Cậu Ấy Muốn Giống Một Cái Cây

Chương 4: Cẩn thận thăm dò



Trình Hoa, tôi vẫn luôn cảm thấy
Giữa chúng ta có một sợi dây,
Tôi muốn gảy nó, tạo thành dao động, thử xem có thể chạm đến cậu không,
Nhưng tôi cũng sợ sợi dây này sẽ dễ dàng bị đứt, cắt đứt toàn bộ quan hệ giữa chúng ta.
Thế nên, tôi dè dặt muốn đến gần cậu, cho dù kết cục sẽ rất tồi tệ.
1.
“8.9.2016
Trong thời tiết nóng bức này, trong mùa hè với tiếng ve ồn ào, ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu như muốn bốc khói, bắt đầu khoá huấn luyện quân sự rồi. Sân vận động rộng lớn chật kín bóng người xanh lục, Trình Hoa, tôi đột nhiên cảm thấy người nào cũng giống cậu, nhưng người nào cũng không phải là cậu. Khoảng cách giữa lớp 5 và lớp 20 thực sự rất xa rất xa, tôi cũng rất muốn rất muốn nhìn thấy cậu.”
2.
“9.9.2016
Hôm nay vì diễn tập nên trật tự các lớp bị xáo trộn, tôi nhìn thấy lớp 5, vì tôi biết chủ nhiệm lớp cậu, từng lén nhìn chủ nhiệm lớp cậu rất nhiều lần trong phòng làm việc, nhìn thấy chủ nhiệm của cậu thì sẽ kích động như nhìn thấy cậu vậy. Nhưng rất tiếc, tôi đã đánh giá cao bản thân, trong hàng ngũ gần ba mươi học sinh nam trong lớp các cậu, nguỵ trang giống nhau, vóc dáng trùng điệp, tôi chỉ có thể không chắc chắn mà tự hỏi rằng liệu người này có phải cậu, liệu có phải là người kia?
Thực ra, chúng ta đã rất lâu không gặp nhau, năm năm rồi nhỉ. Trình Hoa, chúng ta đều thay đổi rồi, có thể tôi không dám chắc chắn chỉ ra cậu, nhưng ít nhất hình bóng cậu lúc nhỏ vẫn được ghi nhớ rất kỹ.”
3.
“11.9.2016
Huấn luyện quân sự sắp kết thúc, chúng ta vẫn chưa thể gặp nhau. Tôi đã bắt đầu hoài nghi là trường học thực sự quá lớn, hay là chúng ta thực sự không có duyên.”
4.
“13.9.2016
Vừa nhìn thấy một bạn nhỏ tiểu học đăng bài, tôi đột nhiên ý thức được đây có thể là một bước đột phá. Thực ra quan hệ cũng không quá thân quen, vô cùng thấp thỏm hỏi em ấy có phải có Wechat của cậu không. Một lúc sau, em ấy gửi một dãy số đến, tôi liên tiếp nói cảm ơn em ấy. Là số Wechat của Trình Hoa.
Nhớ lại trước đây có một lần trong giờ ra chơi, cậu cầm rất nhiều tờ giấy vui vẻ một mình, tôi hỏi cậu đó là gì, cậu nói là số Wechat của cậu, dùng để chơi game. Còn hỏi tôi có muốn thêm bạn tốt không. Lúc đó tôi không có máy tính hay điện thoại, cũng không biết về trò chơi yêu thích trong lời cậu nói, vì thế không hề hứng thú với dãy số trên tay cậu, chỉ liếc một cái rồi tiếp tục làm bài tập.
Bây giờ, tôi phải nghĩ trăm phương ngàn kế mới thêm được bạn tốt của cậu.”
5.
“14.9.2016
Tối qua gần mười một giờ mới nhận được thông báo xác nhận bạn tốt của cậu. Điều khiến tôi kinh ngạc là cậu vẫn nhớ tôi, tôi hưng phấn đến mức suýt không ngủ được, mặc dù cậu vốn không nhắn được mấy câu đã nói phải đi ngủ, vội vàng nói chúc ngủ ngon. Cậu dường như vẫn là cậu trai ấm áp như trước.”
6.
“15.9.2016
Bạn cũ của bạn cùng phòng đến tìm cô ấy đi chơi, vì vài sở thích chung như thích đọc tiểu thuyết, thích nghe nhạc của Trương Kiệt mà chúng tôi rất nhanh đã trở thành bạn bè. Điều khiến tôi kinh ngạc hơn là cô ấy học cùng lớp với cậu. Tôi rất thích cô ấy, nhưng sau khi biết chuyện này thì chủ đề nói chuyện của chúng tôi sẽ thỉnh thoảng vòng quanh cậu.
Buổi tối thường mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu, tan tiết tự học buổi tối giống như được giải phóng vậy, thời gian nói Đông nói Tây cùng bạn bè vừa vui vẻ vừa ngắn ngủi. Sau khi tiễn cô ấy rời ký túc xá, tôi lén lút kéo cô ấy sang một bên, đưa bạn học Tiểu Minh trong tay cho cô ấy muốn cô ấy mang cho cậu. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mù mờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra. Cảm ơn cô ấy đã hiểu tôi, cũng cảm ơn cô ấy không truy hỏi.
Trương Kiệt là ca sĩ tôi bắt đầu thích từ 2007. Khuôn mặt của Trương Kiệt cũng rất dễ nhận ra, tròn tròn, cười lên rất ấm áp. Cảm giác mà Trình Hoa thời nhỏ mang lại cho tôi rất giống anh Kiệt. Ấm áp tươi sáng như ánh mặt trời buổi chiều mùa xuân.
Không biết, bây giờ cậu như thế nào?”
7.
“16.9.2016
Buổi sáng lúc mơ hồ bước vào lớp học, tôi phát hiện ở cửa dán ảnh chụp chung của lớp. Thở dài một tiếng xấu quá rồi bước đến chỗ ngồi, lúc vào giờ mới chợt loé lên suy nghĩ đến trước cửa lớp cậu nhìn thử!!! Nhưng lại sợ bắt gặp cậu, vì thế định đợi đến buổi trưa tan học rồi lén lút đến liếc một cái.
Chính vì chuyện này, cả tiết học buổi sáng tôi đều ở trong trạng thái hưng phấn, chỉ hận kim giây trên tường không thể lập tức đến giờ.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc chuông reo, tôi không khỏi run chân trên ghế ngồi, chiếc bút trong tay xoay không ngừng, đến khi bạn học xung quanh đều đã đi gần hết, tôi mới xoay người bước lên tầng hai.
Cả đường, tôi không nghĩ gì cả, chỉ muốn nhìn khuôn mặt đó một cái, khuôn mặt mà tôi nhớ về rất lâu.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, ở trước cửa lớp cậu nhìn rất lâu rất lâu, tôi vẫn không thể nhận ra đâu là cậu, hay nên nói là tôi không dám chắc rốt cuộc ai là cậu.
Trong ký ức, cậu sẽ rất tự nhiên, rất thoải mái nhìn tôi cười, khuôn mặt tròn xoe, khoé miệng cong cong, dáng vẻ rất ngây thơ.
Nhưng trong những khuôn mặt tôi chỉ trên ảnh, không có ai trùng khớp với bộ dạng của cậu trong ký ức của tôi.
Tôi rất buồn, tôi không nhận ra cậu, Trình Hoa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phù ~ Nhật ký để ở trường học rồi, mặc dù bây giờ hoàn toàn dựa vào ký ức, nhưng câu chuyện này sẽ kết thúc trong kỳ nghỉ này. Số chương cũng sẽ không quá nhiều, vì đây là tình cảm chân thật của tôi, không có sau này hay tương lai để kể. Những người đã qua sẽ được tôi khắc ghi trong ký ức một cách tươi đẹp.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.