Chuyện “Hai người ngồi cạnh nhau chờ cơm tại bàn ăn của một gia đình khác”, nếu lược sự hiện diện của Tần Tranh ra khỏi thành phần chủ ngữ, thì thi thoảng lúc tâm trạng rất vui vẻ Thẩm Thiêm cũng sẽ làm điều này. Nhưng một khi có Tần Tranh, câu chuyện trở nên cực kỳ hiếm khi xảy ra.

Bao năm qua, Tần Tranh không phải người không biết giao thiệp. Chỉ là hắn lười phải nghĩ cách, lười luồn cúi để hòa hợp với người khác.

Bạn cùng lớp, bạn bè, người lớn, đối tác, dù có lợi ích liên quan hay không Tần Tranh luôn luôn khoác nét mặt xa cách khiến người ta không tài nào đoán ra hắn suy nghĩ gì, và càng không dám mò đoán.

Có một khoảng thời gian rất dài, Tần Tranh cũng đối xử với Thẩm Thiêm như vậy.

Nhưng bây giờ hắn ngồi đây, trong buổi đêm Reykjavik không ánh mặt trời, gió từ ban công rộng mở lùa vào không gian lay động rèm cửa sổ, ráng chiều ngả cam hồng vài tiếng nữa mới le lói nơi chân trời, nhưng trên gương mặt Tần Tranh lại là nụ cười ấm áp suốt hai mươi bốn năm cuộc đời chưa một lần xuất hiện.

Hắn dường như không còn là Tần Tranh mang cái nhếch môi cười nhạo báng và lạnh nhạt nơi đáy mắt, mãi mãi xa cách con người muôn trùng như trong ký ức Thẩm Thiêm. Mà trái tim Thẩm Thiêm đã biết quá rõ lý do hắn thay đổi —— Tần Tranh thu lại dằm gai tua tủa khắp cơ thể, hắn muốn kéo người bên cạnh hắn đi vào thế gian đích thực.

Nhưng Thẩm Thiêm có bằng lòng không?

Quay lại câu hỏi lúc đầu, Thẩm Thiêm thích Tần Tranh vì điều gì?

Nếu nói Thẩm Thiêm “yêu từ cái nhìn đầu tiên” nghĩa là bị khí chất đặc biệt và vẻ ngoài gây chú ý khác thường của Tần Tranh hấp dẫn. Vậy sau từng ấy năm trôi qua, thái độ như gần như xa của Tần Tranh hẳn chính là nguyên nhân quan trọng khiến Thẩm Thiêm chưa từng mất liên lạc với hắn.

Cuộc đời Thẩm Thiêm đã có quá nhiều trải nghiệm ra đi không lời từ biệt. Trong đó phần lớn đều do anh chủ động, chỉ với riêng mình Tần Tranh —— người lạnh nhạt thấu tim gan thoạt trông hợp với kiểu kết cục không từ biệt này nhất, Thẩm Thiêm lại luôn cho rằng, hai người nhất định phải có một kết thúc đầy thể diện và nghi thức.

Đây cũng là lý do anh đến Giang Thành, và là nguyên cớ giờ đây hai người ngồi vui cười cạnh bên nhau.

Tần Tranh hỏi Thẩm Thiêm thích hắn vì điều gì, Thẩm Thiêm chỉ có thể trả lời bằng một đáp án hơi mơ hồ, trừu tượng, và có tính khái quát rất cao.

Thẩm Thiêm thích người đẹp, Tần Tranh rất đẹp.

Thẩm Thiêm sợ phiền, Tần Tranh xưa nay chưa một lần rước phiền phức đến.

Thẩm Thiêm yêu chuộng tự do, Tần Tranh đến tận ngày hôm nay vẫn dành cho anh sự tôn trọng cao nhất trong quyết định sống và chết.

Anh thích một Tần Tranh kiệm lời, buông rũ mi mắt, dường như luôn hiện diện ở vị trí trên cao trần thế, không cần và cũng không muốn quan tâm bất kỳ sự vật nào. Vậy đồng dạng, anh cũng sẽ thích khuôn mặt khi giãn ra thì như người lớn còn khi cau nhíu lại giống hệt con nít, âu sầu vì số dư tài khoản và tiền thuê nhà, dễ dàng nhìn thấu cảm xúc chỉ trong nháy mắt, vụng về và gắng sức muốn kéo anh vào thế gian rộn rã chứ?

Khi đức vua thanh cao và lạnh lẽo không giống phàm nhân dần thoát khỏi lớp phục trang cao quý lớp lớp, thay da đổi thịt, cuối cùng biến thành một người bình thường. Anh vẫn sẽ thích Tần Tranh chứ?

Hoặc, anh có sẵn lòng trở thành phàm nhân như thế, coi sóc bảo vệ thứ tình cảm hư vô mịt mờ mà chẳng bất kỳ kẻ nào đủ sức đảm bảo kỳ hạn, cùng một phàm nhân khác đi qua một cuộc đời bình thường dài đằng đẵng bên nhau chứ?

Nhớ về đêm xuân trên du thuyền Vienna, anh đã từng nói với Tần Tranh chắc như đinh đóng cột: Anh không sẵn lòng, và cũng muốn tránh khả năng nọ còn không kịp.

Thẩm Thiêm cười dựa lưng vào ghế ngồi. Anh nghiêng đầu, nhìn về cậu bạn nhỏ Edwin đang ngồi trên thảm mềm xếp gỗ.

Bên cạnh anh, ngoài chú chó to lớn nằm dài bảo vệ cậu chủ nhỏ còn có hàng tá thứ đồ chơi bày khắp xung quanh, trong đó có con gấu bông nhìn rất quen mắt. Thẩm Thiêm thoắt cái đã nhận ra, đây chính là gối xương rồng phiên bản thu nhỏ bạn học hắn trêu ghẹo tặng cho.

Nghe cậu tổng kể, mấy người tặng hắn không có xíu ý tốt lành nào, nói Tần Tranh với loài thực vật này như đúc ra từ cùng một khuôn, nếu kiếp trước người hắn không toàn gai nhọn thì kiếp sau cũng phải cắm mình trong sa mạc.

Kiếp sau à.

Mặc dù luôn miệng tự cho mình là người Bolshevik, song Thẩm Thiêm không phải một người kiên định với chủ nghĩa duy vật. Trong vài khoảnh khắc, anh cũng sẽ miên man suy nghĩ, nếu thật sự có kiếp sau, mình sẽ muốn làm gì.

Có rất nhiều đáp án.

Anh muốn làm một làn gió, một đám mây, một dải bọt sóng xô vào vách đá… đủ kiểu siêu nhiên lãng mạn và sở hữu một điểm chung quy nhất, tất cả chúng đều là những hình ảnh hư ảo thoáng qua nhưng tự do.

Thẩm Thiêm gần như không muốn lại trở thành một sinh vật sống.

Nhưng thời điểm ở Buenos Aires, anh đã có lần lỡ miệng. Nghe thấy tiếng cá voi, anh tự nhủ, mình có thể trở thành một con cá bị đức vua ăn sạch sẽ.

Khi đó sự “vô nguyên tắc” của anh còn lấy cái cớ “đầu óc ban đêm mê sảng” che đậy được. Nhưng giờ phút này, giữa khung cảnh này đây, vào một sớm trong veo và tại khoảnh khắc nhìn ngắm Tần Tranh, anh lại chợt cảm thấy, nếu như, có lẽ ——

Lặng lẽ nhìn Tần Tranh nhướng mày lạnh mặt đáp trả câu trêu ghẹo của Jeff, khóe môi không kiềm được nhếch khẽ lên kia, Thẩm Thiêm cười, lòng nghĩ: Nếu có kiếp sau được hóa thành gốc cây xương rồng trên bệ cửa sổ của ai kia, chắc cũng tốt mà.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.