Đức Phật phổ độ tất cả chúng sinh, các vị thánh đều khoan hồng rộng lượng, đáng tiếc, Ngô Hoan không tin Phật cũng chẳng phải là thánh, cậu chỉ là một người bình thường nhút nhát lại hay mang thù. Khi Tống Thanh Lãng hỏi cậu có muốn báo thù không, Ngô Hoan động lòng.
Sự không cam tâm, hoang mang và oán trách vốn bị đè nén ở nơi sâu nhất trong lòng trong phút chốc được giải phóng, chúng vùng vẫy muốn trốn thoát, hung hãn đến mức ngay cả bản thân Ngô Hoan cũng phải kinh ngạc.
Cậu nói: “Muốn.” Không hề hối hận.
Tống Thanh Lãng lập tức bắt nhịp, đặt hai tay lên vai Ngô Hoan, nói với cậu: “Tin tớ đi, tớ biết cách khiến bọn họ hối hận.”
Ngô Hoan không hiểu gì, nhưng vẫn tin tưởng Tống Thanh Lãng.
Sau khi hội nghị trong khán phòng kết thúc, Ngô Hoan và Tống Thanh Lãng bước ra ngoài, tình cờ gặp đám người Lâm Trường Túc đang đi ra phía trước. Cách đó không xa, Lâm Trường Túc dẫn đầu chào hỏi Tống Thanh Lãng, sau khi trò chuyện vài câu, tự nhiên chuyển chủ đề sang Ngô Hoan ở bên cạnh.
“Đây là bạn học Ngô Hoan đúng không?”
Ngô Hoan? Phó Ngân Hà ở bên cạnh vẫn luôn lười biếng buồn ngủ, nghe thấy cái tên này thì vô thức ngẩng đầu lên, nhưng chỉ liếc mắt một cái, rất nhanh đã mất đi hứng thú, cụp mi xuống.
Du Phi Bạch và Đỗ Chu Lạc nhất thời không nhớ ra Ngô Hoan là ai, bọn họ chỉ nhìn thấy Tống Thanh Lãng, hoàn toàn không để ý tới Ngô Hoan đứng bên cạnh.
Ngô Hoan không để ý đến Lâm Trường Túc, cúi đầu nghịch cốc trà sữa.
Lâm Trường Túc không hề tỏ ra bất mãn, nhưng những người ủng hộ đằng sau đã bất mãn thay hắn, chất vấn Ngô Hoan tại sao lại thô lỗ như vậy, lại nghe thấy Tống Thanh Lãng nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Ngô Hoan có hơi sợ người lạ, thật ngại quá.”
Lâm Trường Túc: “Thì ra là vậy… không sao đâu.” Nói xong, hắn nhìn Ngô Hoan thêm vài lần rồi quay sang nói với Phó Ngân Hà: “Ngân Hà, hội sinh viên bên kia vẫn cần cậu tiếp quản một ít chuyện.”
Phó Ngân Hà đáp: “Đi thôi.”
Nhóm người kia đi rồi, nhưng Ngô Hoan và Tống Thanh Lãng vẫn có thể nghe thấy những người ủng hộ Lâm Trường Túc phàn nàn: “Trường Túc, cậu không cần phải tốt bụng như vậy!”, “Tớ thấy cậu ta căn bản sợ người lạ chút nào, chỉ là đang cố tình bơ cậu thôi.”, “Nghe nói học sinh mới chuyển tới lớp thực nghiệm cả tuần chỉ nói chuyện với mình Tống Thanh Lãng.”, “Đến bây giờ vẫn không cởi mũ và khẩu trang ra, chưa ai từng thấy mặt cậu ta, nghe người ngồi bàn trên cậu ta nói là do cậu ta trông quá xấu.”
“Chắc không phải đâu?”, “Đây là do Ngô Hoan tự mình nói với Tống Thanh Lãng, chẳng lẽ còn sai được?”
“Vậy nên cậu ta không phải là sợ người lạ, mà là do xấu đến mức không dám gặp người khác sao?”, “Wow! Vậy thì phải xấu đến mức nào cơ chứ!”, “… Hahaha, cậu đừng nói nữa, nói vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người ta đó.”
Tống Thanh Lãng trợn mắt nói với Ngô Hoan: “Bọn họ chính là như vậy, có chút tiền, có chút thông minh, nếu ở trong vòng của bọn họ lâu sẽ dễ dàng mất đi lễ phép cơ bản.”
Ngô Hoan thấp giọng nói: “Tớ biết.” Cậu rất quen thuộc những người như vậy.
Mở cửa văn phòng hội học sinh, Du Phi Bạch đột nhiên quay người lại nói với đám người Lâm Trường Túc: “Tớ nhớ ra “Ngô Hoan” là ai rồi.”
Đỗ Chu Lạc không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Du Phi Bạch: “Thằng nhóc ở trường trung học Hoa Sở vẫn luôn ăn vạ Phó Ngân Hà không chịu rời đi.”
Đỗ Chu Lạc nhớ ra, sắc mặt tối sầm, ả thật sự không có ấn tượng tốt với “Ngô Hoan”, hơn nữa chuyện hai năm trước cũng không phải là một hồi ức thú vị.
Những người trong giới (quyền quý) bọn họ rất cố định, bởi vì họ có gia thế tương đương, bên trong cũng có rất nhiều dây mơ rễ má, vậy nên ở mức độ nhất định, bọn họ rất bài ngoại.
Vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa “Ngô Hoan’, khi buồn chán thì tới chọc cậu ta một chút, nhưng đối phương lại phản kháng quá mức, khơi dậy khát vọng chinh phục và ham muốn chiến thắng của bọn họ, khiến bọn họ vô thức đẩy mọi chuyện đi quá xa… Tóm lại là sau khi nhà họ Phó giải quyết xong việc này, bọn họ cũng bị cấm túc cả kì nghỉ hè, sau khi ra thì trực tiếp lên cấp 3, mà con chuột nhỏ kia cũng không bao giờ xuất hiện bên cạnh Phó Ngân Hà nữa.
Đỗ Chu Lạc cười như không cười: “Chẳng lẽ học sinh mới đến này chính là con chuột nhỏ chúng ta hai năm không gặp?”
Du Phi Bạch ngáp một cái, nói: “Tớ không có nói như vậy, nhưng các cậu có lẽ không để ý, học sinh mới tuy rằng chưa từng lộ mặt, nhưng tay lại rất đẹp, dù tớ không phải là người nghiện tay cũng thấy động lòng.”
Hàm ý là học sinh mới “Ngô Hoan” không phải là “con chuột nhỏ” vùng núi mà bọn họ biết.
Đỗ Chu Lạc: “Không sao cả.” Một lúc sau, ả quay lại nói: “Muốn biết cậu ta có phải là ‘Ngô Hoan’ của hai năm trước hay không, chẳng phải chỉ cần nhìn khuôn mặt dưới lớp khẩu trang kia là được sao?”
Lâm Trường Túc: “Đừng nói linh tinh, tớ nghe chủ nhiệm lớp nói, bạn học mới hình như có bệnh tâm lý gì đó, không lộ mặt là bởi vì quá tự ti, tự ý tháo khẩu trang của cậu ấy xuống nhỡ đâu kích thích bệnh tình của cậu ấy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Đỗ Chu Lạc cười lạnh: “Vừa xấu vừa bị bệnh, vậy còn đi ra ngoài làm gì?”
Du Phi Bạch hết lần này đến lần khác nghe nói bạn học mới xấu xí, hứng thú thầm kín vừa mới nảy sinh vì “bạn học mới có đôi bàn tay đẹp” đột nhiên tắt lịm. Gã nhìn về phía Phó Ngân Hà từ nãy đến giờ luôn tỏ ra mệt mỏi, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, gã hỏi một cách độc ác: “Ngân Hà, cậu không tò mò về bạn học mới sao?”
Phó Ngân Hà nhướng mi: “Không có hứng thú.”
Du Phi Bạch mỉm cười nói với Lâm Trường Túc: “Trường Túc, hay là cậu mời bạn học mới tới dự tiệc sinh nhật đi, tránh bị nói cậu cô lập cậu ấy.”
Lâm Trường Túc ôn tồn nói: “Tớ đã mời rồi.”
Gió thổi qua, rèm cửa tung bay, ánh nắng vàng óng tràn vào, khiến làn da của Lâm Trường Túc càng thêm trắng nõn, như mộng như ảo.
Du Phi Bạch tỉnh táo lại, thấy Đỗ Chu Lạc đang nhìn đến ngẩn người, vì vậy đi tới trêu chọc ả.
Lâm Trường Túc ngồi ở bên cạnh Phó Ngân Hà, đưa cho hắn một tập tài liệu, thuận tiện hỏi: “Ngân Hà, cậu còn bị lệch múi giờ à?”
Phó Ngân Hà cả kỳ nghỉ hè đều ở nước ngoài, khi khai giảng mới trở về Trung Quốc, bởi vì bị lệch múi giờ nên luôn buồn ngủ và mỏi mệt.
Phó Ngân Hà trả lời, một lúc sau nói: “Nếu học sinh mới từ chối, các cậu cũng đừng làm khó dễ cậu ta.”
Lâm Trường Túc: “… Tớ sẽ khuyên bọn họ.” Hắn liếc mắt nhìn Phó Ngân Hà đang nghỉ ngơi, trong lòng như suy tư gì đó. Chỉ vì một cái tên mà đã nảy sinh hảo cảm, chẳng lẽ là vì đèn bù sự bàng quan trong quá khứ ư?
***
Hai năm trước, Ngô Hoan 16 tuổi.
Ngô Hoan tổ chức sinh nhật lần thứ 16 trong im lặng tại nhà họ Phó, nhà họ Phó đối xử với cậu ngày càng lạnh nhạt xem thường, châm chọc mỉa mai, cậu thật sự không hợp với nhà họ Phó. Rạng sáng, Ngô Hoan còn phải đến trường vào ngày sinh nhật của mình.
Trường học là cơn ác mộng đối với Ngô Hoan.
Ngô Hoan cúi đầu, nắm lấy quai cặp đi vào phòng học, cậu ngạc nhiên phát hiện bàn học và sách vở đều ở vị trí cũ, không bị ném vào phòng chứa đồ dưới tầng, sách vở cũng không bị vứt vào thùng rác. Nhưng điều này không làm Ngô Hoan yên lòng mà chỉ làm cậu càng thêm sợ hãi.
Bởi vì điều này nghĩa là họ đã nghĩ ra những cách chơi mới lạ khác.
Sự vui vẻ và náo nhiệt trong lớp đối với Ngô Hoan như một con dã thú. Cậu nơm nớp lo sợ đợi đến giờ tan học buổi chiều, nhưng trước sau vẫn không có sự cố nào xảy ra, khoảnh khắc tiếng chuông tan học vang lên, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mới thở phào được một nửa thì nhóm người thường bắt nạt cậu bất ngờ chặn đường rồi kéo cậu lên sân thượng tầng năm của tòa nhà giảng dạy. Trên sân thượng, Du Phi Bạch, Đỗ Chu Lạc và hai người khác đang chơi bài, Lâm Trường Túc đang đọc sách, còn Phó Ngân Hà, người nhỏ tuổi nhất, tính tình lạnh nhạt, đang xem video trên máy tính bảng.
Ngô Hoan bị kéo lên sân thượng, tuyệt vọng cuộn tròn thành một quả bóng.
Cậu giống như một chú hề, lạc lõng giữa những người bạn cùng trang lứa tươi sáng và rạng rỡ của mình.
Một con chuột nhỏ vô tình vào nhầm tổ chim công, dù bị bắt nạt thế nào cũng không quá đáng.
Nhóm người đó nghe Du Phi Bạch, Phó Ngân Hà bảo gì làm đó, túm lại kéo, đá, đánh Ngô Hoan, còn đổ một số thứ có mùi cay và hăng vào người cậu, những người đứng xem đều bật cười.
Ngô Hoan ôm đầu, cố gắng hết sức bảo vệ mình, cậu biết có kêu cứu cũng vô ích, ân cứu mạng Phó Ngân Hà lúc trước, dường như đã bị xóa sạch trong khoảnh khắc nhà họ Phó nhận nuôi cậu.
Phó Ngân Hà nghiên cứu kỹ bài tập về nhà nâng cao trên máy tính bảng, nhắm mắt làm ngơ trước những gì đã xảy ra với Ngô Hoan bên cạnh.
Hắn chưa bao giờ chủ động hay mở miệng bắt nạt Ngô Hoan, nhưng chính sự thờ ơ của hắn đã khiến người khác thực hiện hành vi bạo lực với Ngô Hoan chỉ vì không thích cậu và thấy làm vậy rất vui.
“Mẹ kiếp!” Người đang chơi bài với Du Phi Bạch thua cuộc, quay người hét lên: “Ầm ĩ cái cmm à!”
Mọi người đều im lặng, nhưng chàng trai cao lớn ở trường thể thao bên cạnh lại đưa ánh mắt nham hiểm nhìn Ngô Hoan đang ôm đầu, trong mắt gã tràn đầy sự chán ghét và ác ý của một con chuột cống hôi hám.
Ngô Hoan run rẩy, cậu sợ người này sẽ đánh mình.
Mấy nam sinh từ trường thể thao sẽ đánh chết cậu mất!
May mắn thay, Du Phi Bạch ngăn hắn lại, nói: “Đây là thành viên của lớp bọn tôi, cậu không thể đánh.”
Ngô Hoan không hề cảm kích Du Phi Bạch, bởi vì thiếu niên này là người có tính cách tồi tệ và đáng sợ nhất, phần lớn ý kiến dẫn đến việc cậu bị bắt nạt đều đến từ Du Phi Bạch.
Quả nhiên, kế tiếp khi Đỗ Chu Lạc thua, Du Phi Bạch đề nghị để Ngô Hoan thay Đỗ Chu Lạc, để người trong trường thể thao trừng phạt cậu. Vì hai người lợi dụng quy tắc để dùng chút thủ đoạn nên đám nam sinh trong trường thể thao rất tức giận, bọn họ hướng sự tức giận đó vào Ngô Hoan.
Ngô Hoan sợ đến gần như ngừng thở.
Nếu bị đám nam sinh trường thể thao đánh thì cậu chắc chắn sẽ chết.
Trong lúc sợ hãi, Ngô Hoan liều mạng chống cự và vùng vẫy. Trong quá trình chạy trốn, cậu vô tình trượt chân ngã từ tầng năm xuống, bởi vì dưới lầu có lều che mưa giảm xóc cho cú ngã của Ngô Hoan nên cậu mới không chết ngay tại chỗ.
Xe cấp cứu rất nhanh đã đến, Ngô Hoan lúc đó vẫn còn tỉnh táo, cậu nhìn lên sân thượng quan sát đám bạn cùng lứa kia, bọn họ rõ ràng sáng sủa ngăn nắp, xán lạn hào phóng, cũng có thể đối xử tử tế với người khác, tại sao lại bắt nạt một mình cậu?
Ánh mắt Ngô Hoan lướt qua Phó Ngân Hà, tiếng hét hoảng sợ dần dần mờ đi, cậu chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thăm, những đám mây trắng và làn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt, ấm áp đến độ có thể xoa dịu nỗi đau trong cơ thể và tâm hồn cậu.
Cậu có lẽ… tự do rồi.
“_ _ Ahhh!!!” Ngô Hoan bừng tỉnh sau giấc ngủ, do ban ngày tiếp xúc quá gần với đám người Phó Ngân Hà nên buổi tối không khỏi mơ thấy ác mộng. Cậu lập tức nhảy xuống giường, mặc đồ ngủ, đi chân trần, vội vàng chạy xuống tầng, nhờ ánh đèn, cậu nhìn thấy cửa phòng làm việc đang khép hờ, vì vậy liền lao tới đẩy cửa ra, vừa lúc Lâu Lan Úc ngẩng đầu lên, cậu nháy mắt như chim non về rừng nhào vào lòng hắn, “Tiên sinh. Tiên sinh. Tiên sinh…”
Lâu Lan Úc cau mày, tháo kính ra đặt lên bàn, ôm lấy thân hình gầy gò của Ngô Hoan, nhẹ nhàng an ủi: “Lại gặp ác mộng à?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai nhưng lại khiến Ngô Hoan cảm thấy yên lòng.
Lúc Ngô Hoan ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, kỳ thực có thể mơ hồ nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, cậu sợ giọng nói của Phó Ngân Hà cùng những lời mắng mỏ gay gắt của đám người nhà họ Phó, nhưng rất nhanh có người bước tới, bước chân mạnh mẽ vang dội, lập tức bình ổn tình hình hỗn loạn bên ngoài.
Giọng nói lạnh lùng và cứng rắn, có thể tưởng tượng đó là một người đàn ông có thể khiến mọi người phải sợ hãi.
Ngay cả Ngô Hoan đang hôn mê cũng sợ.
Sau đó cậu lại nghe thấy tiếng hét chói tai càng thêm sắc nhọn và hỗn loạn hơn nữa, đó là do người đàn ông vừa mới đến đột nhiên dạy dỗ Phó Ngân Hà.
Lần đầu tiên, người đầu tiên không liên quan gì tới cậu, dạy dỗ những kẻ ức hiếp cậu, coi thường cậu.
Người đó chính là Lâu Lan Úc, tiên sinh mà Ngô Hoan vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Ngô Hoan ôm chặt lấy Lâu Lan Úc, cuộn tròn hai chân và bả vai, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, mặt không có biểu cảm gì, đây là biểu hiện khi cáu phát bệnh.
Lâu Lan Úc ôm chặt Ngô Hoan, bóp cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào hắn: “Ngô Hoan, nhìn ta!”
Mệnh lệnh nghiêm khắc khiến Ngô Hoan càng thêm ỷ lại vào vòng tay của Lâu Lan Úc, “Tiên sinh. Tiên sinh.” Cậu như con chim non liều mạng chui vào bộ lông ấm áp và mềm mại trước ngực mẹ.
Sắc mặt Lâu Lan Úc tối sầm hồi lâu, nhưng cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ buông tay, bế Ngô Hoan vào thư phòng, vỗ vỗ lưng cậu như dỗ dành đứa trẻ, nhẹ giọng nói chuyện như thế đối xử với một món đồ sứ dễ vỡ.
Mặc dù lúc này Ngô Hoan còn mỏng manh hơn đồ sứ.
“Ngô Hoan, ta ở đây với em.”, “Nếu sợ, em có thể ngủ lại đây với ta.”
Một lúc lâu sau, Ngô Hoan từ trong cơn ác mộng đáng sợ tỉnh lại, phát hiện mình ôm lấy Lâu Lan Úc không buông, tức khắc hai má nóng bừng, trong lúc cực kỳ ngại ngùng, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh…”
“Đã ổn chưa?”
Không gì có thể giấu được tiên sinh. Ngô Hoan thấp giọng nói: “Rồi ạ.”
“Nói cho ta biết, em đã nửa năm không gặp ác mộng, sao đêm nay lại đột nhiên gặp ác mộng? Ai kích thích em à.”
Ngô Hoan cúi đầu nhìn chằm chằm vào vạt áo của Lâu Lan Úc, phát hiện cổ áo của chiếc áo sơ mi tưởng chừng như đơn giản này lại có hoa văn phức tạp và đẹp mắt. Cậu không nói gì, Lâu Lan Úc cũng kiên nhẫn chờ đợi, dù sao hắn cũng có rất nhiều thời gian.
Ngô Hoan không nhịn được nữa, chậm rãi nói: “Hôm nay gặp lại những người từng bắt nạt em trước đây, bọn họ đều… học cùng trường. Tống Thanh Lãng nói tuần sau sẽ dẫn em đến dự sinh nhật của Lâm Trường Túc để giúp em trả thù họ. Em không biết trả thù thế nào, nhưng em đồng ý rồi. Tiên sinh có phản đối em không?”
Lâu Lan Úc: “Em đã lớn rồi, việc riêng có thể tự mình quyết định, ta sẽ không can thiệp.”
Ngô Hoan: “Phó Ngân Hà cũng ở đấy.”
Lâu Lan Úc trả lời, cho thấy hắn đã biết.
Ngô Hoan kinh ngạc: “Ngài không lo lắng sao?”
Lâu Lan Úc: “Hắn họ Phó, ta họ Lâu.”
Ý tứ là cả hai không liên quan.
Ngô Hoan cười: “Nếu Phó Ngân Hà họ Lâu thì tiên sinh sẽ thiên vị hắn sao?”
“Nếu hắn họ Lâu, hắn đã bị đánh chết từ lâu rồi.” Lâu Lan Úc dùng ngón tay cái xoa xoa gò má Ngô Hoan: “Cả mặt đều là nước mắt, mau đi rửa mặt đi. Rửa xong thì đi ngủ sớm chút.”
Ngô Hoan được voi đòi tiên: “Tiên sinh ở lại với em đi.”
Lâu Lan Úc thỏa hiệp: “Đi rửa mặt đi.”
Ngô Hoan vui vẻ chạy đi rửa mặt, sau đó trở lại thư phòng, kéo chăn đơn nằm trên giường, một lúc sau, cậu cảm giác được Lâu Lan Úc tắt đèn trong thư phòng đi vào.
Ngửi được mùi hương quen thuộc, Ngô Hoan chìm vào giấc ngủ, không hề bất an hay gặp ác mộng.
***
Thứ tư, tiệc sinh nhật của Lâm Trường Túc được tổ chức tại một khách sạn bốn sao ở trung tâm thành phố, Đỗ Chu Lạc bao hẳn nhà hàng trên tầng thượng, Du Phi Bạch giúp chỉ đạo chuẩn bị cho sinh nhật bất ngờ.
Những người bạn được mời và những người bạn cùng lớp không mời tự tới lần lượt bước vào, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt. Du Phi Bạch còn mời một ban nhạc ngầm đến, nhạc rock and roll theo phong cách kim loại nặng làm mọi người hưng phấn, những thiếu niên, thiếu nữ vừa trưởng thành hoặc sắp trưởng thành lắc lư, hò hét theo điệu nhạc.
Nơi duy nhất có chút yên tĩnh là bàn của Phó Ngân Hà, với tư cách là ngôi sao của đêm nay, Lâm Trường Túc đang mỉm cười, trên trán vì hưng phấn mà lấm tấm mồ hôi, cảm ơn Đỗ Chu Lạc.
Du Phi Bạch như không xương mà dựa vào vai hắn nói: “Tiểu Trường Túc, người cậu nên cảm ơn là tớ này. Cậu ta chỉ việc bao nhà hàng, trong khi mọi kế hoạch tối nay đều là do tớ chuẩn bị.”
Lâm Trường Túc mắt đào hoa cười: “Cám ơn cậu, Phi Bạch.”
Đỗ Chu Lạc bất mãn khịt mũi: “Cậu cho rằng đặt chỗ dễ lắm sao? Tớ phải chạy gãy chân, tìm kiếm quan hệ khắp nơi mới đặt được chỗ ở nhà hàng xoay này đấy.”
Du Phi Bạch cười lạnh, “Đồ ngốc, cậu không biết đi tìm Phó Ngân Hà à? Khách sạn này là thương hiệu thuộc chuỗi sở hữu của Lâu gia.”
Đỗ Chu Lạc nhìn Phó Ngân Hà, người sau ngầm đồng ý.
Đỗ Chu Lạc bóp cổ tay: “Sao tớ biết được!”
Lúc này, có người ngày thường chơi thân với Tống Thanh Lãng đi tới chúc mừng Lâm Trường Túc, thuận tiện hỏi hắn Tống Thanh Lãng ở đâu.
Lâm Trường Túc lắc đầu: “Hình như cậu ấy còn chưa tới.”
Người kia nói: “Trường Túc có biết Tống Thanh Lãng sẽ dẫn học sinh chuyển trường tới đây không?”
“Ngô Hoan?”
“Đúng vậy!” Người này vẫn luôn muốn vào vòng (xã giao,…) của mấy người Phó Ngân Hà, nhưng lại không có cách nào tiến vào. Thấy Lâm Trường Túc có hứng thú với việc này, liền đi tới không ngừng nói: “Tớ đã hỏi rõ ràng, Tống Thanh Lãng sẽ dẫn học sinh chuyển trường đến. Trong khoảng thời gian này, cô ấy đi đâu cũng dẫn theo tên học sinh chuyển trường đó, có vẻ rất thích cậu ta. Cũng chẳng biết cậu ta từ đâu chui ra…”
Du Phi Bạch chống cằm, không mấy hứng thú.
Đỗ Chu Lạc nói: “Học sinh chuyển trường đã vào lớp thực nghiệm được gần hai tuần, cậu ta trông thế nào? Các cậu có ai từng thấy chưa?”
Mọi người trong lớp thực nghiệm tụ tập xung quanh đều tỏ vẻ bối rối. Bọn họ quả thực không biết Ngô Hoan trông như thế nào. Cậu luôn đội mũ đeo và đeo khẩu trang, đi đường cũng cúi đầu, hơn nữa chưa bao giờ nói chuyện với người khác, ai biết cậu ta trông như thế nào.
“Hay là đợi lát nữa Tống Thanh Lãng đến thì hỏi xem?”
“Hay thôi đi. Không phải cậu nói học sinh chuyển trường rất xấu sao? Tớ đoán có khi do cậu ta quá tự ti nên mới không dám lộ mặt. Lỡ như đùa quá trớn làm mọi chuyện ầm ĩ thì sao? Dù sao cũng là năm cuối rồi, không nên gây rắc rối.”
Đỗ Chu Lạc, Du Phi Bạch, Lâm Trường Túc và Phó Ngân Hà không hẹn mà đều nghĩ tới Ngô Hoan hai năm trước, lập tức cảm thấy chán nản, không tham gia chủ đề này nữa.
Một nhóm người tụ tập tốp năm, tốp ba lại vừa uống rượu vừa nhảy Disco, có người còn dứt khoát giơ điện thoại di động lên mở livestream, vì vốn là streamer có chút danh tiếng, cộng thêm địa điểm là một khách sạn nổi tiếng ở Bắc Kinh nên ngay lập tức thu hút không ít người nổi tiếng tự do.
Có kẻ luôn thích bắt nạt người khác và nịnh bợ đám người Phó Ngân Hà chạy đến thì thầm vào tai học sinh đang livestream vài câu, học sinh kia do dự nói: “Không ổn lắm đâu, tôi đang phát sóng trực tiếp…”
“Đừng lo, đây không phải chuyện gì lớn. Mọi người đều đến đây để xem náo nhiệt, đến lúc đó thì chúng ta nói xin lỗi, thể hiện lòng tốt không phải là xong à? Học sinh chuyển trường đó có khi còn cảm động trước lòng tốt của nhiều người chúng ta đối với cậu ta ấy chứ.”
Sau khi liên tục bị thúc giục, cộng thêm men rượu, học sinh đang livestream liền đồng ý.
Ngoài cửa nhà hàng, Ngô Hoan đến muộn đối mặt với câu hỏi của Tống Thanh Lãng, trả lời ngắn gọn: “Nhà tớ kiểm soát ra vào, tớ đây là nhân lúc mọi người ngủ mà lén chạy ra ngoài đó.”
Tống Thanh Lãng: “Lỡ như bị phát hiện thì sao?”
Ngô Hoan: “Tớ đã để lại giấy nhắn rồi.”
Tống Thanh Lãng: “Ý tớ là, nếu gia đình cậu biết cậu lén trốn ra ngoài thì sẽ thế nào?”
Ngô Hoan: “Hẳn là sẽ không sao đâu.” Cùng lắm thì cậu nhận sai rồi bị phạt. Tiên sinh gần đây ngày càng mềm lòng, chỉ cần cậu xin một câu có lẽ sẽ được tha.
“Thôi được.” Tống Thanh Lãng còn chưa biết người đứng sau Ngô Hoan là ai, chỉ biết cậu không sao là được. “Nào, chúng ta đi vào thôi.”
“Ừ.” Ngô Hoan đi về phía trước.
“Đợi chút, cậu cởi khẩu trang và mũ xuống trước đi… Cậu còn đeo cả kính râm?”
Ngô Hoan do dự một lát, sau đó tháo khẩu trang, kính râm và mũ ra, ngơ ngác nhìn Tống Thanh Lãng, chờ cô chỉ huy.
Tống Thanh Lãng nuốt nước miếng, suýt nữa thì không nhịn được thú tính, cô ngăn tay mình lại, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, mái tóc đẫm mồ hôi của Ngô Hoan cùng vẻ mặt mờ mịt xen lẫn tin tưởng của cậu, quả thật là có khả năng khơi dậy những ham muốn cuồng nộ trong lòng người thường.
“Cậu vẫn là…” Tống Thanh Lãng khó khăn nói: “Đeo lại đi.”
Ngô Hoan khó hiểu.
“Bên trong có rất nhiều người.” Tống Thanh Lãng hoảng sợ, chợt tỉnh táo lại, ý thức được Ngô Hoan tiến vào như vậy khả năng không phải trả thù, mà là tai hoạ.
Những thứ quá đẹp đẽ, mong manh chắc chắn sẽ thu hút sự chiếm hữu kinh khủng và đáng sợ, khiến con người chìm đắm trong đó không thể thoát ra.
Nếu người đứng sau Ngô Hoan đấu không lại thì người chịu thiệt sẽ là Ngô Hoan.
“Tớ đổi ý rồi, chúng ta tìm biện pháp khác trả thù đi. Đừng sợ, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”
Trong lòng Tống Thanh Lãng trầm xuống, giục Ngô Hoan đội mũ và đeo khẩu trang lại. Cô vốn định từ bỏ việc đi vào, trực tiếp đưa Ngô Hoan đi, nhưng tình cờ có người đi ra nhìn thấy cô, liền hét lớn kéo cô vào.
Ngô Hoan che kín người, theo Tống Thanh Lãng đi vào, đồng thời nghe Tống Thanh Lãng dặn dò: “Vào xong không được nói chuyện với người khác, cũng không được uống rượu, chút đi dạo một vòng rồi ra ngoài, tớ dẫn cậu đến KTV chơi.”
Ngô Hoan gật đầu, theo Tống Thanh Lãng đi vào, bọn họ đều nghĩ rất tốt, nhưng không ngờ bên trong lại hỗn loạn như vậy. Không bao lâu, Ngô Hoan và Tống Thanh Lãng đã bị chia cắt.
Khắp nơi hỗn loạn, Ngô Hoan trốn ở bên cạnh chậu cây xanh trong góc, vô tình đụng phải một người, lập tức nhảy dựng lên như một con mèo sợ hãi, không ngờ người mình đụng phải lại là trùm trường lúc trước nói chuyện với học sinh livestream.
Người này đã uống rượu, đang là lúc đuổi theo hưng phấn, vừa nhìn thấy Ngô Hoan liền gọi người đến chặn đường, túm lấy cánh tay của học sinh streamer: “Tay đừng run như thế, quay cho cẩn thận vào, giờ bố đây sẽ dẫn các con đi kiếm cái lạ! Bắt lấy cậu ta!”
Ngô Hoan vùng vẫy, học theo những gì Lâu Lan Úc đã dạy cậu đá người theo ba hướng, nhìn thấy một khoảng trống cậu lièn lủi qua, trong quá trình lao ra và trốn thoát, cậu đã đánh rơi kính râm, khẩu trang cũng bị đứt và rơi xuống mà không hay biết.
Ánh đèn vì nhảy disco mà cố ý chỉnh tối khiến người ta khó nhìn rõ khuôn mặt, nhưng hai bên đang rượt đuổi nhau, hơn nữa mọi người đang chơi high nên bọn họ bất chấp tất cả đuổi theo Ngô Hoan, bao vây Ngô Hoan từ mọi hướng, giống như xua vịt mà đuổi cậu về phía nhóm của Phó Ngân Hà.
Ngô Hoan hoảng sợ, suy nghĩ hỗn loạn, thậm chí còn tưởng rằng mình đã quay trở lại thời điểm bất lực và đau đớn nhất hai năm trước, cậu muốn tìm Lâu tiên sinh, nhưng lại không tìm thấy cũng nhìn thấy.
Cậu rất sợ.
Tống Thanh Lãng ở ngoài đám người hét lên, nhưng Ngô Hoan đã không còn nghe thấy nữa, cậu muốn đi tìm Lâu Lan Úc.
Có người ngáng chân Ngô Hoan, cậu vừa lúc ngã trên sofa, người vốn ngồi ở đấy thấy vậy thì nhanh chóng tránh ra, những người khác đều bật cười.
Ngô Hoan bả vai run run, nhưng cậu không có nơi nào để chạy.
“Đừng gây rắc rối nữa.” Phó Ngân Hà đột nhiên nói, tạm dừng tất cả những chuyện hoang đường này: “Đỗ Chu Lạc, bật đèn lên.”
Đỗ Chu Lạc bĩu môi, bật đèn gần đó lên.
Ánh đèn sáng rực, đại sảnh bừa bộn, hầu như mọi người đều tụ tập xung quanh, rượu đổ trên bàn nhỏ giọt xuống đất bị thảm hút sạch. Ngô Hoan vẫn nằm bất động trên sô pha, trong khi học sinh livestream giơ điện thoại di động lên.
Trùm trường hô lên: “Này! Đừng có nằm ngây ra đấy nữa! Chẳng có ai thực sự vui vẻ khi nhìn thấy mày, mới đùa một tí mà đã gục rồi. Đúng là nhàm chán.”
Ngô Hoan ôm đầu run rẩy.
Phó Ngân Hà thấy vậy, chợt nhớ đến Ngô Hoan từng bị bắt nạt thảm hại kia.
Hắn sốt ruột nói: “Đủ chưa? Tiệc sinh nhật kết thúc rồi! Ai về nhà nấy hết đi.”
Vừa dứt lời, Tống Thanh Lãng chen vào trong đám người, nhìn thấy Ngô Hoan co rúm người lại, cảm thấy vừa đau lòng vừa áy náy: “Hoan Hoan, tớ là Thanh Lãng đây, để tớ đưa cậu về nhà, đừng sợ.”
Cô chậm rãi đến gần, Ngô Hoan run rẩy, nghe được giọng nói của Tống Thanh Lãng, liền giống như một con hamster động đậy một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Thanh Lãng?”
“Đúng, là tớ đây.”
Cậu vừa lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của đám đông đang im lặng, bao gồm cả Du Phi Bạch và những người khác, đột nhiên đưa ra những ánh mắt tò mò.
Ngô Hoan cẩn thận quay đầu lại, buông lỏng hai tay đang ôm đầu ra, lại vô tình cởi mũ trùm đầu xuống, khiến gương mặt cậu không có gì che chắn lộ ra dưới ánh sáng trắng của bóng đèn, cậu vươn tay ra, đầu ngón tay trắng trắng hồng hồng, hơi run nhẹ, giống như giọt sương trong suốt trên nụ hoa.
“Thanh Lãng…”
Hơi nghẹn ngào, run rẩy, lệ thuộc, mong manh, nhan sắc cực kỳ mãnh liệt, sắc đẹp tuyệt trần chậm rãi nở rộ với tốc độ chậm rãi trong mắt mọi người, như vầng trăng sáng trên bầu trời, như rượu ngon tẩm độc, trong nháy mắt làm tan nát trái tim mọi người, khơi dậy bóng tối dày đặc, đáng xấu hổ trong tim bọn họ.