Bản thân Lương Phong cũng không biết làm cách nào mà cô có thể nối lại sợi dây đang run rẩy và sắp đứt này.
Hoặc là nói, bây giờ người viết tiếp câu chuyện này không phải là cô.
Mà chính Thẩm Di Châu là người nói muốn đi tiếp thêm một đoạn đường nữa, nên cô mới có thể miễn cưỡng ở lại bên cạnh anh, đi cùng anh thêm một đoạn nữa.
Sau đêm hôm đó, Thẩm Di Châu bay đến Luân Đôn một chuyến.
Trước khi đi còn đến tìm Lương Phong ăn bữa cơm.
Nhắc đến chuyện này thật ra thì đây cũng xem như là lần đầu ăn cơm riêng của hai người họ.
Bởi vì không muốn bị lỡ chuyến bay nên thời gian cũng không dư dả lắm, nhưng Lương Phong cảm thấy tốt xấu gì cũng đều là thái độ của anh.
Anh đưa cô đi ăn cơm riêng, báo cho cô biết là anh sắp phải bay đến Luân Đôn.
Cho nên mặc dù Lương Phong đã rất lâu rồi không liên lạc với Thẩm Di Châu, nhưng trong lòng cô cũng không cảm thấy lo lắng nhiều.
Bước qua tháng 11, nhiệt độ bắt đầu giảm rất nhanh.
Nghiêm Sâm từ Việt Nam trở về.
Buổi sáng, lúc Lương Phong nhận được điện thoại của anh ta thì còn chưa tỉnh, cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, mở mắt ra nhìn thấy tên Nghiêm Sâm thì lập tức tỉnh táo lại.
Trong điện thoại, giọng mũi của cô rất nặng.
Nghiêm Sâm hỏi có phải cô lại bị cảm rồi không.
Anh ta nói chữ “Lại” này, khó tránh khỏi chạm đến trái tim của Lương Phong.
Quen biết nhiều năm như thế, Nghiêm Sâm biết rõ hàng năm khi mùa thu sắp chuyển dần sang đông thì cô sẽ bị cảm mạo, lúc nghiêm trọng còn có thể bị sốt, cũng chẳng lạ gì.
Chẳng qua hôm nay lại nghe thấy anh ta nói tới chuyện này, trong lòng Lương Phong chợt thấy có chút cảm động.
Nhưng sự cảm động này cũng không kéo dài quá lâu, Nghiêm Sâm nói anh ta gặp Thường Tri Viễn rồi, cụ thể thế nào sẽ đến nhà nói với cô sau.
Sau khi Lương Phong cúp máy thì đi rửa mặt, trong phòng bếp có nấu chút cháo, sau đó cô thu dọn phòng khách một chút.
Nghiêm Sâm cũng nhanh chóng đến nơi.
Lương Phong mở cửa ra thì nhìn thấy anh ta chỉ mặc một cái áo khoác đen mỏng, đầu tóc còn có chút không được gọn gàng.
Mái tóc đen được vuốt thẳng lên, mang theo chút mùi sương sớm.
Dáng vẻ trông cực kỳ phong trần.
Lương Phong lấy dép đưa cho anh ta.
Nghiêm Sâm cũng không ngại ngùng hay gì, trái lại anh ta còn rất thoải mái và tự nhiên.
Sau khi anh ta cởi áo khoác thì ngồi xuống ghế sô pha nhắm mắt lại không nói gì.
Lương Phong thấy dáng vẻ này của anh ta cũng biết chắc chắn anh ta đã mệt lả người rồi.
Cô vào nhà bếp rót một ly nước ấm rồi đặt lên bàn trà nhỏ, sau đó ngồi xuống một băng ghế dài khác, bên cạnh là vài khổ vải hôm qua vẫn chưa cắt xong.
Cô đang chờ anh ta lấy lại tinh thần.
Cũng giống như năm ấy lúc vừa mới cùng Nghiêm Sâm đến thành phố Yến, tối hôm đó cô ở nhà cắt quần áo, tiện thể chờ Nghiêm Sâm đánh bạc ở quán rượu đến nửa đêm.
Có lúc anh ta cũng sẽ như bây giờ, vừa về đến nhà thì nằm trên ghế sô pha ngủ say.
Có lúc cũng không say như thế, sau khi trở về nhà thì ôm lấy Lương Phong hôn không ngừng, nói mình chắc chắn có thể thành công.
Lương Phong tin anh ta có thể vượt qua mọi người, nhưng cô không ngờ anh ta sẽ dùng cách như ngày hôm nay.
Lúc Nghiêm Sâm tỉnh dậy khỏi ghế sô pha đã là gần trưa, khi anh ta mở mắt ra thì phát hiện rèm cửa sổ trong phòng khách đều được Lương Phong kéo xuống.
Anh ta vươn tay lấy ly nước uống sạch rồi mở miệng hỏi: “Em và Thẩm Di Châu thế nào rồi?”
Lương Phong ngẩng đầu lên từ đống vải vóc, cô nói: “Rất tốt.”
Nghiêm Sâm cười thành tiếng: “Rất tốt là đã đến bước kia chưa? Hôn miệng hay lăn giường rồi, có rất nhiều nghĩa khác nhau đấy.”
Lương Phong cũng không thay đổi sắc mặt, cô đi đến cạnh cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra rồi quay đầu nhìn Nghiêm Sâm nói: “Nếu đã lăn giường với Thẩm Di Châu thì có tiến triển rất lớn à? Con người anh ấy là như thế sao?”
Nghiêm Sâm lười biếng nằm trên ghế sô pha, thấy thái độ của Lương Phong không tốt thì anh ta cũng chỉ cười mỉm.
“Dù sao tôi cũng cần phải biết quá trình chứ.”
Lương Phong hỏi ngược lại anh ta: “Thường Tri Viễn đâu, anh và anh ấy nói gì rồi?”
Nghiêm Sâm thuận thế nằm lên sô pha, từ từ nói: “Tìm thấy rồi, gặp rồi.
Cảm giác bạn cũ gặp lại nhau rất tốt.”
“Anh ấy có bằng lòng trả tiền thay Thường Mãn Đức không?”
Lương Phong biết, cô không chắc chắn lắm về việc liệu mình có thể thể kiếm được một khoản tiền từ trên người Thẩm Di Châu hay không, cho nên cô muốn Nghiêm Sâm tìm Thường Tri Viễn giúp cô, hỏi anh ta có thể trở về giúp đỡ trả tiền hay không.
Nghiêm Sâm đưa mắt nhìn cô, trên gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn ấy viết đầy chữ lo lắng.
Nghiêm Sâm bật cười, đưa tay lấy thuốc lá Lương Phong để ở trên bàn.
Lúc tìm bật lửa, anh ta chợt ngừng lại.
Ánh mắt của Lương Phong cũng nhìn sang, mới phát hiện anh ta lấy cái bật lửa màu bạc kia.
Lúc cô thun dọn đồ đạc có mang bật lửa và những thứ lặt vặt khác bỏ vào hộp chung với nhau, không ngờ rằng sẽ bị Lương Sâm phát hiện ra.
Một tiếng đóng mở vang lên, bật lửa xuất hiện một đốm lửa.
Lương Phong nhìn thấy vẻ mặt đầy suy tư của Nghiêm Sâm đang nhìn sang cô.
“Nếu tôi đoán không nhầm, đây là bật lửa của Thẩm Di Châu đúng chứ?”
Lương Phong không trả lời.
Nghiêm Sâm cười to thành tiếng, anh ta đã đọc được câu trả lời từ trên mặt của Lương Phong rồi.
Nghiêm Sâm dùng chiếc bật lửa trong tay châm thuốc lá, thở một hơi thật dài.
Đôi mắt nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, không biết vui hay buồn, anh ta nhỏ giọng nói: “Lương Phong, tôi không nhìn nhầm em.
Chỉ cần em muốn, trái tim của Thẩm Di Châu em cũng nắm giữ được.”
“Đừng nói mấy thứ vô dụng này nữa.” Lương Phong cắt ngang câu nói của anh ta: “Tôi hỏi anh Thường Tri Viễn có đồng ý quay trở về không?”
Nghiêm Sâm hít một hơi thuốc lá, sau đó quay đầu nhìn sang Lương Phong.
Ánh mắt kia đã nhiễm chút dục vọng và sự mệt mỏi không chút che giấu nào.
“Lúc đầu đã bàn bạc xong rồi, tôi giúp em đến gần Thẩm Di Châu và tìm được Thường Tri Viễn cho em, thì em phải giúp tôi một chuyện.” Ngón tay anh ta lau khoé môi, trong mắt là dục vọng không hề che giấu: “Một tháng nữa công ty tôi có buổi đấu thầu mới, đến lúc đó em giúp tôi giết một người.”
“Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng có cơ hội tiếp xúc với việc làm ăn của anh ấy.”
“Đó chính là chuyện của em, Lương Phong.” Giọng nói anh ta lạnh lùng.
Lương Phong im lặng nhìn anh ta.
Cô biết, Nghiêm Sâm hạ quyết tâm muốn cô ở bên cạnh Thẩm Di Châu “Phát huy tác dụng”.
Anh ta không phải là nhà từ thiện, bỏ ra đều cần báo đáp.
“Tôi biết rồi.”
–
Sau khi Nghiêm Sâm rời đi được mấy ngày, Lương Phong nhận được lời kết bạn WeChat.
Phía trên chỉ có một câu đơn giản: Tôi là Lạc Sinh.
Vốn dĩ Lương Phong cảm thấy dây dưa nhiều với Lạc Sinh cũng không có lợi ích gì, nhưng cô vẫn ma xui quỷ khiến mà thêm WeChat của Lạc Sinh.
Cô cảm thấy nếu như mình có thể kiếm thêm một chút tin tức về Thẩm Di Châu từ chỗ Lạc Sinh thì có lẽ sẽ giúp ích được cô sau này.
Vốn dĩ Lạc Sinh hẹn gặp cô ở phòng trong khách sạn, cô ấy nói mình sắp phải rời đi rồi, cho nên nhà ở thành phố Yến cũng phải sang tay bán đi.
Lương Phong không đồng ý gặp mặt Lạc Sinh ở phòng khách sạn, cuối cùng Lạc Sinh cũng thoả hiệp, hẹn gặp cô ở nhà hàng của khách sạn.
Ngày hôm sau, Lương Phong đến theo thời gian đã hẹn.
Theo sự hướng dẫn của tiếp tân khách sạn, cô nhanh chóng tìm được một phòng trà buổi sáng ở tầng ba.
Không gian nơi này vừa cổ kính vừa sang trọng, trước cửa phòng cũng treo một tấm mành màu xanh u tối.
Lương Phong đi đến một phòng bao tên là “Mộng phù sinh”, trong lòng cô không nhịn được cảm thấy châm chọc.
Mộng phù sinh, có phải là đang nói cô và Lạc Sinh.
Cô giơ tay lên đẩy cửa ra.
Không phải cảnh giương cung bạt kiếm như trong suy nghĩ của cô, thậm chí Lạc Sinh còn gọi một bàn đầy thức ăn sáng.
Lương Phong định uống chút nước trà tượng trưng rồi đẩy ly về phía mặt bàn, cơ thể cô dựa vào lưng ghế.
“Tôi không đến để cãi nhau với cô.” Lạc Sinh lên tiếng.
Vừa nói xong câu này, vành mắt cô ta đã đỏ ửng lên.
Lương Phong không nói gì, cho dù giờ phút này cô muốn lên tiếng thì cũng không biết nói gì cho đúng, thật ra càng giống như nước mắt cá sấu hơn, chẳng có chút giá trị nào.
“Tôi chỉ muốn nhìn thêm lần cuối cùng, muốn xem thử anh ấy vì ai mà bỏ rơi tôi.” Lạc Sinh nhìn Lương Phong, nhìn một lát cũng thấy không biết phải làm sao, cô ta cười rồi nói: “Cô thật sự rất đẹp, cô đáng giá.”
Trong lời nói của cô ấy là sự chê bai bản thân mình rất rõ ràng, Lương Phong không nhịn được nói: “Không cần phải so sánh như thế, bởi vì một người vì một người khác mà vứt bỏ cô, thì cũng không đáng giá để cô phải thấy tiếc.”
Nhưng Lạc Sinh cũng không vì những lời nói này của Lương Phong mà tức giận, cô ấy chỉ khẽ cười.
“Cô không phải tôi, không biết tình cảm của tôi và anh ấy.
Tôi đi theo anh ấy sáu tháng lẻ ba ngày, không có ai ở bên cạnh Thẩm Di Châu lâu như thế, cô gái lâu nhất cũng chỉ có bốn tháng.”
“Triệu Khinh Hoà đi theo anh ấy một năm.” Dù có tàn nhẫn nhưng Lương Phong vẫn phải nói.
Nhưng Lạc Sinh chỉ khẽ lắc đầu một cái: “Nói ra có thể cô không tin, nhưng tôi cảm thấy Thẩm Di Châu không thích Triệu Khinh Hoà.”
Lương Phong khẽ nhíu mày: “Sao lại nói như thế?”
Lạc Sinh im lặng một chút rồi nói: “Trực giác của tôi.”
Trong lòng Lương Phong có chút không nói nên lời, thật ra thì cô cảm thấy hôm nay có chút không ổn.
Lạc Sinh giống như bị Thẩm Di Châu mê muội, cho dù Thẩm Di Châu có vứt bỏ cô ta, phong sát cô ta, thì cô ta vẫn một mình tình nguyện lưu luyến không ngừng như thế.
“Anh ấy không phải người tốt lành gì.” Lương Phong lại nói: “Anh ấy cho cô một khoản tiền, phong sát sự nghiệp kinh doanh mà cô cực khổ xây dựng nhiều năm qua, cho dù bị như thế thì cô vẫn mãi quyến luyến anh ấy sao?”
“Không phải thế, thật ra thì tôi đã có suy nghĩ muốn rút lui khỏi nền tảng mạng xã hội từ lâu rồi.” Lạc Sinh giống như là vội vàng tẩy trắng cho Thẩm Di Châu, cô ta nói: “Anh ấy cũng đã nói với tôi không muốn làm thì đừng làm nữa từ rất lâu rồi, nhưng lần này tôi nghĩ đã đến lúc rồi, anh ấy giúp tôi che giấu, nên ở phương diện nào đó mà nói thì anh ấy cũng là người giúp tôi đưa ra quyết định.”
Lương Phong cau chặt mày lại, cô cảm thấy Lạc Sinh một thân một mình trải qua nhiều năm như thế, cho nên không thể nào là dáng vẻ không thể kiềm chế như bây giờ, nhưng quả thật cô không nghĩ ra được vì sao cô ta lại trở thành dáng vẻ thế này.
“Cô cảm thấy tôi ngu ngốc lắm đúng không?” Lạc Sinh nhỏ giọng nói.
Lương Phong không nói gì.
Lạc Sinh cầm giấy nhẹ nhàng lau khoé mắt của mình.
“Nhưng anh ấy đối với tôi rất tốt, giúp tôi hủy hợp đồng với công ty cũ, để tôi làm chuyện tôi thật sự muốn làm mà không phải lo lắng vấn đề tiền bạc.
Cùng tôi đi gặp bạn của tôi, trước giờ cũng chưa từng tức giận với tôi.”
“Cô có từng biểu hiện suy nghĩ khác của mình trước mặt anh ấy chưa?” Lương Phong hỏi.
“Hả?” Lạc Sinh ngạc nhiên.
“Hai người khi sống chung không có cùng suy nghĩ với nhau, nên bàn bạc với nhau rất bình thường mà, Lạc Sinh, cô có từng nói suy nghĩ riêng của mình cho anh ấy biết chưa? Ví dụ như anh ấy muốn chia tay với cô, cô có từng nói mình không muốn không?”
Lương Phong cố gắng để giọng nói của mình dịu dàng nhất có thể, nhưng sắc mặt của Lạc Sinh vẫn lập tức trở nên trắng bệch.
Lương Phong khẽ thở dài, thật ra thì cô không hề có tư cách ở đây “Dạy dỗ” Lạc Sinh, cô thì tính là ai chứ, cô chẳng qua chỉ là người bước theo sau Lạc Sinh mà thôi.
Nhưng cô vẫn không nhịn được phải nói: “Lạc Sinh, từ lúc vừa mới bắt đầu cô vẫn luôn nói “Là cô và anh ấy”, ở trong mối quan hệ này của hai người, cô là trăm phần trăm nghiêng về một bên, là cô và anh ấy.
Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, một mối quan hệ công bằng không nên là ai với ai, cũng không thể nào nghe theo ai đó trăm phần trăm.”
“Cô không hiểu!” Nước mắt Lạc Sinh bắt đầu tuôn rơi, giọng nói cũng trở nên kích động hơn: “Thế cô nghĩ cô thì tốt hơn tôi cái gì chứ?”
“Không có.” Lương Phong nhỏ giọng nói: “So ra thì tôi cũng chẳng tốt hơn cô chỗ nào, thậm chí tôi còn bỉ ổi hơn cô nữa.”
Lạc Sinh nghe cô nói như thế, cuối cùng không biết nên nói tiếp cái gì.
Nước mắt càng rơi nhiều hơn, cô ta che mặt lại khóc to hơn.
Lương Phong đưa giấy cho cô ta.
“Rời đi chưa chắc không phải chuyện tốt, bây giờ cô tự do, không có bất kỳ vỏ bọc nào.
Có thể đạt đến những sự tốt đẹp trong cuộc đời này.”
Lạc Sinh nghe xong thì cười thành tiếng, cô ta ngẩng đầu lên khỏi lòng bàn tay, đôi mắt ửng đỏ nhìn thẳng Lương Phong rồi nói: “Tôi biết bây giờ cô không thể nào hiểu được tôi, cảm thấy tôi ngu ngốc, cảm thấy tôi hết thuốc chữa rồi.
Nhưng Lương Phong này, tôi cũng muốn nhắc nhở cô, cô không thể nào chống lại được.
Không một ai có thể chống lại được Thẩm Di Châu, cuối cùng cô cũng sẽ không thể nào tốt hơn tôi được.”
“Cô không trốn thoát đâu.” Cô ấy nói.
Thật ra thì ánh mắt Lương Phong đã vượt qua khỏi người Lạc Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi.
Những thân cây khô héo càng nổi bật hơn trong cơn gió lạnh gào thét, bầu trời càng lúc càng tối, hình như sắp mưa.
Lạc Sinh đang kích động vẫn còn tính nói gì đó.
“Tôi phải đi rồi, hôm nay cảm ơn cô đã mời.” Lương Phong đứng lên, nhìn cô ta một cái rồi xoay người rời khỏi phòng bao.
Lúc đi đến cửa khách sạn, quả thật trời đã đổ một cơn mưa nhỏ.
Lương Phong chạy chậm đến bên trạm tàu điện ngầm.
Ngay sau đó mưa dần trở nên lớn hơn, bên tai lấp đầy những tiếng vang ẩm ướt.
Lương Phong bước vào trạm tàu điện ngầm lộng gió.
Mái tóc đen dài được thổi bay cao nhưng bước chân của cô vẫn không dừng lại.
Khi đó trong đầu Lương Phong chỉ nghĩ, sa vào những thứ kia, cũng không thể kiềm chế được sự đau lòng, cuối cùng thì nó có quan hệ gì với cô cơ chứ?
–
Lúc tàu điện ngầm gần về đến nhà thì mưa đã ngừng rồi.
Trạm xe lửa còn cách nhà của Lương Phong một đoạn nữa, cô mua một ly cà phê trong quán vừa đi về nhà vừa uống.
Một cơn mưa bất chợt trút xuống khiến những chiếc lá chất đống bên đường trở thành những bức vẽ linh tinh ngẫu nhiên, lúc này Lương Phong nhận được điện thoại của Thẩm Di Châu.
“A lô.” Cô nhẹ giọng nói.
“Em lừa gạt được bao nhiêu cô gái nhỏ như thế rồi?”
Lương Phong khẽ cười, tay bưng ly cà phê cũng không nhịn được mà che kín mặt của mình.
Thu lại nụ cười, cô giả vờ vô tội trả lời: “Chỉ có một cô bé tên Thẩm Di Châu thôi.”
Đầu dây bên kia điện thoại cũng khẽ cười một tiếng: “Sao tôi đi nhiều ngày rồi mà em cũng không thèm gọi một cuộc điện thoại nào cho tôi hết thế?”
“Sợ người cao quý như anh bận nhiều việc.” Giọng của Lương Phong cũng nhẹ nhàng theo anh.
“Vậy xem ra là tôi trách nhầm em rồi.” Thẩm Di Châu nhỏ giọng nói: “Lần trước có một chuyện quên hỏi em.”
Lương Phong đi ngang qua cửa khu phố, sau đó cô hỏi: “Hả?”
“Tay của em tốt hơn chưa?” Giọng của anh không kiềm chế được mà nhỏ hơn, giống như một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua sau tai của Lương Phong.
Cả người Lương Phong như bị điện giật tê dại nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Hay là anh tự đến kiểm tra đi?”
Lương Phong nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Thẩm Di Châu ở đầu dây bên kia điện thoại, sau đó anh nói: “Thế chọn ngày không bằng gặp ngày rồi.”
Lương Phong ngẩn người: “Hả?”
Cô chợt phát hiện dưới tầng có một chiếc MayBach màu đen đang đỗ ở đó.
Đèn xe cũng bắt đầu nhấp nháy.
Lương Phong dừng chân, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Di Châu trong điện thoại:
“Lên xe.”.